Chương 190: Quỷ thấy hồn tới
Chương 190: Quỷ thấy hồn tới
Chương 190: Quỷ thấy hồn tới
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tích Quy lấy làm khó hiểu nhìn Hải Thanh Mạc: “Vì sao ngươi tự tin như vậy?’
Khóe miệng Hải Thanh Mạc hơi nhếch lên: “Vì ta đã nói rồi, ta tới từ hai mươi năm sau, ta tin cuối cùng các ngươi sẽ gặp lại.”
“Nhưng ta không tin tương lai, ta chỉ tin tưởng giờ khắc này.” Tích Quy vươn cánh tay phải, dùng máu vẽ một pháp trận dưới đất, pháp trận hiện lên một luồng sáng tím, một thanh kiếm đen tuyền từ trong pháp trận bay ra, dựng ngang trước mặt Tích Quy.
Hải Thanh Mạc liếc mắt một cái, lập tức nhận ra thanh kiếm này, nhỏ giọng nói: “Quỷ kiếm U Đô.”
Tích Quy nhìn gã: “Ngươi đúng là cái gì cũng biết.”
U Đô kiếm biến thành luồng khói đen trước mặt hai người, tiếp đó kiếm linh đại thúc thân hình cường tráng bước ra từ làn sương đen. Kiếm linh đại thúc là người quen cũ với Hải Thanh Mạc nhưng trong thế giới này hai người còn chưa gặp mặt, cho nên kiếm linh đại thúc không buồn liếc mắt sang gã tới một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào ông lão trước mặt, trầm giọng nói: “Nha đầu, vì sao lần nào gọi ta tới cũng là để đối phó với cao thủ như vậy?”
Tích Quy sắc mặt nghiêm nghị: “Đại thúc, giúp ta một tay! Đoạt lại người trong tay lão ta!”
Ông lão thở dài một tiếng: “Chỉ có kiếm linh này thôi mà đòi ngăn cản ta, đúng là mơ mộng hão huyền.” Nói xong ông lão kéo Chu Phục Tà bay lên không trung.
“Ngăn lão ta lại!” Tích Quy quát khẽ.
Kiếm linh tung người nhảy lên, thân hình lại biến thành thanh trường kiếm màu đen, đánh tới sau lưng ông lão kia. Ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải ném Chu Phục Tà sang bên cạnh, một luồng niệm lực giữ thân hình Chu Phục Tà lơ lửng tại đó, tiếp theo ngón tay ông điểm nhẹ lên đỉnh đầu Chu Phục Tà, trực tiếp rút ra một thanh trường kiếm màu đỏ. Trường kiếm chém ra, va chạm với U Đô kiếm, đánh bay U Đô kiếm ra ngoài.
Tích Quy nôn ra một ngụm máu đen, ngã quỵ một chân xuống đất.
U Đô kiếm văng ngược lại, cắm vào pháp trận rồi biến mất.
Hải Thanh Mạc đi tới đỡ Tích Quy, xuất chưởng đánh vào lưng cô, truyền niệm lực của mình vào người cô, giúp cô ổn định thương thế. Tích Quy oán hận nhìn lên, hỏi: “Đây là kiếm gì?”
“Tình kiếm Hồng Nhan.” Hải Thanh Mạc cũng nhìn lên không trung, lạnh nhạt nói.
“Nhân Gian Tứ Kiếm?” Tích Quy cả kinh.
Ông lão cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc, nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói thêm điều gì, đưa Hồng Nhan kiếm trở lại cơ thể Chu Phục Tà rồi kéo hắn bay ra xa.
“Hắn đi rồi.” Tích Quy cúi đầu, giọng nói đầy tiếc nuối.
Hải Thanh Mạc vốn còn nhận định không bao lâu sau Chu Phục Tà sẽ trở về, cho nên không mấy để ý tới chuyện hắn bị kéo đi. Nhưng giờ phút này trong lòng gã đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái, có lẽ Chu Phục Tà đi lần này sẽ không trở lại.
Nhưng nếu hắn không trở lại, thế thì mình từ đâu chui ra?
Chẳng lẽ mình xuyên không trở lại hơn hai mươi năm trước thật, hơn nữa do mình xuất hiện nên rất nhiều chuyện đã thay đổi, dẫn tới hai người thật sự ly biệt?
Thế có phải bây giờ mình không còn tồn tại nữa không?
Hải Thanh Mạc lắc mạnh đầu, vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn này, cuối cùng khuyên nhủ Tích Quy bên cạnh: “Không sao đâu, không sao đâu. Nếu thật sự không được thì chúng ta có thể tới Thần Đô tìm hắn. Ta tới từ Quân Kiến sơn, ta có một vị sư huynh rất lợi hại tên là Quân Cửu. Đừng nhìn sư huynh chỉ đứng hạng chín Tinh Vân bảng, thực ra huynh ấy còn lợi hại hơn cả chưởng môn Tinh Tú phái!” Tuy Quân Cửu trong thời đại này không quen biết gì gã, nhưng theo những bí mật mà gã biết cùng với trí tuệ và tài năng của cửu sư huynh, Hải Thanh Mạc tin rằng mình có thể thuyết phục đối phương.
Tích Quy sửng sốt: “Quân Kiến sơn, Quân Cửu?”
“Đúng vậy. Ta...” Hải Thanh Mạc đang định nói thêm vài câu thì đột nhiên trong đầu có cơn đau dữ dội, khiến gã đau tới mức quỳ sụp xuống đất, thở hổn hển từng hơi. Gã gật đầu lên, phát hiện thân hình Chu Phục Tà đã càng ngày càng xa xôi, hầu như không thể nhìn thấy.
“Ngươi làm sao vậy?” Lần này lại tới phiên Tích Quy đang trọng thương quan tâm tới Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc quỳ dưới đất ôm đầu, không cách nào đáp lời Tích Quy, chỉ có thể suy đoán trong lòng, chẳng lẽ vì gã xuất hiện nên mọi chuyện hỗn loạn, bản thân không còn tồn tại nữa ư? Nhưng gã chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy trước mắt tối sầm, ngã gục xuống dưới đất.
Khi Hải Thanh Mạc tỉnh lại, gã phát hiện mình đang nằm trên một cái giường gỗ, trong phòng đen kịt, giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ có góc nhà loáng thoáng chút ánh sáng. Hải Thanh Mạc thầm kinh hãi, chẳng lẽ mình đã về trong Tinh Ẩn các? Gã xuống khỏi giường gỗ, sau đó chậm rãi đi về phía góc có ánh sáng. Nơi đó là một ngã rẽ, gã đi qua ngã rẽ tới một đại sảnh. Chỉ thấy một chiếc nến đặt giữa phòng, dưới đất vẽ đầy bùa chú kỳ lạ, một thân hình gầy gò ngồi trước ánh nến, miệng lẩm bẩm gì đó.
Hải Thanh Mạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, lát sau mới nhỏ giọng nói: “Phục Tà huynh?”
Thân hình kia chấn động, tiếp đó đứng dậy chậm rãi xoay người: “Hải huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
“Ta ngủ lâu lắm à?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Chu Phục Tà gật đầu: “Đúng vậy, rất lâu. Sau khi ngươi ngất đi, ta cầu khẩn sư phụ dẫn ngươi cùng về, nhưng ngươi vẫn không tỉnh lại, ngủ suốt mười ba tháng liền.”
“Đã hơn một năm” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Sao lại như vậy được?’
“Ta hỏi xin phụ hoàng Tụ Nguyên châu, có thể giúp tâm thần của ngươi ngưng tụ bất diệt, nhưng lúc nào tỉnh lại phải xem cơ duyên. Rất vui vì ngươi tỉnh lại vào giờ phút này, vì ta muốn làm một việc, cần có một người giúp ta.” Chu Phục Tà giọng điệu suy yếu.
“Sao ngươi cứ như sống dở chết dở vậy?” Hải Thanh Mạc nói thẳng suy nghĩ của mình.
Chu Phục Tà khẽ ho khan: “Trong lòng có uất ức không thể giải được, đương nhiên là sống dở chết dở.”
“Rốt cuộc là sao? Ngươi không trở lại tìm Tích Quy cô nương?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Không, sau khi về ta đã bị sư phụ giam lỏng. Ta lẳng lặng phái tâm phúc của mình tới Bắc Thần tìm hiểu tin tức, sau đó người này báo lại cho ta Thánh nữ Tích Quy phản bội Thánh giáo, đang bị đuổi giết. Hắn nghĩ mọi cách tìm kiếm manh mối, nhưng về sau lại phát hiện, không ngờ Tích Quy cô nương... đã có thai.” Chu Phục Tà trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: “Quái quỷ, hóa ra ta không phải con trai lão Chu!”
“Ta không tin chuyện này là sự thật.” Chu Phục Tà trầm giọng nói: “Ta muốn đích thân chứng kiến mọi chuyện, ta muốn chính miệng hỏi nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho nên ta bố trí trận pháp này.
“Đây là trận pháp gì?” Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn bùa chú kỳ quái bên dưới, chỉ thấy nó rất quen thuộc.
“Quỷ Kiến chi trận.” Chu Phục Tà lấy từ trong lòng ra một thanh đoản đao, đưa vào tay Hải Thanh Mạc: “Ngươi cắm nó vào trong lòng ta, thần thức của ta sẽ thần du ngàn dặm, tìm thấy Tích Quy cô nương.”
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Ngươi yêu cô ấy tới vậy ư? Các ngươi chỉ quen biết hơn ba tháng thôi. Hay là ngươi không cam lòng chuyện cô ấy lừa dối ngươi?”
“Không, cô ấy sẽ tuyệt đối không lừa dối ta. Nhưng tất cả mọi người không tin ta. Ta muốn chứng minh cho họ thấy, cô ấy không lừa gạt ta!” Chu Phục Tà gầm lên một tiếng, cầm tay Hải Thanh Mạc sau đó đâm thẳng lưỡi đao vào ngực mình, máu tươi lập tức bắn ra. Gương mặt hắn nở nụ cười hài lòng, sau đó ngửa đầu ngã xuống đất.