Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189: Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 189: Kim phong ngọc lộ Chương 189: Kim phong ngọc lộ

Chương 189: Kim phong ngọc lộ

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Linh Quan đi khỏi, tiếp đó Nam Thiên môn khép lại, biến mất thành vô hình. Chu Phục Tà vẫn gắng gượng chèo chống cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã thẳng vào lòng Tích Khứ. Hắn cười khổ nói: “Tích Khứ cô nương, ta lợi hại chứ.”

“Hắn đã như vậy rồi mà vẫn không biết tên cô à?” Hải Thanh Mạc đột nhiên cảm thấy thương thay cho ông già đáng hận nhà mình.

“Nghĩa là sao?” Chu Phục Tà hỏi.

“Ta tên Tích Quy, Thánh nữ Bắc Thần Thánh giáo Tích Quy.” Cuối cùng Tích Khứ cũng nói ra câu này.

Chu Phục Tà sửng sốt: “Bắc Thần Thánh giáo?”

Tuy hắn đã biết người trong lòng mình đến từ Bắc Thần Thánh giáo, nhưng thâm tâm hắn đây không coi là đại sự gì. Đâu phải đệ tử Thánh giáo không thể thoát ly, rời khỏi Thánh giáo theo mình về Nam Dạ, sau đó mình lại xin xỏ phụ hoàng một chút, nếu thật sự không được thì vứt bỏ thân phận rồi trốn đi cùng nhau! Nhưng Thánh nữ Thánh giáo lại khác, chắc chắn Bắc Thần Thánh giáo sẽ không cho cô ấy đi, còn hoàng tộc Nam Dạ cũng không thể để hoàng tử nước mình ở bên Thánh nữ. Đây không chỉ đơn giản là bỏ trốn cùng nhau, phải nói là tương đương với phản quốc. Chu Phục Tà lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

Tích Quy vội vàng vỗ một chưởng lên vai Chu Phục Tà, truyền niệm lực của bản thân vào người đối phương, nhưng sau khi niệm lực vận chuyển một vòng, cô lại biến sắc, đôi môi run rẩy chậm rãi nói: “Linh Hải của chàng bị hủy rồi.”

Chu Phục Tà gật đầu nói: “Với cảnh giới của ta, cho dù dùng tàn hồn Kim Long cũng không thể mời Vương Linh Quan hạ phàm. Cố vượt giới hạn mời thần, Linh Hải của ta không chịu nổi, đã sụp đổ. Không sao cả, bản thân ta cũng không mấy hứng thú với chuyện tu hành, bị hủy thì hủy thôi. Chỉ có điều...”

“Chỉ có điều với thân phận của các ngươi, cuối cùng không cách nào ở bên nhau.” Một giọng nói già nua vang lên sau lưng bọn họ.

Sắc mặt Chu Phục Tà càng tái nhợt, hắn cười khổ nói: “Sư phụ.”

“Chỉ thấy một ông lão mặc áo bào màu trắng xuất hiện sau lưng bọn họ, ông lão cúi đầu nhìn Chu Phục Tà đang ngã dưới đất một cái, tiếp đó nhìn sang phía Tích Quy, khẽ lắc đầu: “Phục Ta ơi là Phục Tà, bảo con ra ngoài rèn luyện độ kiếp, sao con lại độ tình kiếp?”

“Phục Tà, không phải hắn tên là Chu Đình Vũ à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Ông lão liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Khi là hoàng tử Nam Dạ thì nó là Chu Đình Vũ, khi là đệ tử của ta thì nó tên Chu Phục Tà. Hàng yêu phục tà là mong đợi của ta đối với nó. Chỉ có điều Linh Hải đã bị hủy, con đường tu hành của nó đã đến điểm cuối.”

“Tu hành không phải con đường duy nhất trên thế gian này, thiên hạ có nhiều Tiên môn là vậy, rốt cuộc được mấy người lên tới Thái Thượng? Không thể lên tới Thái Thượng, tu vi có cao đến đâu cuối cùng vẫn có ngày phải vào luân hồi. Làm sao để sống một cuộc đời vui vẻ, mới là quan trọng nhất.” Hải Thanh Mạc trả lời.

Ông lão quan sát cẩn thận Hải Thanh Mạc, đột nhiên nói: “Tiểu huynh đệ, vì sao ta không nhìn ra lai lịch của ngươi.”

“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc lấy làm khó hiểu.

Ông lão đi tới giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Hải Thanh Mạc, tiếp đó biến sắc: “Ngươi không phải người của khoảng thiên địa này, ngươi tới từ đâu?’

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Nếu ta nói ta tới từ tương lai hai mươi năm sau thì sao?”

“Nghe rất vớ vẩn.” Ông lão giơ tay ra, Chu Phục Tà bay từ trong lòng Tích Quy tới chỗ ông, rơi vào tay ông. Ông lão lắc đầu nói: “Nhưng ta cũng không quản chuyện nơi này nữa, Tầm Long châu chưa tới Thánh giáo là vì Thánh nữ tự mình ngăn cản lấy mất hạt châu. Chuyện này không liên quan tới ta, là ân oán bên trong Thánh giáo.”

“Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra chia ly năm xưa ư? Là ngươi chia rẽ bọn họ?” Hải Thanh Mạc vung trường kiếm trong tay, chỉ về phía ông lão: “Tuy ta còn không hiểu rốt cuộc tình trạng của mình là sao, hành động của mình có gây ra biến hóa gì không. Nhưng đã gặp thì không thể không làm, mau buông Chu Phục Tà ra.”

Ông lão giơ ngón tay, thanh kiếm cổ đồng bên hông rời vỏ, lưỡi kiếm chỉ vào Hải Thanh Mạc nhưng không vội vã tấn công. Ông thở dài một tiếng: “Tiểu huynh đệ, kiếm này mà đánh ra, chắc chắn ngươi sẽ chết.”

Tích Quy đứng dậy, đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, hạ giọng nói: “Để ta che kiếm này cho ngươi.”

“Ngươi muốn gọi Khán Dần Thành chủ?” Hải Thanh Mạc đáp lời.

Tích Quy sửng sốt: “Vì sao cái gì ngươi cũng biết?”

“Vì ngươi là mẹ của ta.” Hải Thanh Mạc điềm nhiên cười một tiếng.

“Con trai lớn, vì sao cứ thích bị ta ngồi lên đầu lên cổ như vậy?” Tích Quy hơi hoang mang.

“Thánh nữ Tích Quy, ta từng nghe về lai lịch của ngươi. Ta cũng thấy trên người ngươi có một luồng khí của quỷ thành. Không lừa gạt ngươi, rất nhiều năm trước ta từng tới Khán Dần thành, gặp được vị tiên sinh kia. Cho dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa, chiêu kiếm của ta đánh ra sẽ không giết ngươi, nhưng chắc chắn sẽ giết hắn.” Ông lão cười lạnh nói: “Người không rõ lai lịch nên sớm trở về chỗ của mình, đây cũng là chuyện tốt.”

“Ông lão này thật không đơn giản, liếc mắt một cái là nhận ra ta không thuộc khoảng thiên địa này, vừa rồi lúc đánh nhau sống mái với chưởng môn Tinh Tú thì hắn chạy đâu?” Hải Thanh Mạc hạ giọng mắng một câu nhưng vẫn nắm chặt lấy trường kiếm không chịu lùi lại. Lúc ở Thần Đô thành hắn không gặp ông lão này, nhưng có thể làm sư phụ của hoàng tử, chắc là cao thủ lánh đời, có lẽ thực lực không thua kém gì chưởng môn một phái.

Ông lão kia khẽ cúi đầu: “Tiểu huynh đệ, vậy xin lỗi.” Thanh kiếm cổ đồng nhanh chóng lượn vòng xung quanh hắn, kiếm khí múa lượn điên cuồng, làm đất đá dưới đất bay bổng lên. Nhìn dáng vẻ này có lẽ định dùng khí thế đẩy lùi Hải Thanh Mạc.

Chu Phục Tà khó nhọc mở miệng nói: “Sư phụ, đừng làm hắn bị thương.”

“Yên tâm, hắn sẽ không chết, chỉ là trở về thôi.” Ông lão nói.

Hải Thanh Mạc căng thẳng nuốt nước miếng, cánh tay cầm kiếm càng ngày càng chặt, đột nhiên gã nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Trước khi động thủ, ta muốn hỏi một câu!”

Ông lão thần sắc không đổi, không nói được cũng không nói không được, nhưng kiếm thế thật sự chậm đi một chút.

Hải Thanh Mạc quay đầu sang hỏi Tích Quy: “Mẹ, hỏi mẹ một câu hơi khó mở miệng, không cần ngại ngùng. Xin hỏi hai người đã làm chuyện ấy chưa?”

Tích Quy sửng sốt: “Chuyện ấy gì?”

“Chính là chuyện ấy ấy!” Hải Thanh Mạc lại rất ngại ngùng nói.

Tích Quy nhíu mày nói: “Không hiểu.”

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Tức là kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ. Kim phong ngọc lộ của hai vị đã tương phùng chưa!”

(Trích từ bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quán

Bản dịch của thivien:

Gió vàng sương ngọc tìm nhau

Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.)

“Nói cái mẹ gì đấy!” Chu Phục Tà hơi thở thoi thóp vẫn cố mở miệng mắng: “Còn chưa chính thức kết hôn, làm sao mạo phạm cô nương nhà người ta được! Ngươi nghĩ ta không phải người chắc!”

Tích Quy cũng đỏ mặt: “Đương nhiên là chưa!”

“À à à.” Hải Thanh Mạc thu kiếm xua tay nói: “Tiền bối, ngài cứ mang hắn đi đi, bên phía ta không việc gì.”

“Hả?” Ông lão khẽ nhíu mày.

‘Yên tâm đi mẹ.” Hải Thanh Mạc quay lại vỗ tai Tích Quy trấn an: “Hắn sẽ về. Con có liều mạng cũng phải chờ sau này.”
Bình Luận (0)
Comment