Chương 188: Kính mời Thiên Tôn
Chương 188: Kính mời Thiên Tôn
Chương 188: Kính mời Thiên Tôn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Chỉ thấy tòa Thiên môn kia lớn ngang với Quỷ Môn quan, hai cây cột lớn tỏa ánh vàng rực rỡ lóa mắt, trên mỗi cây đều có một kim lân đỏ chói tu long quấn quanh, trên tấm biển là ba chữ lớn viết bằng mực đỏ mang đầy uy nghiêm bá đạo. Thiên môn đứng song song với Quỷ Môn quan, một bên âm trầm quỷ dị, một bên kim quang lấp loáng, có vẻ tương phản và hài hòa tới kỳ lạ.
“Lên!” Chu Phục Tà ngẩng đầu, cắn răng gầm lên.
Chỉ thấy Nam Thiên môn mở rộng, có thiên binh mặc giáp vàng tay cầm đao kiếm nhảy ra từ trong cửa, bọn họ đều do hào quang vàng kim hội tụ thành, không có thực thể, chỉ có thể coi là pháp tướng hư ảo, cường tráng hơn người thường một chút nhưng đều không rõ dung mạo. Sau khi nhảy ra khỏi Thiên môn, bọn họ vung vũ khí trong tay nhảy lên không trung, cứ chém ra một kiếm là đánh tan một viên tinh hỏa đang giáng xuống.
Hải Thanh Mạc thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc trước mắt, chậm rãi nói: “Phục Tà huynh, không ngờ ngươi còn ẩn giấu thủ đoạn như vậy, còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta.”
Chu Phục Tà cố gắng duy trì thủ quyết, khóe miệng rỉ máu, nghe vậy gắng gượng cười một cái: “Vì sao sau khi tỉnh mộng, cảm giác Hải huynh đệ không thân thiện với ta như lúc trước, giọng điệu luôn có vẻ châm chọc vậy?”
“Ài, tuy nói vậy nhưng phong thái của ngươi giờ phút này cũng khiến ta rửa mắt nhìn.” Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng.
Chẳng bao lâu sau thiên binh nhảy ra từ trong Thiên môn đã chém rơi toàn bộ tinh hỏa giáng xuống. Tiếp đó chỉ thấy một luồng tinh quang lấp lóe, một nam nhân mặc trường bào màu đen đeo mặt nạ màu bạc xuất hiện giữa không trung, trên y phục của nam nhân kia vẽ đầy sao trời. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, giơ một ngón tay, từng ngôi sao trên tấm áo đồng thời lóe lên ánh sáng, sau đó tinh quang ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, hắn nhẹ nhàng búng ngón tay ra.
Tinh quang nổ tung, tất cả pháp tướng thiên binh nhảy ra từ trong Thiên môn tức khắc hóa thành hư ảo.
Trường bào của nam nhân kia bay phất phới trong không trung, hắn khẽ cúi đầu, một sức ép cường đại đè xuống ba người.
Quỷ Môn quan rung chuyển kịch liệt, sau đó vài tiếng quỷ khóc thảm thiết vang lên, Quỷ Môn quan sập xuống đất, biến thành một phế tích màu đỏ chót.
Còn Nam Thiên môn cũng lay động một hồi lâu, nhưng cuối cùng Chu Phục Tà hét lớn một tiếng, vẫn gắng gượng chèo chống được.
Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, vung kiếm phẫn nộ quát: “Thanh Thiên!”
Chỉ thấy Hải Thanh Mạc rút kiếm vung lên trời, kiếm khí như nước đánh về phía nam nhân kia, cùng lúc đó cũng có một luồng kiếm khí từ trên trời giáng xuống nam nhân kia. Hải Thanh Mạc biết nam nhân trước mặt có thực lực bất phàm, mình tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ có thể tranh thủ lúc hắn vừa đánh lui đám thiên binh đang cần hồi khí, thi triển chiêu kiếm mạnh mẽ nhất của mình. Nhưng ngay khi tới gần nam nhân kia ba thước, kiếm khí bỗng trở nên thong thả, ngay cả Hải Thanh Mạc đang tung người nhảy lên cũng cảm thấy động tác của mình như chậm lại mấy trăm lần. Gã trợn tròn hai mắt, còn chưa kịp ứng phó thì nam nhân trên không trung lại giơ một ngón tay ra.
“Chiêu kiếm không tệ.” Hắn chỉ khen một câu rất đơn giản.
Sau đó kiếm khí trong chiêu kiếm Thanh Thiên lập tức bị tinh quang lóe lên quanh người hắn thôn tính sạch sẽ. Hắn lại giơ ngón tay nhẹ nhàng búng ra, Hải Thanh Mạc bị đánh rơi thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố to, gã vừa nằm dưới đất vừa kêu rên: “Lão quái vật này là ai vậy.”
“Chưởng giáo Tinh Tú phái, Lâm Huy tôn chủ.” Tích Khứ ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Hải huynh đệ dám ra tay với chưởng giáo Tiên môn, dũng khí thật đáng khen ngợi.”
Hải Thanh Mạc bò dậy, nôn ra một ngụm máu: “Chẳng có cách nào, nhưng ta đoán không bao lâu sau sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Tích Khứ nghi hoặc nói: “Làm sao ngươi biết?”
Hải Thanh Mạc cười thầm trong lòng, làm sao gã biết? Nếu cha mẹ mình bị giết ở đây, thế thì gã ở đâu chui ra? Chắc chắn còn có chuyện tiếp theo.
“Sẽ không có ai tới cứu chúng ta. Cái gã trên kia bố trí Tinh Hải đại trận, người bên ngoài muốn vào đây thì đầu tiên phải phá trận trước đã. Nhưng đây là trận pháp do Lâm Huy tôn chủ bố trí, dẫu có ai phá được cũng phải tốn rất nhiều thời gian.” Tích Khứ cắn răng nói: “Để hắn giết ta đi, hắn sẽ hối hận.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, lập tức hiểu ý Tích Khứ. Nếu tôn chủ Tinh Tú phái giết Tích Khứ, Thành chủ Khán Dần thành sẽ xuất hiện ở đây, với năng lực của Thành chủ, đối phó với Lâm Huy tôn chủ này là quá dư dả. Nhưng chuyện này cũng không phát sinh, vì chỉ có một cơ hội sử dụng, mà cơ hội này sau chuyển lên người Hải Thanh Mạc.
“Chỉ có ta hối hận thôi.” Chu Phục Tà bước lên trước một bước, ngửa đầu lên trời gầm một tiếng, sau đó hai tay giang ra, con kim long nho nhỏ lượn vòng trong tay hắn đột nhiên bay thẳng vào Nam Thiên môn, tiếp đó Chu Phục Tà giơ tay phải lên, đột nhiên đập mạnh xuống đất: “Kính mời Tiên Thiên Thủ Tương Xích Tâm Hộ Đạo Tam Ngũ Hỏa Xa Vương Thiên Quân Uy Linh hiển hóa Thiên Tôn!”
Trong Nam Thiên môn, một âm thanh cực kỳ vang dội đáp lời hắn: “Đã tới!”
Tiếp đó chỉ thấy một pháp tướng tỏa kim quang chân đạp phi luân phong hỏa bay từ trong Nam Thiên môn ra. Vị thần nhân này có ba mắt, ánh mắt đầy tức giận, trái cầm kim ấn, phải nâng kim tiên, thân hình khổng lồ, cao tới ba tầng lầu, hiển nhiên vượt xa đám thiên binh bình thường. Hắn ngẩng đầu lên, vung kim ấn bên tay phải về phía trước, cất cao giọng nói: “Lộ mặt thật ra.”
Kim ấn lóe lên ánh sáng đánh lên người Lâm Huy tôn sứ, chỉ thấy mặt nạ màu bạc nhanh chóng tan chảy, để lộ gương mặt có vẻ tái nhợt bên dưới mặt nạ.
Hải Thanh Mạc biến sắc: “Ta từng thấy vị thần tiên này trong tranh.”
“Người đứng đầu năm trăm Linh Quan, Đô Thiên Đại Linh Quan Vương Thiện.” Tích Khứ nói.
“Phàm nhân to gan, sao dám gọi thẳng tên ta?” Vương Linh Quan quay đầu, liếc mắt nhìn Tích Khứ bên dưới.
Tích Khứ vội vàng chắp tay nói: “Không dám mạo phạm.”
Vương Linh Quan thoáng do dự nhưng nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Lâm Huy tôn sứ, tiếp đó nói: “Họ Chu dâng tàn hồn kim long là để ta đối phó với kẻ trước mắt ư?”
Chu Phục Tà thân hình lung lay như sắp đổ, mặt mày không còn chút sắc máu. Tích Khứ vội vàng bước tới đỡ lấy hắn, Chu Phục Tà khó nhọc nói: “Xin Linh Quan tương trợ.”
“À.” Vương Linh Quan vung roi vàng bên tay phải về phía Lâm Huy tôn sứ.
Tiếp theo chỉ thấy hào quang cuồn cuộn, như có Kim Ô giáng phàm tức khắc che phủ tinh quang. Lâm Huy tôn sứ không đối đầu với Vương Linh Quan mà vung ống tay áo, thân hình biến thành một luồng sáng bay về phía xa. Sau đó trời đất trong Vô Tướng cốc lại trở về cảnh tượng ban ngày, Vương Linh Quan thu roi vàng và kim ấn, quay đầu lại nhưng không phải nhìn Chu Phục Tà mà là quay về phía Tích Khứ.
Chu Phục Tà thấy vậy khẽ thở phào một tiếng: “Đa tạ Linh Quan tương trợ.”
“Được thấy Thánh Nhân, cực kỳ vinh hạnh.” Vương Linh Quan chỉ để lại câu này rồi trở về trong Nam Thiên môn.