Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193: Tán Thưởng Lẫn Nhau

Chương 193: Tán thưởng lẫn nhau Chương 193: Tán thưởng lẫn nhau

Chương 193: Tán thưởng lẫn nhau

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc bị Tư Không Nhai kéo đi, một lúc lâu sau mới nhận ra phương hướng không đúng. Gã cả kinh nói: “Tư Không Nhai, sao ngươi lại kéo ta chạy vào trong thành, thêm vài bước nữa là tới hoàng cung rồi. Ngươi định kéo ta tới điều tra hiện trường chắc?”

“Ngươi thì biết gì? Ngươi tưởng ngươi chạy khỏi cửa thành là ra ngoài được à? Thánh giáo đã mở Tinh Thần Bắc Đẩu trận, ngươi vừa ra khỏi cửa thành là rơi vào Thánh đàn. Nếu ngươi muốn rời thành chỉ có thể tìm ra mắt trận, ra ngoài theo lối mắt trận.” Tư Không Nhai khinh thường nói.

Hải Thanh Mạc nửa tin nửa ngờ: “Ngươi biết mắt trận ở đâu?”

“Đương nhiên là biết, ngươi nghĩ mấy ngày nay ta đi lung tung trong Thần Đô thành chắc? Bốn tòa Khán Tinh đài, chính trong đó là vị trí mắt trận, nằm trên đường Chu Tước!” Tư Không Nhai mang Hải Thanh Mạc hạ xuống đất: “Tới rồi.”

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sửng sốt: “Quả nhiên ngươi không phải người một nhà.”

Tư Không Nhai nhìn nam nhân mặc trường bào sao trời cách đó không xa, hơi cúi người cười nói: “Hân hạnh gặp mặt, Tinh Khôi.”

Tinh Khôi hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái: “Thiếu chủ Thiên Khư các, bản lĩnh lớn quá nhỉ.”

“Tạm được tạm được thôi. Không bằng Tiêu Thanh nhà ta.” Tư Không Nhai vỗ vai Hải Thanh Mạc bên cạnh: “Yên tâm, không sao đâu.”

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Tên này khó đối phó đấy.”

Tiêu Thanh dắt con lừa, ngâm nga điệu nhạc, chậm rãi đi tới bên cạnh hai người: “Công tử, đối thủ mà ngài chọn cho ta càng ngày càng mạnh thế này? Ta nói thẳng luôn, tên này thì ta đánh không lại.”

“Không sao không sao, ta cầm chân hắn, ngươi nghĩ cách xuất kiếm chém mở mắt trận đưa Hải huynh đệ ra ngoài.” Tư Không Nhai nói.

“Được.” Tiêu Thanh giơ tay đặt lên chuôi kiếm, bắt đầu tích tụ kiếm thế.

“Hải huynh đệ, vì ngươi ta đã dốc hết vốn liếng rồi đấy.” Tư Không Nhai vút trường kiếm, tung người nhảy lên.

Do đã bại lộ thân phận thuấn thuật sư của mình, lần này thân pháp xuất kiếm của Tư Không Nhai còn nhanh chóng hơn lúc trước nhiều, Hải Thanh Mạc thậm chí còn thấy sáu bảy bóng dáng Tư Không Nhai xuất hiện trên con đường, đồng thời tấn công về phía Tinh Khôi đang đứng đó. Còn Tinh Khôi vẫn đứng yên tại chỗ hoàn toàn không di chuyển, tinh quang lan tỏa từ người hắn, biến thành từng luồng kiếm quang đánh với Tư Không Nhai.

Tiêu Thanh nhắm chặt hai mắt, đầu nghiêng sang bên, miệng lẩm bẩm: “Mắt trận...”

Hải Thanh Mạc nhìn con đường trống trải, cũng thấy hoang mang: “Cả con phố rộng lớn như vậy, mắt trận ở đâu kia chứ?”

“Hữu sứ Thánh giáo là người ngông nghênh, đương nhiên sẽ đặt mắt trận ở nơi bắt mắt nhất.” Tư Không Nhai vừa đánh vừa hét lớn.

Ánh mắt Hải Thanh Mạc tập trung vào bức tượng Chu Tước đầu phố, lập tức vung U Đô kiếm: “Là nơi này!”

“Xuất kiếm!” Tiêu Thanh mở mắt, trường kiếm trong tay chém ra, hòa cùng kiếm khí mà Hải Thanh Mạc thi triển, trực tiếp đánh vào pho tượng Chu Tước.

Pho tượng kia được tạo bằng chất liệu gì không biết, bị kiếm khí đánh vào không ngờ chỉ rung nhẹ.

“Vô dụng rồi.” Tiêu Thanh sửng sốt.

Hải Thanh Mạc thu kiếm, gương mặt lộ vẻ vui mừng: “Có tác dụng.”

Hóa ra chấn động rất nhỏ đó là động tác chuẩn bị nho nhỏ trước khi Chu Tước vỗ cánh. Sau khi tạm dừng một lát, bức tượng Chu Tước kia giang hai cánh, vỗ mạnh một cái, sau đó hóa thành một ánh đỏ bay thẳng lên. Còn nơi bức tượng Chu Tước vừa đứng lại xuất hiện một cánh cửa hư không tỏa sáng.

“Vào đi!” Tư Không Nhai quát lớn.

“Đa tạ Tư Không huynh, ngày khác gặp lại ở Quân Kiến sơn!” Hải Thanh Mạc lao thẳng tới.

“Tránh ra!” Tinh Khôi thấy vậy lập tức phất ống tay áo phóng ra tinh quang không ngừng, đánh bay Tư Không Nhai rồi đuổi theo Hải Thanh Mạc tới trước cánh cửa hư không kia.

“Lưu lại!” Tiêu Thanh lại xuất kiếm.

Chiêu kiếm này đâm xuyên qua bả vai Tinh Khôi, nhưng Tinh Khôi lại hoàn toàn không để ý, chịu đựng kiếm này đuổi tới sau lưng Hải Thanh Mạc, tiếp đó xuất chưởng đánh vào lưng gã.

Khoảnh khắc đó Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào địa ngục băng hàn, chỉ trong nửa khắc mà huyết dịch toàn thân như đình trệ lại, tiếp đó từng tiếng vang giòn dã cất lên trong cơ thể. Nhưng gã đã không cảm thấy đau đớn, vì trước đó một khắc tất cả tri giác đã hoàn toàn chết lặng. Gã cười khổ, cúi đầu mắng: “Suýt nữa là mất mạng.” Mắng xong thân hình gã lảo đảo lao vào cánh cửa hư không.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, gã cảm thấy mình ngã lên mặt cỏ mềm mại. Xem ra Tư Không Nhai nói không sai, đi qua mắt trận này là có thể trực tiếp rời khỏi Thần Đô thành.

“Ai da ai da, không cần làm đại lễ như vậy đâu.” Ngay sau đó âm thanh vang lên lại khiến gã tuyệt vọng.

Hải Thanh Mạc cố nén đau đớn trên người ngẩng đầu lên, thấy được một bộ áo đỏ. Gã khẽ thở dài: “Ngươi cũng tới bắt ta?”

Chu Hi mặc tấm áo choàng đỏ, ngồi trên một cái cọc gỗ nhỏ, một tay nâng đầu, một tay mân mê thanh đoản đao màu đỏ, nhìn Hải Thanh Mạc dưới đất rồi cười nói: “Ngươi thấy sao?”

“Ài.” Hải Thanh Mạc bò từ dưới đất dậy, thất tha thất thểu đi tới bên cạnh Chu Hi: “Ta vốn không đánh lại ngươi, bây giờ còn thành ra như vậy.”

“Linh Hải của ngươi bị hủy rồi.” Chu Hi thở dài âm u nói.

Thần sắc Hải Thanh Mạc không đổi: “Ta cũng đoán được.”

“Theo cách nói của giới tu hành, Linh Hải bị hủy thì đường cũng tới tận cùng.” Chu Hi âm u nói: “Ngay cả phụ hoàng, bao năm qua đã dùng rất nhiều linh đan, nhưng cũng không cách nào dựng lại Linh Hải.”

“Thế thì sao?” Hải Thanh Mạc bĩu môi.

Đột nhiên có một luồng tinh quang xuất hiện sau lưng y, Hải Thanh Mạc xoay người lùi lại ba bước, thấy Tinh Khôi nhẹ nhàng rung ống tay áo xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tinh Khôi nhìn thoáng qua Hoàng trưởng tử, khẽ cúi đầu nói: “Điện hạ tới rồi.”

“Ừ.” Chu Hi lạnh nhạt đáp lại

“Vậy xin giao lại cho điện hạ.” Tinh Khôi bình tĩnh nói.

Chu Hi đứng dậy đi tới trước mặt Tinh Khôi, khẽ nhíu mày, ra vẻ hoang mang nói: “Giao cho ta? Giao cái gì cho ta? Hôm nay ta chỉ thấy trăng sáng nên ra ngoài tùy tiện đi dạo mà thôi.’

Tinh Khôi khẽ cau mày: “Điện hạ, người này đêm hôm vào cung hành thích bệ hạ, nếu ngươi không biết, thế thì để ta dẫn hắn về nhốt trong Thiên Ngục.”

“Cái gì? Hành thích phụ hoàng?” Chu Hi ra vẻ kinh ngạc nhìn sang Hải Thanh Mạc: “Có thật không?’

Hải Thanh Mạc không biết Chu Hi cố ý giả bộ hay là gì, đành phất tay chơi xấu: “Không thể nào.”

“Ngươi xem, hắn nói không kìa.” Chu Hi rất nghiêm túc nhìn sang phía Tinh Khôi.

Tinh Khôi im lặng một hồi rồi mở miệng nói: “Điện hạ, ta không hiểu.”

“Có gì đâu mà không hiểu.” Chu Hi cười nói: “Các ngươi nghĩ rằng hắn là con trai của phụ hoàng và nữ nhân mà người yêu thương nhất nên cho rằng hắn là người duy nhất có thể cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế với ta. Vì vậy chúng ta nhất định phải là kẻ địch đối đầu hay sao?”

Trường bào của Tinh Khôi bay phất phới, sao trời trên không trung bắt đầu xoay chuyển không theo quy tắc nào, hắn cúi đầu nói: “Không dám.”

“Vì sao ta phải làm Hoàng đế? Sư phụ ta là Sở Sơn Cô, ta thiên tư trác tuyệt, trăm năm khó tìm. Nếu ta tập trung tu luyện, ta tin cuộc đời này chắc chắn mình sẽ leo lên tới Thái Thượng. Ngôi vị đế vương nho nhỏ, có đáng để ta coi trọng như vậy không?” Chu Hi tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta muốn làm Hoàng đế, chỉ là vì làm Hoàng đế Nam Dạ có thể tấn công Bắc Thần, khiến hai nước thống nhất. Đấy là cơ nghiệp khổng lồ ngàn năm qua không ai hoàn thành được. Thành Thánh thì tính là gì? Thế gian này này có tới lục thánh! Thái Thượng thì có gì lợi hại? Trên trời có ngàn vạn tiên nhân, ai lại không muốn tung hoành thiên địa nữa? Ta chỉ muốn làm việc không ai dám làm, hoàn thành việc không ai hoàn thành được. Cho nên, đừng có coi khinh ta!” Nói xong Chu Hi quay đầu lại nhìn Hải Thanh Mạc.

Lần đầu tiên Hải Thanh Mạc nghe vị đại ca của mình nói chuyện đứng đắn như vậy, đột nhiên không biết nên đáp lại ra sao. Nhưng Chu Hi rất nghiêm túc nhìn gã, có vẻ như đang đợi gã đáp lại, vì vậy gã suy nghĩ cả nửa ngày rồi nói: “Không sai! Ngươi chính là thiên cổ đệ nhất đế của nhân gian chúng ta!”

“Không! Ta không muốn làm nhân hoàng mà là thiên tử!” Chu Hi cất cao giọng nói: “Trong ngũ giới chỉ có trời xanh là trên Chu Hi ta!”

Hải Thanh Mạc chửi thầm trong lòng: Ta nịnh bợ như vậy rồi mà ngươi còn không chịu hài lòng!

Chu Hi lại quay sang phía Tinh Khôi: “Hôm nay ta không chỉ không muốn giết Hải Thanh Mạc mà thả hắn cứu hắn. Không vì bất cứ mục đích hay ích lợi gì, chỉ vì ta, tán thưởng hắn!”
Bình Luận (0)
Comment