Chương 194: Truyền âm ngàn dặm
Chương 194: Truyền âm ngàn dặm
Chương 194: Truyền âm ngàn dặm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu không phải giờ phút này Linh Hải đã bị hủy, thậm chí đứng cũng không vững, bằng không Hải Thanh Mạc thật muốn chạy tới ôm Chu Hi một cái. Gã cười khổ nói: “Không ngờ ta lại cuốn hút như vậy.”
Chu Hi giơ ngón tay lên vẫy nhẹ: “Ngươi sai rồi, không phải ngươi cuốn hút.”
“Thế thì vì sao?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Là vì tán thưởng ngươi sẽ khiến ta càng thêm cuốn hút. Thế nên ta tán thưởng ngươi.” Chu Hi chậm rãi nói.
Tinh Khôi đi tới một bước, ngắt lời bọn họ: “Điện hạ, ta vẫn muốn nói một câu, hắn ám sát bệ hạ, ta phụng lệnh Giáo hoàng phải bắt hắn về Thần Đô.”
Chu Hi giơ ngón tay lên day day mi tâm: “Đúng là đau đầu, không ngờ còn lôi cả Giáo hoàng ra uy hiếp ta. Nhưng Chu Hi ta đâu phải loại người chịu uy hiếp.”
Tinh Khôi trầm giọng nói: “Nhưng quan hệ giữa điện hạ và Giáo hoàng đại nhân rất tốt, ta cảm thấy không cần gây hiềm khích vì chút chuyện như vậy.”
“Không thể phủ nhận, bây giờ Giáo hoàng mạnh hơn ta, ta không phải đối thủ của hắn. Còn thế lực Thánh giáo trong Thần Đô cũng rất khổng lồ, thậm chí đã vượt qua cung đình. Nếu ta muốn trở thành Hoàng đế, không có Thánh giáo uy hiếp là hầu như không thể nào.” Chu Hi nói tới đây lại ngừng lại, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Nhưng ta có thể mạo hiểm lựa chọn Cửu Thiên Tuế để phân thắng bại với Thánh giáo, còn Thánh giáo lại không có lựa chọn nào khác. Trong số con cái của phụ hoàng, chỉ có ta mới có thể hoàn thành giao dịch với Giáo hoàng. Cho nên Tinh Khôi Hữu sứ, ngươi không thể uy hiếp ta được đâu.”
Tinh Khôi nghe câu này xong thần sắc vẫn không mấy thay đổi, chỉ gật nhẹ đầu, lạnh nhạt đáp lời: “Thế thì chỉ có thể phân tài cao thấp với điện hạ thôi.”
Chu Hi vung tay phải, thần sắc vui mừng: “Tốt lắm, vậy vứt bỏ thân phận, dùng thực lực nói chuyện.”
“Tinh Lao!” Tinh Khôi vung ống tay áo, quát khẽ một tiếng.
Chỉ thấy tinh quang giáng xuống, quanh quanh Chu Hi, tạo thành một nhà lao bằng tinh quang, nhốt hắn vào trong. Còn Tinh Khôi đã tung người lao về phía Hải Thanh Mạc, hắn không muốn đánh với Chu Hi, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mang Hải Thanh Mạc đi. Nhưng làm sao Chu Hi lại để hắn được như ý nguyện? Chỉ thấy ngón tay Chu Hi ngoắc nhẹ, một hỏa lao đã dâng lên xung quanh Hải Thanh Mạc, ngăn cản Tinh Khôi bên ngoài. Hải Thanh Mạc đứng trong hỏa lao, chỉ cảm thấy nóng bỏng, mới có nửa khắc mà trán đã lấm tấm mồ hôi. Gã kinh hãi hét lên: “Sắp bị nướng chín rồi.’
“lên!’ Chu Hi giơ cánh tay phải lên trời.
Tinh Khôi thấy vậy phẫn nộ quát: “Điện hạ, xin hãy thận trọng!’
“Ta là người sẽ thống nhất thiên hạ, sao phải thận trọng!” Chu Hi vung tay phải xuống.
Chỉ thấy hỏa lao nhanh chóng xoay tròn, trực tiếp quấn lấy thân thể Hải Thanh Mạc rồi kéo thẳng lên trời. Ngọn lửa phóng lên cao, thân hình Hải Thanh Mạc cũng biến mất nơi chân trời.
Một lát sau, Hải Thanh Mạc ngã lăn quay cạnh một thác nước, bọt nước đánh lên người hắn, tạm thời làm giảm cảm giác bỏng rát trên da. Gã khó nhọc hít thở vài hơi rồi mới miễn cưỡng đứng dậy. Gã không biết nơi này là đâu, cách Thần Đô bao xa, nhưng đã không cảm nhận được mấy luồng khí tức cường đại kia, chắc đã tạm thời thoát ly chiến trường.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên kia, Chu Hi rút thanh trường kiếm bên hông ra, xuất kiếm chặt đứt Tinh Lao trận, sau đó tấn công về phía Tinh Khôi: “Tìm được cơ hội giao chiến với Hữu sứ, coi như lần này giúp hắn cũng không uổng công.’
Tinh Khôi nghiêng người tránh khỏi một kiếm, tiếp đó vung tay phải, không ngờ trong tay lại chậm rãi xuất hiện một thanh trường kiếm do tinh quang ngưng tụ. Thần sắc hắn đã hơi phẫn nộ, trầm giọng nói: “Điện hạ, xin ngài đừng tự làm theo ý mình như vậy.’
“Ta không hiểu, bảo vệ an nguy cho Thần Đô thành là trách nhiệm của Kim Ngô vệ, có truy đuổi Hải Thanh Mạc cũng là tam thần tướng mới đúng. Nhưng đường đường Hữu sứ Thánh giáo, vì sao lại phụ trách truy nã thích khách?” Chu Hi cười nói.
“Ta nói rồi, ta phụng lệnh Giáo hoàng.” Tinh Khôi trả lời.
“Lời nói dối nực cười. Nếu Giáo hoàng phái người động thủ, thế thì phải là Lôi Hồng hoặc Tả sứ, xưa nay ngươi không tham gia mấy việc lặt vặt này, sao giờ lại để bụng như thế? Hơn nữa nếu là bắt một thích khách, bị ta cản lại cũng thôi, nhưng ngươi có vẻ quá căng thẳng!” Chu Hi vừa vung kiếm vừa phân tích: “Rốt cuộc trên người vị huynh đệ của ta mang theo bí mật gì mà khiến Hữu sứ căng thẳng như vậy? Hay là nói ta nghe thử, nếu thật sự quan trọng, ta sẽ kéo hắn về.”
Tinh Khôi vung kiếm nhanh hơn: “Điện hạ nói đùa rồi, chẳng qua lâu nay trì trệ, giờ muốn thể hiện trước mặt Giáo hoàng mà thôi.”
“Nếu đã như vậy, thế thì thắng ta đi rồi ta nhường đường.” Chu Hi vung kiếm chém xuống.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, Hải Thanh Thiên nằm trong một đống phế tích, trường kiếm rơi bên cạnh, đã dính đầy vết máu. Hắn thở hổn hển từng hơi nói: “Trong Thần Đô thành còn có quái vật như vậy à? Sao ngày trước chúng ta chạy được tới hoàng cung.”
Hồng Niệm đứng bên cạnh hắn, tuy tình cảnh không chật vật như vậy nhưng cũng không còn sức lực cầm Hà Ảnh kiếm. Cô vung trường kiếm, cắm nó xuống đất rồi thở dài nói: “Không đánh được nữa rồi, đại ca.”
Đoạn Tình cười nói: “Không tệ, kiếm thuật tiến bộ hơn lúc trước không ít. Chỉ có điều, muốn ngăn cản ta vẫn chưa đủ.”
“Ai ai ai, là ai!” Một tiếng gầm vang lên, tiếp đó chỉ thấy Tư Không Nhai cầm kiếm hạ xuống đất: “Là ai đả thương người trong lòng ta!”
Đoạn Tình hừ lạnh một tiếng: “Thiên Khư các lại muốn gây rối?”
“Người trong lòng, nàng yên tâm. Chàng thiếu niên trong lòng nàng đã được ta đưa ra khỏi Thần Đô thành, ngoài thành có một người chắc chắn có thể bảo vệ chu toàn cho hắn đang đợi hắn.” Tư Không Nhai đắc ý nhướn mày với Hồng Niệm.
Hồng Niệm sửng sốt: “Ai?”
“Một người cũng đặt nàng trong lòng. Ài, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao mình gặp đào hoa mà lại là kiếp nạn, hai đối thủ của ta thật quá cường đại.”
Tư Không Nhai vung kiếm chỉ vào Đoạn Tình, trầm giọng nói: “Người trong lòng, ta chỉ hỏi nàng một câu, nếu ta đánh ngã hắn, nàng có yêu ta không?”
Hồng Niệm lắc đầu nói: “Không thể.”
Tư Không Nhai nhíu mày nói: “Nàng nói ta không thể đánh ngã hắn hay là nàng không thể yêu ta?”
Đoạn Tình cầm kiếm bay xuống dưới, vung trường kiếm lên đánh bay Tư Không Nhai ra ngoài. Tuy Đoạn Tình là một thái giám nhưng câu tiếp theo lại cực kỳ hùng hồn: “Đều không thể!”
Bên kia, Hải Thanh Mạc run rẩy lấy từ trong lòng ra một lá bùa vàng. Đó là mộ trong ba lá bùa cứu mạng mà Sở Thanh Tiêu để lại cho gã năm xưa, gã chưa từng dùng tấm nào. Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Thanh Tiêu huynh, huynh nói đây là Thiên Lý Truyền Âm phù, có thể tùy ý tới bên tai người cách xa ngàn dặm, tốt nhất huynh đừng có lừa ta đấy.” Nói xong gã cầm lá bùa kia vung lên, lá bùa cháy dần, tiếp đó bắt đầu truyền âm.
“Truyền âm tới Bắc Thần quốc Lan Lăng thành, quân tử Hải Thanh Ngôn. Ừm... Cứu mạng với! Đại ca ơi!”
Lan Lăng thành, phủ thành chủ.
Hải Thanh Ngôn đang ngồi trong thư phòng đọc sách đột nhiên bị âm thanh nổ vang bên tai dọa cho giật bắn mình, cuốn sách cổ trong tay rơi lên bàn. Hắn xoa bên tai, phẫn nộ quát: “Làm cái gì thế!”
Tiếng động lớn này đánh thức cả Hải Ly đang ngủ ngon ở gian bên cạnh. Hắn khoác quần áo rồi hoang mang chạy thẳng vào: “Ta nghe thấy giọng nói của lão nhị, sao thế, có chuyện gì à?”
“Thiên Lý Truyền Âm phù, dùng để xin cứu mạng.” Hải Thanh Mạc đi ra khỏi thư phòng: “Xem ra gặp vấn đề thật rồi.”
“Ta lập tức phái người đi!” Hải Ly vội vàng la lên.
“Xem ra, phải tự mình ra ngoài một chuyến.” Hải Thanh Ngôn nói xong, trên không trung có sấm sét nổ vang. Hắn ngẩng đầu, đột nhiên phẫn nộ quát: “Ta muốn đi thì đi, ngươi ngăn được ta chắc!”
Hải Ly thấy vậy khuyên nhủ: “Không đến mức đó, không đến mức đó! Để ta nghĩ cách.”
“Trong tiếng kêu vừa rồi, con có thể nghe ra được.” Sắc mặt Hải Thanh Ngôn trở nên cực kỳ khó coi, sau khi im lặng một hồi mới nói tiếp: “Linh Hải của nhị đệ, đã bị phá hủy.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Dưới thác nước, Hải Thanh Mạc lại cầm lá bùa thứ hai lên: “Không được không được, chuyện lần này quá lớn, không thể làm liên lụy tới lão cha chó và đại ca được. Thiên lý truyền âm, có thể truyền âm vạn dặm không? Lần này ta muốn gửi tới nơi rất xa!”
“Gửi tới Khán Dần Thành chủ, cứu mạng với!”