Chương 187: Tái hiện Quỷ Môn quan
Chương 187: Tái hiện Quỷ Môn quan
Chương 187: Tái hiện Quỷ Môn quan
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Chu Phục Tà điểm mũi chân chạy như bay trên mặt hồ, chẳng bao lâu sau đã tới giữa hồ. Tích Khứ ngồi xếp bằng trên một chiếc lá sen, sắc mặt tái nhợt, khẽ nhíu mày, nghe tiếng Chu Phục Tà đi tới bên cạnh mới miễn cưỡng mỉm cười: “Chàng đến rồi.”
“Nói cho nàng một tin tức tốt. Hải huynh đệ đã tỉnh rồi.” Chu Phục Tà cất cao giọng nói.
Tích Khứ quay đầu sang, thấy Hải Thanh Mạc đứng bên bờ Thiên Huyền hồ. Hải Thanh Mạc đứng xa xa nhìn nhau cùng cô, không đi tới. Tích Khứ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Hải Thanh Mạc không biết nên đi tới như thế nào, nên làm sao để đối mặt với người mẹ từng thân thiết với gã nhất trên trên thế giới. Nhưng gã cũng biết tất cả những thứ này chỉ là ảo ảnh hư vô, còn là ảo ảnh về chuyện trước khi mình ra đời, không cần phải gửi gắm nhiều tình cảm vào đây. Có điều gã lại sợ chính bản thân mình, khi đối mặt với Tích Khứ lại không cách nào khống chế tình cảm.
Còn Tích Khứ, giờ phút này trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, cô bỗng cảm thấy Hải Thanh Mạc đứng bên bờ hồ có gì đó quen thuộc tới khó tả.
Chu Phục Tà nhận ra thần sắc của cô, nghi hoặc nói: “Hải huynh đệ sao vậy? Thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn à?”
“Không phải, ta chỉ cảm thấy gương mặt hắn có gì đó giống ta.” Tích Khứ ngưng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Lại có đôi chút giống chàng.”
“Hả?” Chu Phục Tà nghi hoặc nói: “Sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy?’
“Đúng rồi.” Tích Khứ đột nhiên cúi đầu nhìn hồ nước bên dưới: “Chàng vừa báo cho ta một tin tức tốt, vậy ta cũng báo cho chàng một tin tức xấu.”
Chu Phục Tà sửng sốt: “Tin tức xấu gì?”
“Phi Hoa trận trong Vô Tướng cốc này sắp không chịu nổi nữa.” Tích Khứ đứng dậy nhìn hồ nước vốn phẳng lặng giờ đột nhiên dậy sóng. Cô nắm tay Chu Phục Tà, nhỏ giọng nói: “Dẫn ta về bờ.”
“Được.” Chu Phục Tà tung người, nhanh chóng hạ xuống bên cạnh Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nhìn hồ nước không hiểu sao lại nổi sóng, cũng nhận ra bầu không khí xung quanh thay đổi, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?’
“Bọn chúng tới.” Tích Khứ khẽ thở dài.
Chỉ thấy nước trong Thiên Huyền hồ đột nhiên “nổ tung”, bọt nước đầy trời bay lên sau đó rơi xuống biến thành từng đóa hoa hồng, hết sức xán lạn, nhưng lại lập tức khô héo. Thiên Huyền hồ chính là trận nhãn của Phi Hoa trận, tình cảnh này cũng mang ý nghĩa trận pháp đã bị phá. Cùng lúc đó ánh nắng trong Vô Tướng cốc đột nhiên trở nên ảm đạm, ngay khoảnh khắc sau ánh nắng đã hoàn toàn biến mất. Vô Tướng cốc vừa rồi còn ban ngày ban mặt, đột nhiên biến thành đêm tối, lại một lát sau muôn vàn ánh sao đã dâng lên!
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao trời, trầm giọng nói: “Lại là Tinh Hải trận.”
“Thánh nữ, nể mặt Thánh giáo, chúng ta sẽ không làm khó ngươi. Phiền ngươi mau mau giao Tầm Long châu ra đây.” Một giọng nói cực kỳ linh hoạt mờ ảo vang vọng trên không trung.
Tích Khứ ngẩng đầu lên nói: “Vô dụng thôi. Ly Vượng đã lại dâng lên, Vi Tinh đã trở lại ảm đạm. Điều này mang ý nghĩa tiên nhân đã hạ xuống nhân gian. Sau khi rơi vào nhân gian, Tầm Long châu cũng không thể tìm ra vị trí của hắn.”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc hạ giọng hỏi Chu Phục Tà bên cạnh.
Chu Phục Tà hạ giọng giải thích: “Thời gian trước Tích Khứ cô nương đã nói với ta, Tầm Long châu này chỉ có thể tìm kiếm vị trí của tiên nhân trước khi hắn hạ phàm, còn một khi tiên nhân giáng thế, thế thì Tầm Long châu cũng không tìm ra được.”
“Tầm Long châu làm thế nào chỉ dẫn người ta tìm ra vị trí tiên nhân hàng thế?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
Chu Phục Tà lắc đầu nói :”Ta nghe sư phụ nói, không cần dùng phương thức đặc biệt gì, Tầm Long châu sẽ tự dẫn ngươi tới nơi ngươi nên tới. Nhưng dọc đường chúng ta toàn bị đuổi giết bỏ trốn, có thấy chỉ dẫn gì đâu.”
Hải Thanh Mạc cúi đầu nói đầy ẩn ý: “Mang đầy ý vị số mệnh.”
Giọng nói trên không trung im lặng một hồi lâu không lên tiếng, xem ra đối phương cũng nghe chuyện mà Tích Khứ nói, nhưng ánh sao trên không trung vẫn rực rỡ lóa mắt, hắn cũng không định thu trận bỏ đi.
“Tôn chủ, không đi à?” Tích Khứ hỏi.
Giọng nói linh hoạt kỳ ảo kia lại vang lên: “Bản tôn tự có cách thông qua Tầm Long châu tìm ra vị trí tiên nhân hàng thế.”
“Nếu Tầm Long châu vô dụng, thế thì đưa cho hắn đi.” Hải Thanh Mạc nói.
“Không đưa được.” Chu Phục Tà khẽ thở dài: “Mấy hôm trước chúng ta cũng muốn trực tiếp giao Tầm Long châu ra, để bọn họ tự cầm. Nhưng Tầm Long châu lại biến mất, đương nhiên cũng có thể là nó đã dung hợp với bản thân Tích Khứ cô nương.”
Hải Thanh Mạc nhìn về phía Tích Khứ, sắc mặt rất phức tạp.
Chu Phục Tà nghĩ mình đoán được ý của gã nên vội vàng giải thích: “Cô ấy không lừa ta, không còn thật.”
“Đang lúc nguy nan, ta không có lý do gì để lừa chàng.” Giọng nói của Tích Khứ toát lên vẻ bất đắc dĩ: “Chuyện này ta cũng không hiểu gì cả.”
“Giao Tầm Long châu ra, ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Vị tôn chủ kia có vẻ mất kiên nhẫn: “Chắc ngươi cũng nghe Giáo chủ của mình nói rồi, lòng kiên nhẫn của ta rất kém.”
Tích Khứ cất cao giọng nói: “Hạt châu không ở chỗ ta! Ngươi đi đằng khác mà tìm!”
“Nếu đã vậy, không còn cách nào khác.” Vị tôn chủ kia hô khẽ một tiếng: “Tinh Hỏa!”
Chỉ thấy trên không trung có hàng trăm ngôi sao mang theo ngọn lửa mãnh liệt từ trên không trung giáng xuống, nhìn tình cảnh đó nếu rơi hết xuống có thể sang phẳng cả Vô Tướng cốc.
“Chàng mang theo Hải huynh đệ đi đi, nơi này cứ giao cho ta, ta không tin bọn họ dám giết ta thật.” Tích Khứ giơ tay kết thành ấn quyết hoa sen.
“Ta không đi được.” Chu Phục Tà lắc đầu nói: “Hải huynh đệ, ngươi tự chạy đi, ngươi vốn không liên quan tới chuyện này.”
Hải Thanh Mạc lại nhìn chằm chằm vào hai tay Tích Khứ, trong lòng không ngừng mặc niệm: Không sai, chính là thuật pháp này! Quả không sai.
Chỉ thấy đôi tay Tích Khứ nhấc lên, một đóa hoa sen tỏa ra, đối đầu với tinh hỏa từ trên không trung giáng xuống: “Không còn cách nào khác! Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Tích quy, tây quy! Quỷ Môn quan!”
Chỉ thấy một tiếng nổ lớn vang lên, hai cây cột đỏ như máu đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất trước mặt bọn họ lên, tiếp theo lại thấy một cánh cửa đỏ rực hiện lên phía trước mọi người.
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nói: “Lại thấy rồi.”
Chu Phục Tà đã trợn mắt há hốc mồm, vì hắn cũng thấy ba chữ lớn trên tấm bảng đen của cánh cửa đỏ máu kia: Quỷ Môn quan.
Sắc mặt Tích Khứ càng tái nhợt, cô mỉm cười nhìn sang phía Chu Phục Tà: “Thế nào, chiêu lần này lợi hại đấy chứ?”
Chỉ thấy Quỷ Môn quan mở ra, phía sau cánh cửa là màu đen mênh mông vô bờ, lực hút khổng lồ từ trong cánh cửa truyền tới, hút sạch tinh hỏa vào. Cho dù lúc rơi xuống đất rực rỡ ra sao, sau khi vào cửa là lập tức trở về tĩnh lặng.
“Với cảnh giới của ngươi hiện giờ, mở Quỷ Môn quan này có thể hấp thu hết ánh sao đầy trời của ta không?” Giọng nói của tôn chủ vang lên trên không trung, đầy khinh thường.
Tích Khứ giang hai tay, dáng vẻ như dốc toàn bộ niệm lực của mình để chèo chống cho Quỷ Môn quan, có điều tinh hỏa rơi xuống như vĩnh viễn không có điểm dừng, cho dù chẳng bao lâu sau là tan biến nhưng vẫn có ánh lửa khác bù vào, Quỷ Môn quan cũng bắt đầu rung động. Tích Khứ vội vàng la lên: “Không chịu nổi nữa rồi! Chạy mau!”
“Không chạy được đâu.” Hải Thanh Mạc rút trường kiếm bên người Chu Phục Tà lên: “Cho dù nơi này chỉ là hư ảo.”
“Ngươi còn không đứng nổi thì làm được gì, Hải huynh đệ.” Chu Phục Tà bất đắc dĩ nói.
“Cố gắng hết sức thôi.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
“Ài.” Chu Phục Tà đặt tay lên ngực.
Tích Khứ nhẹ nhàng lắc đầu: “Chàng đừng kích động.”
“Nếu ta đi, nàng sẽ chết. Vì bảo vệ người mình thương, ta có làm chuyện gì cũng không coi là kích động.” Chu Phục Tà lấy từ trong lòng ra một thứ.
Hải Thanh Mạc nhìn vào, không ngờ lại là một bức tượng kim long nhỏ bé tinh xảo. Nhưng sau khi Chu Phục Tà nhỏ giọng niệm khẩu quyết, bức tượng kim long nhanh chóng sống dậy, bắt đầu lượn vòng quanh tay phải Chu Phục Tà.
“Mau ngăn hắn lại.” Tích Khứ nói với Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Không, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn sẽ làm gì.”
Chu Phục Tà đặt ngang hai tay trước mặt, kết thành một thủ quyết.
Lần này Hải Thanh Mạc tuyệt đối không nhận sai, đây là thủ quyết Thần Ẩn.
Nhưng Chu Phục Tà cùng lắm chỉ là Huyền Tâm cảnh sơ kỳ, thậm chí rất có thể chỉ là Tiêu Dao cảnh, dựa vào đâu mà hắn dùng được Thần Ẩn? Dựa vào bức tượng kim long kia? Đó là tiên bảo cực phẩm?
Chu Phục Tà hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cung thỉnh... Nam Thiên môn!”
Thế là bên cạnh Quỷ Môn quan đỏ máu âm u, Nam Thiên môn vàng kim lộng lẫy đột nhiên mọc từ dưới đất lên.