Chương 191: Tới tận Hoàng Tuyền
Chương 191: Tới tận Hoàng Tuyền
Chương 191: Tới tận Hoàng Tuyền
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc đờ đẫn cúi đầu nhìn đoản đao trong tay, mọi chuyện vừa diễn ra quá mức chóng vánh, thế nên khi Chu Phục Tà ngã xuống đất gã vẫn chưa phản ứng lại. Mãi tới giờ phút này thấy máu tươi bắn khắp nơi, gã đột nhiên giật mình, ném thanh đoản đao trong tay xuống dưới đất.
Chỉ nghe một tiếng kim loại thanh thúy vang lên, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng biến đổi. Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi tới lúc tất cả ổn định lại gã mới phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng tao nhã quý phái, hoàn toàn không giống như chỗ gã vừa đứng, chỉ riêng các góc trong phòng đã điêu khắc từng đường nét hoa văn hình rồng màu vàng kim, thể hiện rõ điểm bất phàm của nơi này. Tiếp đó gã cúi đầu, phát hiện dưới đất là một người mặc hoàng bào, chính là Nguyên Võ Đế Chu Đình Vũ, còn bên cạnh hắn vẽ bùa chú quái dị y hệt như vừa rồi.
“Rốt cuộc thế này là sao?” Hải Thanh Mạc phẫn nộ quát.
Chu Đình Vũ nằm dưới đất mở mắt ra, nhìn sang phía Hải Thanh Mạc cười nói: “Ta đi tìm mẹ con đây.”
Hải Thanh Mạc cả kinh, lập tức hiểu được một chuyện: “Ta trở lại hiện thực rồi.”
Đúng vậy, gã đã rời khỏi ảo ảnh kia, nhưng không hiểu sao lại tới trong hoàng cung. Hơn nữa trong ảo ảnh và hiện thực đã sinh ra một loại trùng hợp ngoài ý liệu, ngay khi mình dùng đoản đao đâm vào ngực Chu Phục Tà, cũng đâm vào ngực Nguyên Võ Đế hiện tại. Chu Đình Vũ nói xong câu nói kia là nhắm hai mắt lại, tiếp đó chỉ thấy thần thức của hắn xuất hiện từ trong người, cánh cửa lớn bật mở, thần thức cứ thế bay thẳng ra ngoài. Thị vệ bên ngoài thấy cửa lớn bật mở vội vàng lao vào kiểm tra tình huống, vừa vào cái là thấy Hải Thanh Mạc và Nguyên Võ Đế nằm dưới đất.
Hai thị vệ lập tức rút phăng trường đao bên hông ra, phẫn nộ quát: “Cuồng đồ lớn mật, lại dám hành thích bệ hạ!”
“Quái quỷ.” Đương nhiên Hải Thanh Mạc sẽ không ngốc tới mức giải thích với họ là bệ hạ nhà các ngươi tự mình muốn chết. Y trực tiếp vung chưởng đánh ngã hai thị vệ xuống đất rồi lao ra ngoài. Chắc chắn mọi chuyện là Hữu sứ Thánh giáo Tinh Khôi giở trò quỷ, nhưng bây giờ y không có thời gian tìm hiểu chuyện này, điều duy nhất cần làm là mau mau chóng chóng chạy khỏi hoàng cung, nếu không mình có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Hai thị về bò từ dưới đất dậy, một người nói: “Ngươi đuổi theo, ta tới gọi tổng quản Đoạn Tình!”
“Được!” Người còn lại lập tức cầm đao đuổi theo
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Tinh Ẩn các, Tinh Khôi đứng dậy giơ một bàn tay đánh tan quang cầu trước mặt.
Tiểu đồng bên cạnh nghi hoặc nói: “Sư phụ, người kia đâu?”
Tinh Khôi sắc mặt nghiêm trọng: “Hóa ra chuyện năm xưa cả ta và sư phụ đều đoán sai. Chúng ta vốn tưởng khi tiên nhân hàng thế thần thức bị tiêu biến trước tiên, cho nên tất cả mới trở nên mờ ảo khó dò...”
“Thực tế thì sao?” Tiểu đồng hỏi.
Tinh Khôi không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: “Chuyện chưa biết, không dám tùy tiện bàn luận.”
Tiểu đồng nôn nóng: “Sư phụ, người úp úp mở mở làm gì.”
“Đợi ta ra ngoài tìm hiểu đã.” Tinh Khôi vung tay, cửa các mở ra, hắn sải bước đi ra ngoài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Tiểu Lâu Hựu Đông Phong, Hải Thanh Thiên ngồi bần thần tại chỗ, Hải Thanh Mạc đã đi lâu lắm rồi, giờ đã là đêm khuya nhưng vẫn không có tin tức gì đưa về, hắn không khỏi nôn nóng: “Hồng Niệm cô nương, liệu có xảy ra chuyện gì không?’
Hồng Niệm mở cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, phát hiện sao trên trời đêm nay sáng tới kỳ lạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Tư Lễ giám, Đoạn Tình đang nằm trên giường ngáy o o. Trong Thần Đô thành này mọi người thường gọi hắn là Ngọa Hổ, đó là vì lúc không nên ngủ hắn thường ngủ, lúc nên ngủ đương nhiên là đang ngủ. Cho nên khi tiểu thái giám dẫn thị vệ đẩy cửa phòng bước vào, hắn rất không vui. Hắn mang nguyên cái đầu rối bù, ngáp ngắn ngáp dài bắt đầu nghe thị vệ thuật lại tình hình.
“Bệ hạ bị ám sát, sống chết ra sao chưa rõ. Thích khách trốn thoát, thân pháp rất nhanh chóng.”
Đoạn Tình đầu tiên sửng sốt, tiếp đó chậm rãi nói: “Bệ hạ bị ám sát?”
Thị vệ gật đầu nói: “Thái Y viện đã có người tới chữa trị, cũng đã có người đưa tin cho Đoạn Ngôn cuối cùng và Quốc sư.”
“Có Long Hộ chi trận bảo vệ, ngoài bản thân bệ hạ không ai có thể âm thầm lẻn vào căn phòng đó!” Đoạn Tình lập tức đứng dậy đi xuống giường, vung tay lên, mặc tấm mãng bào lên người.
Thị vệ cười khổ nói: “Chúng ta cũng không biết. Khi chúng ta nghe động tĩnh chạy tới thì chỉ thấy tình hình bệ hạ ngã gục dưới đất, trên ngực cắm một thanh đoản đao.”
“Ngoài ra thì sao?” Đoạn Tình hỏi.
Thị vệ suy nghĩ một hồi: “Dưới đất vẽ rất nhiều ký hiệu kỳ quái.”
“Toi rồi, lớn chuyện rồi.” Đoạn Tình điểm mũi chân chạy ngay ra khỏi phòng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Long Đồ điện, Thái y luống cuống tay chân nhìn Nguyên Võ Đế nằm dưới đất, rương thuốc đã mở, châm bạc đã cầm trên tay nhưng lại hoàn toàn không biết nên bắt tay vào từ đâu. Kiểm tra hơi thở thì Nguyên Võ Đế vẫn còn hơi thở cuối cùng tại nhân gian, chưa tới mức chết hẳn, nhưng xét theo thương tích thì nhát đâm này đã cắt nát trái tim hắn, thần tiên cũng khó cứu.
“Đoạn công công, ta...” Thái y nhìn về phía Đoạn Ngôn, vẻ mặt như đưa đám.
Sắc mặt Đoạn Ngôn cực kỳ lạnh nhạt, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Y thuật không thể cứu được.”
Thái y quỳ rạp xuống đất: “Kính xin thiên tuế cứu ta!”
Đoạn Ngôn giơ tay cầm lấy châm bạc trong tay Thái y, tiếp đó nhẹ nhàng búng tay bắn ra, châm bạc cắm vào mi tâm Nguyên Võ Đế. Hắn lại vung tay, chỉ thấy một ngọn nến ở góc phòng đột nhiên sáng lên. Đó chỉ là ngọn nến nho nhỏ nhưng ánh sáng lại át mọi nguồn sáng khác trong phòng.
“Tỏa Hồn châm, Điểm Mệnh đăng. Nhưng vẫn phải đi, tóm lại là không giữ lại được.” Quốc sư Quan Bạch Phụ mặc áo trắng đi từ ngoài cửa vào.
Đoạn Ngôn nhíu mày nói: “Quốc sư, Long Hộ chi trận là do ngươi bố trí, vì sao có người lẳng lặng không chút tiếng động lẻn vào Long Đồ điện?”
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải chỉ một mình bệ hạ có thể tùy ý ra vào, còn cả người thân mang long khí nữa.” Quan Bạch Phụ bình tĩnh trả lời.
Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Nhưng ngay cả Hoàng trưởng tử Chu Hi bước vào nơi này ta cũng cảm nhận được. Trong thiên hạ này còn ai có long khí gần với bệ hạ hơn Hoàng trưởng tử?”
“Ai mà biết được?” Quan Bạch Phụ điềm nhiên đáp.
Đoạn Ngôn chỉ vào pháp trận dưới đất nói: “Đây là Quỷ Kiến chi trận, chỉ có người thân mang Hoàng Tuyền chi khí dùng đoản đao cắm vào trái tim người thi trận mới có thể phát động pháp trận. Xin hỏi Quốc sư, trên đời này có người nào mang cả long khí và Hoàng Tuyền chi khí?”
Quan Bạch Phụ im lặng một hồi rồi chậm rãi nói: “Ý Đoạn công công là ta cố ý giải trừ Long Hộ chi trận nên mới khiến kẻ tình nghi lẻn vào Long Đồ các thuận lợi.”
“Ta chỉ đang nói một loại khả năng nào đó.” Đoạn Ngôn âm u nói: “Còn quốc sư luôn nói tới kết quả.”
“Thế vì sao không có khả năng này, trên thế gian thật sự tồn tại người có cả Hoàng Tuyền chi khí lẫn long khí?” Quan Bạch Phụ hỏi ngược lại.
“Mà người này lại vừa vặn bước vào Quỷ Kiến chi trận trong thời điểm thích hợp, cắm đoản đao vào trái tim bệ hạ?” Đoạn Ngôn cười lạnh nói.
Thái y ở bên cạnh nghe vậy toát mồ hôi lạnh: “Nhị vị đại nhân, bây giờ không phải lúc nói chuyện đó. Hai người cảnh giới cao thâm, trước tiên cứ bảo vệ tính mạng cho bệ hạ cái đã.”
“Yên tâm, cho dù không có Tỏa Hồn châm và Điểm Mệnh đăng, tạm thời bệ hạ cũng không có vấn đề gì về tính mạng.” Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng vung tay áo, máu chảy đầy đất lập tức tan đi.
Nguyên Võ Đế nhắm mắt nằm đó, gương mặt yên bình như chỉ đang ngủ một giấc.
Chỉ có thanh đoản đao trước ngực vẫn bắt mắt ghê người.
Thái y hoang mang: “Vậy bao lâu nữa bệ hạ mới tỉnh?”
“Tạm thời không thể tỉnh lại, Quỷ Kiến chi trận đã mở, thần thức của bệ hạ đã rời khỏi thân thể mình.” Quan Bạch Phụ chậm rãi nói.
“Đi đâu?” Thái y hỏi.
Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Hoàng Tuyền.”