Chương 192: Lại chạy trốn
Chương 192: Lại chạy trốn
Chương 192: Lại chạy trốn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tinh Khôi rời khỏi Tinh Ẩn các, nhanh chóng đi tới Quan Tinh các gần nhất, vừa vặn gặp được Lôi Hồng đang ngồi đó uống rượu. Hắn bị Tinh Khôi làm cho giật bắn mình, đứng bật dậy khỏi mặt đất hỏi: “Sư huynh, khuya thế này rồi huynh còn tới đây là gì?”
Tinh Khôi ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng thản nhiên hoàn toàn khác với lúc bình thường, hắn nói: “Đương nhiên là tới xem sao.”
Lôi Hồng sửng sốt: “Sư huynh chăm chỉ như vậy từ hồi nào thế?”
Tinh Khôi không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, tiếp đó chỉ thấy trên bầu trời đầy sao có bảy ngôi sao trở nên rực rỡ bắt mắt.
Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang. Bảy ngôi sao chòm Bắc Đẩu.
Lôi Hồng biến sắc nói: “Sư huynh, huynh định mở Bắc Đẩu trận? Đã xảy ra đại sự gì? Ai định trốn khỏi Thần Đô thành?”
“Bệ hạ bị ám sát, nguy hiểm đến tính mạng.” Tinh Khôi chỉ đáp lại mười chữ.
Lôi Hồng lại càng kinh hãi, mấy trăm năm qua không phải Nam Dạ quốc không xảy ra chuyện hoàng đế bị ám sát, nhưng cuối cùng đều được được hóa giải dễ dàng, chưa từng tới mức “nguy hiểm đến tính mạng”.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Chu Hồng tiểu viện, Chu Hi vốn đã chìm vào giấc ngủ cũng đột nhiên mở mắt. Gần như cùng lúc, Chu Linh không màng lễ tiết đẩy cửa chạy vào, miệng hô to: “Điện hạ, xảy ra đại sự rồi.”
Chu Hi xuống giường, khoác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ rồi thản nhiên nói: “Ta cũng biết đã xảy ra đại sự. Thánh giáo mở Bắc Đẩu trận là định đề phòng ai trốn khỏi Thần Đô thành?”
“Trong cung có tin tức đưa tới, bệ hạ bị ám sát, nguy hiểm tới tính mạng!” Chu Linh trầm giọng nói.
Chu Hi khẽ cau mày, tiếp đó duỗi tay nhẹ nhàng day mi tâm: “Bị ám sát lúc này à? Ai có thể lẻn vào Long Đồ các cơ chứ?”
Chu Linh hỏi: “Chúng ta có nên vào cung không?”
Chu Hi im lặng một hồi, lắc đầu nói: “Không. Chúng ta đi gặp một người khác...”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi Hải Thanh Mạc hạ xuống phố Giang Nguyệt, Hồng Niệm và Hải Thanh Thiên đã canh gác trên lối vào con đường, hai người tay cầm kiếm, sắc mặt nghiêm nghị. Vừa rồi Hồng Niệm đã nhận thấy đang lúc đêm khuya vắng lặng đột nhiên có rất nhiều lực lượng cường đại bắt đầu hành động, hơn nữa đều chạy về phía phố Giang Nguyệt, cô cũng biết đã xảy ra chuyện. Hồng Niệm thấy vẻ kinh hãi chưa từng có trên mặt Hải Thanh Mạc, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
“Ta giết Nguyên Võ Đế rồi.” Hải Thanh Mạc thở hồng hộc nói.
Hồng Niệm và Hải Thanh Thiên đều kinh hãi tới biến sắc: “Cái gì?”
Hải Thanh Mạc ổn định lại cảm xúc một chút, tiếp tục nói: “Nhưng chắc hắn không chết, đó là Quỷ Kiến chi trận, nhất định là hắn định mượn cơ hội lúc ta giết hắn, khiến thần thức bản thân rời khỏi thân thể! Ta dính bẫy rồi!”
“Đợi đã, nhị ca. Sao huynh nói mình giết hắn rồi nhưng hắn còn chưa chết, đệ không hiểu gì cả.” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Hồng Niệm lại nắm chặt lấy bả vai Hải Thanh Mạc, kéo gã chạy thẳng theo hướng cửa thành: “Không phải lúc tán gẫu chuyện này. Bất luận có chết hay không bây giờ ngươi cũng là nghịch tử ám sát Hoàng đế!”
Hải Thanh Mạc vừa chạy vừa kêu rên: “Đúng là oan uổng mà!”
Hồng Niệm vừa chạy vừa hỏi: “Ngươi tới Tinh Ẩn các cơ mà? Sao lại vào hoàng cung? Lại còn đi giết Nguyên Võ Đế, sao lại nông nổi như vậy?’
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Hai câu cô nói thì ta cũng muốn hỏi. Còn câu hỏi của tam đệ, không phải ta cố ý muốn giết hắn. Lão cha già của ta là người tốt, trước đó ta hiểu lầm hắn.”
“Nghĩa là sao? Hắn không vứt bỏ mẹ ngươi?” Hồng Niệm nghi hoặc nói.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Câu này đúng là làm khó ta. Đầu tiên, hình như ta nói sai rồi, có lẽ hắn không phải cha ta. Ài, đúng là loạn cào cào! Chạy trước đã rồi nói>”
Ba người không nói gì tiếp, chạy thẳng về phía cửa thành.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tinh Khôi đứng trong Quan Tinh các, mắt lóe tinh quang, cuối cùng gương mặt quay về phía tây nam, giơ ngón tay: “Rơi!”
Chỉ thấy một luồng tinh quang từ trên không trung đập xuống, đánh thẳng về phía Hải Thanh Mạc. Hồng Niệm ngẩng đầu, tung người nhảy lên chém Hà Ảnh kiếm trong tay ra, trực tiếp đánh vào luồng tinh quang kia. Tinh quang lụi tàn nhưng cô cũng bị đánh rơi xuống đất, trượt về phía trước mấy chục trượng. Hồng Niệm trầm giọng nói: “Tinh Khôi động thủ rồi.”
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu hô: “Tinh Khôi Hữu sứ, ngươi có thể cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?’
Trên Quan Tinh các, Tinh Khôi nhẹ nhàng vung ống tay áo, từ trên Quan Tinh các hạ xuống.
“Thằng nhãi, lá gan của ngươi còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.” Một giọng nói mang vẻ uể oải vang lên sau lưng đám người Hải Thanh Mạc.
Hồng Niệm khẽ nhíu mày, quay đầu lại nói: “Đại ca.”
“Tiểu Hồng Niệm, lần này đại ca không thể thiên vị ngươi được rồi. Ngươi tránh ra, cứ giả bộ như chưa từng tới nơi này. Còn ngươi...” Chỉ trong chớp mắt Ngọa Hổ Đoạn Tình đã lướt tới phía sau Hải Thanh Mạc, vỗ vai gã: “... theo ta trở về nói rõ mọi chuyện.”
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng nói: “Ta có thể nói rõ ràng mọi chuyện.”
Ngọa Hổ cười: “Hả?”
“Nhưng chắc chắn các ngươi không tin, vì sự thật rất khó tin, ngay bản thân ta cũng không tin.” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.
Ngọa Hổ sửng sốt: “Ngươi cứ nói thử xem.”
“Ta tới Tinh Ẩn các tìm Hữu sứ Tinh Khôi, hắn lừa ta vào trận pháp khiến ta trở về hơn hai mươi năm trước. Ở đó ta gặp được mẹ ta và Nguyên Võ Đế lúc còn trẻ. Sau đó chúng ta cùng nhau trải qua chút chuyện, Hoàng đế trẻ tuổi bảo ta giơ đao đâm chết hắn, ta làm theo, nhưng ngay sau đó ta lại đứng trong Long Đồ các, Hoàng đế thì ngã dưới mặt đất. Nói lại thì cũng phức tạp nhưng đại khái là vậy.” Hải Thanh Mạc thử giải thích một lượt.
Ngọa Hổ thở dài: “Thế này đi, ta nhốt ngươi vào Thiên Ngục, ngươi ngoan ngoãn ở đó một đêm, lại suy nghĩ cẩn thận một chút, ngày mai lúc gặp nghĩa phụ với Quốc sư thì bịa cho nó thật một chút.”
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói mà, chắc chắn ngươi không tin.”
“Tin hay không thì ngươi cũng phải đi theo ta.” Ngọa Hổ trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc rút trường kiếm đứng sóng vai với Hồng Niệm, hạ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Hồng Niệm chỉ Hà Ảnh kiếm vào Ngọa Hổ: “Hai người chúng ta cầm chân hắn trước, Hải Thanh Mạc, ngươi chạy trước đi.”
“Tiểu Hồng Niệm, lần này khác.” Ngọa Hổ nhún vai: “Ta không thể nương tay.”
“Lâu nay vẫn mong được đánh một trận với đại ca.” Hồng Niệm chém một kiếm về phía Ngọa Hổ.
Hải Thanh Mạc nhân cơ hội này trốn khỏi tay Ngọa Hổ, gã không hề do dự chạy thẳng về phía trước. Gã biết giết chuyện Hoàng đế trong Thần Đô thành nghiêm trọng tới mức nào. Huống chi gã có thể tùy ý đi lại trong Thần Đô thành cũng là vì có chỗ dựa Hoàng đế, bây giờ chỗ dựa không còn, những người muốn giết gã sẽ không e ngại gì. Cho dù Hồng Niệm có thể đấu với Ngọa Hổ hay không, cũng không phải lo lắng tới tính mạng.
“Ài, cho dù ngươi có thể ngăn được ta, nhưng đâu phải chỉ có một mình ta.” Ngọa Hổ vung kiếm với Hồng Niệm và Hải Thanh Thiên, nhẹ nhàng đỡ lấy công kích của hai người.
Còn ở đằng khác, chỉ trong giây lát Hải Thanh Mạc đã chạy được hai dăm, sau đó đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một luồng tinh quang chiếu tới. Gã vô thức vung kiếm ngăn cản, bị tinh quang kia đánh bay ngược lại, còn chưa hạ xuống đất đã có một thân hình cao lớn đỡ lấy gã.
“Hải huynh đệ, xin chào.” Người nọ chính là thiếu chủ Thiên Khư các Tư Không Nhai.
“Tư Không huynh đệ cũng tới bắt a?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Tư Không Nhai lắc đầu nói: “Không phải, ta là thiếu chủ Thiên Khư các, không phải lính canh trong Thần Đô thành, ta chỉ tới làm ăn thôi.”
“Làm ăn ra sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Ta mang ngươi thoát khỏi Thần Đô thành, ngươi dẫn ta tới Quân Kiến sơn một lần.” Tư Không Nhai nói.
“Đơn giản như vậy thôi?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
“Thật ra rất khó.” Tư Không Nhai âm u nói.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
“Cứ quyết định như vậy đi!” Hải Thanh Mạc mang Hải Thanh Mạc đổi hướng, nhanh chóng chạy về phía chính giữa tòa thành. Tốc độ của hắn nhanh tới mức thái quá, Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh không phải lướt qua, hoàn toàn không kịp phản ứng. Hải Thanh Mạc cả kinh: “Hóa ra ngươi là thuấn thuật sư.”
“Hừ, nếu bị người khác biết ta nghiên cứu về thuấn thuật nhiều hơn hẳn kiếm thuật, khéo không giữ được vị trí hạng mười Tinh Vân bảng.” Tư Không Nhai cười nói.