Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195: Cao Thủ Gặp Mặt

Chương 195: Cao thủ gặp mặt Chương 195: Cao thủ gặp mặt

Chương 195: Cao thủ gặp mặt

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói xong câu đó Hải Thanh Mạc toàn thân vô lựa, ngửa đầu ngã thẳng xuống đất. Gã nhìn bầu trời đêm đen nhánh, cười khổ nói: “Không ngờ trên thế gian này ngoài kiếm thuật sư, thuấn thuật sư, ảo thuật sự, trận pháp sư, thậm chí ngoài cả chú pháp sư ra còn có loại như ta, triệu hoán sư! Đúng là mất mặt.’

Bên ngoài Hoàng Tuyền, nam nhân mặc áo đen đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuyền chảy từ chín tầng trời xuống, âm u nói: “Ai có thể truyền âm tới Khán Dần?” Nói xong tấm áo đen lóa lên, thân hình đã biến mất.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong phủ thành chủ Lan Lăng thành, Hải Thanh Ngôn vốn đã định hành động lại đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, không trung vừa rồi còn gió thổi mây phun giờ đột nhiên yên tĩnh lại.

Hải Ly nghi hoặc nói: “Sao thế?”

Hải Thanh Ngôn khẽ nhíu mày: “Có Thánh nhân ra tay tương trợ.”

“Thánh nhân? Vị Thánh nhân nào? Sở Sơn Cô hay Càn Khôn Cửu Trần?” Hải Ly nghi hoặc nói.

“Là Thành chủ, Khán Dần Thành chủ.” Lúc này sắc mặt Hải Thanh Ngôn mới khá hơn: “Nói lại thì đúng là Thành chủ có chút quan hệ với Thanh Mạc, nếu hắn đồng ý giúp đỡ, thế thì Thanh Mạc có thể vượt qua cửa ải lần này.”

Bên kia, Hải Thanh Mạc cảm thấy trước mắt tối sầm, một thân hình cao gầy xuất hiện trước mắt, gã mỉm cười nói: “Thành chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Khán Dần Thành chủ cúi đầu nhìn gã, im lặng một hồi rồi thở dài nói: “Sao lại là ngươi?”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải Thành chủ nghe tiếng ta gọi nên mới chạy tới cứu ta?”

Khán Dần Thành chủ lắc đầu nói: “Ngày nào ta cũng ngồi bên Hoàng Tuyền, có thể nghe thấy ngàn vạn loại âm thanh ở nhân gian, làm sao mà nhớ được ngươi? Nhưng dưới Khán Dần thành có kết giới, không phải Thánh nhân thì không thể truyền âm tới Khán Dần, cho nên ta mới tới đây xem thử.’

“Thánh nhân? Chẳng lẽ lá bùa mà Thanh Tiêu đại ca vẽ lại lợi hại đến vậy à?” Hải Thanh Mạc hạ giọng nói.

“Xem ra là người khác vẽ truyền âm phù cho ngươi, người kia hiện đang ở đâu?” Khán Dần Thành chủ hỏi.

Hải Thanh Mạc hồi tưởng lại những lời Sở Thanh Tiêu đã nói trước khi ra đi, trả lời: “Thanh Tiêu đại ca của ta nói, huynh ấy thân về vô lượng, nhưng không bao lâu sau sẽ trở lại.”

“Thân về vô lượng.” Khán Dần Thành chủ gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Hải Thanh Mạc thấy giọng điệu của Khán Dần Thành chủ có vẻ hờ hững, dường như hắn có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, đành có thể chai mặt nói: “Thành chủ, chẳng phải lúc trước ngài nói muốn nhận ta làm đồ đệ à?”

Khán Dần Thành chủ liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: “Linh Hải của ngươi đã bị hủy.’

“Linh Hải đã bị hủy, có phải con đường tu hành đã đứt đoạn?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Khán Dần Thành chủ im lặng một hồi rồi nói: “Còn một đường sinh cơ, nhưng nói ra cũng là không. Cho dù dựng lại Linh Hải, tu hành cũng phải bắt đầu lại từ đầu.”

“Thế thì bắt đầu lại từ đầu thôi, lúc trước ngài muốn nhận ta làm đồ đệ, ta không muốn vì bản thân đang là đệ tử Quân Kiến sơn. Bây giờ Linh Hải của ta đã bị hủy, coi như con đường tu hành trước đây đã kết thúc. Ta lạy Thành chủ làm sư phụ, bắt đầu chặng đường mới trong đời!’ Hải Thanh Mạc cố gắng chịu đựng nỗi đau rã rời xương cốt trên người, khó nhọc nói: “Sư phụ là bề trên, xin nhận của đồ đệ một lạy!”

Sắc mặt Khán Dần Thành chủ hơi cứng lại, tiếp đó bất đắc dĩ nói: “Ngươi rất giống mẹ ngươi.”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Có chỗ nào giống?”

“Bên ngoài đồn đại năm xưa mẹ ngươi tới rìa Hoàng Tuyền thấy được ta, ta mến tài nên truyền pháp thuật Quỷ đạo cho nó. Trên thực tế là ta thuận miệng khen mẹ ngươi thiên phú không tệ, tiếp theo con bé ăn vạ bên cạnh Hoàng Tuyền không chịu đi. Ta thật sự không chịu nổi nên mới bỏ một quãng thời gian ra dạy thuật Quỷ đạo cho nó.” Khán Dần Thành chủ chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, gãi đầu nói: “Đúng là tác phong của mẹ ta.” Tuy gã không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, nhưng trải qua vài ngày trong ảo ảnh, hình tượng “cô gái kỳ quái” thích chơi xấu thích nói năng linh tinh đã dần dần rõ ràng.

"Lần trước ngươi đã cự tuyệt ta.” Khán Dần Thành chủ tiếp tục nói.

Đương nhiên Hải Thanh Mạc không muốn vứt bỏ Quân Kiến sơn quay sang gia nhập Khán Dần thành, nhưng giờ đang gặp nguy hiểm tính mạng, gã tin chắc chắn cửu sư huynh sẽ thông cảm cho mình. Gã đành cúi đầu nhận sai: “Thành chủ, là ta nhất thời hồ đồ!”

“Nhưng dù sao ngươi cũng là con trai của Tích Quy. Chuyện nhận đồ đệ tạm thời không đề cập tới, lần này ta sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi.” Khán Dần Thành chủ ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ thành chủ.’

“Đối thủ mà ngươi dây vào rất cường đại.” Khán Dần Thành chủ đưa mắt nhìn phương xa, giọng điệu thản nhiên.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ý ngài là Hữu sứ Thánh giáo Tinh Khôi?”

Tuy Tinh Khôi cũng có chút thực lực, có điều đặt trước mặt Thánh nhân thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhưng vì sao Khán Dần Thành chủ lại mở miệng khen.

Khán Dần Thành chủ đột nhiên vung ống tay áo, thân hình lập tức biến mất, xuất hiện trên bầu trời cách xa trăm dặm.

Một bóng người màu trắng đang nhanh chóng lao tới lại lập tức ngừng bước, người nọ gương mặt lạnh lùng như tượng băng, chính là Giáo hoàng Thánh giáo Quan Bạch Phụ.

Quan Bạch Phụ trầm giọng nói: “Đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng cường đại từ phía nam hạ xuống Thần Đô, không ngờ lại là Thành chủ đích thân tới.’

Khán Dần Thành chủ nhìn Quan Bạch Phụ một hồi, nghi hoặc nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi à?”

“Phải. Nhưng ta đã thoát thai hoán cốt, Thành chủ chỉ có thể cảm giác được một chút khí tức của ta trong quá khứ.” Quan Bạch Phụ trả lời.

Khán Dần Thành chủ nhẹ nhàng búng tay, một luồng khói đen bay ra khỏi đầu ngón tay hắn, lượn vài vòng xung quanh Quan Bạch Phụ.

Quan Bạch Phụ thần sắc không đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Một luồng du hồng dẫn đường, có thể thấy con đường trước kia.”

Khán Dần Thành chủ ngoắc ngón tay, hút luồng khói đen kia lại. Ánh mắt hắn xuyên qua thân thể Quan Bạch Phụ, trực tiếp quan sát thần thức bên trong.

Nếu đổi lại là những người khác, Khán Dần Thành chủ chỉ liếc mắt nhìn thần thức một cái là thấy được toàn bộ cuộc đời cùng với kiếp trước của người này.

Nhưng giờ phút này trong mắt hắn chỉ thấy một thế giới trống trải đầy tuyết trắng, ngoài tuyết bay đầy trời thì không còn bất cứ hình ảnh gì.

Khán Dần Thành chủ thu ánh mắt lại, tiếp đó âm u nói: “Ngươi không thuộc về khoảng thiên địa này.”

“Vậy Thành chủ thì sao? Thành chủ có cảm thấy mình thuộc về khoảng thiên địa này không?” Quan Bạch Phụ hỏi lại.

Khán Dần Thành chủ không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Đứa bé kia là con trai một vị cố nhân của ta, ta muốn bảo vệ chu toàn cho nó.”

“Ta cũng không muốn giết hắn.” Quan Bạch Phụ cúi đầu nói: “Chẳng qua hắn cũng không thuộc khoảng thiên địa này. Thành chủ muốn bảo vệ chu toàn cho hắn, có thật là vì hắn là con trai của cố nhân không?”

“Ài.” Khán Dần Thành chủ thở dài một tiếng, bộ áo đen múa lượn theo làn gió: “Phải đánh một trận thật sao?”

“Ta không phải đối thủ của Thành chủ.” Quan Bạch Phụ quay người: “Nhưng cuối cùng hắn sẽ trở về, ngươi không thể bảo vệ hắn vĩnh viễn được.”

Khán Dần Thành chủ nghe Quan Bạch Phụ nói câu này cũng trực tiếp xoay người bỏ đi, chỉ để lại lời nói cuối cùng: “Chỉ có khách Hoàng Tuyền, mới không thể trở về.”
Bình Luận (0)
Comment