Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Chân Thành Và Tình Yêu

Chương 186: Chân thành và tình yêu Chương 186: Chân thành và tình yêu

Chương 186: Chân thành và tình yêu

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi Hải Thanh Mạc tỉnh lại, gã phát hiện không ngờ mình đang nằm trong một quan tài băng, thân thể cứng đờ, không cách nào nhúc nhích. Gã vận chuyển niệm lực quanh người một lượt, tay chân mới chậm rãi hoạt động lại được, sau khoảng một nén nhang hắn mới tích cóp đủ sức lực, đột nhiên đề khí nhảy ra khỏi quan tài băng. Tiếp đó gã mới thấy rõ cảnh tượng xung quanh, đây là trong một hang núi, ở góc hang núi có tro gỗ sau khi nhóm lửa và một số quả dại, hình như có người cứu Hải Thanh Mạc, còn ở lại đây chăm sóc cho gã. Gã day day huyệt Thái Dương của mình, ngồi xuống một tảng đá, tiện tay cầm quả dại lên ăn.

Hải Thanh Mạc vừa ăn quả dại vừa phân tích tình cảnh của mình. Rất rõ ràng, không phải mình bị người ta ném khỏi Thần Đô văng xa ngàn dặm mà trực tiếp trở về hơn hai mươi năm trước. Cái gã hoàng tộc Nam Dạ tự xưng là Chu Phục Tà chính là Nguyên Võ Đế Chu Đình Vũ hiện giờ; còn Tích Khứ nói năng linh tinh biết dùng quỷ đạo lại chính là Thánh nữ Bắc Thần năm xưa - Tích Quy. Cho nên vấn đề quan trọng nhất là mình rơi vào ảo ảnh hay thật sự trở về hơn hai mươi năm trước. Lúc ở Quân Kiến sơn Hải Thanh Mạc từng nghe Quân Cửu nhắc tới pháp thuật xuyên qua thời không, trên thế giới chỉ có thuấn thuật sư cường đại nhất dùng thuấn thuật cực hạn chạy nhanh hơn thời gian mới có thể trở lại quá khứ. Nhưng rất rõ ràng, mình không thể làm được, Tinh Khôi cũng không phải thuấn thuật sư, cho nên nơi này chỉ có thể là ảo ảnh!

Loại bỏ ảo ảnh, mình có thể đi ra ngoài!

Sau khi đã quyết định, Hải Thanh Mạc ném quả dại trong tay đi, định ra ngoài xem tình hình. Nhưng gã vừa đứng dậy lại thấy Chu Phục Tà từ bên ngoài đi vào, nhưng giờ phút này Chu Phục Tà đã không còn vẻ công tử nhẹ nhàng thanh thoát như lú bọn họ mới gặp mặt. Quần áo hắn rách nát, mái tóc rối tung, quan trọng hơn nữa là vẻ mặt u sầu, bước chân nặng nề, chỉ có lúc thấy Hải Thanh Mạc đứng đó thần sắc chất phác của hắn mới lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng bước tới: “Hảo huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”

Hải Thanh Mạc biết thân phận thật sự của đối phương, sâu trong lòng không muốn nói với hắn câu nào, nhưng dẫu sao cũng vừa kề vai sát cánh trải qua sinh tử, đành miễn cưỡng cười nói :”Ta ngủ sâu lắm à?”

“Ba tháng. Ngươi hôn mê suốt ba tháng rồi!” Chu Phục Tà giơ tay vỗ quan tài băng bên cạnh: “Nếu không nhờ Tích Khứ cô nương đưa chúng ta tới Vô Tướng cốc này, đặt ngươi vào Thiên Tà băng quan, không khéo ngươi đã không sống nổi. Ngươi nên cảm ơn cô ấy chân thành vào!”

Hải Thanh Mạc gật đầu xấu hổ, trong lòng lại nghĩ: Không phải vì ngươi ném ta xuống à?”

Dường như Chu Phục Tà cũng ý thức được điều này, gãi đầu nói: “Lúc đó ta đẩy ngươi xuống là vì cảm thấy chúng ta không đối phó được với Tinh Tú phái, để ngươi đi theo chịu chết không bằng tự cầu một con đường sống. Ai mà ngờ ta hạ Kim Cương chú trên người ngươi, kết quả vừa vặn đập trúng mắt trận của người ta. Tinh Hải trận bị ngươi phá nhưng lại hại ngươi ngã bán sống bán chết. Cũng may Tích Khứ cô nương đã chuẩn bị trước...”

“Đợi đã!’ Hải Thanh Mạc đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, xua tay nói: “Chẳng phải ngươi rất có ý kiến với Tích Khứ cô nương à? Sao ta nghe ngươi nói hai câu này lại toàn ý khen ngợi, lúc thì ta phải cám ơn cô ấy chân thành, lúc lại bảo may là cô ấy chuẩn bị từ trước...”

“Ngươi đừng nói linh tinh.” Chu Phục Tà sắc mặt đỏ lên: “Tích Khứ cô nương là người tốt.”

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Đúng là vận mệnh, cô ấy ở đâu?”

“Tinh Tú phái vẫn luôn muốn xâm nhập Vô Tướng cốc, bây giờ Tích Khứ cô nương đang ở Thiên Huyền hồ chính giữa sơn cốc. Mỗi ngày cô ấy đều phải tới đó tu bổ Phi Hoa trận bảo vệ Vô Tướng cốc. Nhưng theo lời cô ấy nói, lực lượng trận pháp sẽ càng ngày càng suy yếu, chắc người của Tinh Tú phái sẽ nhanh chóng lao vào, tới lúc đó là bắt buộc phải liều mạng giao chiến.” Chu Phục Tà đột nhiên hạ thấp giọng. “Ta đã nghĩ kỹ rồi, tới lúc đó ta sẽ liều chết giữ chân bọn chúng. Hải huynh đệ, ngươi dẫn Tích Khứ cô nương chạy đi!”

Hải Thanh Mạc trong lòng thầm hiểu, nói vậy là trong ba tháng gã hôn mê bất tỉnh, người mẹ giỏi nói huơu nói vượn của mình đã hoàn toàn thu phục Chu Phục Tà. Gã thở dài một tiếng: “Chu huynh đệ, ngươi trầm luân rồi.”

Chu Phục Tà là người thông minh, lập tức hiểu Hải Thanh Mạc đang nói điều gì, cười xấu hổ nói: “Lưỡng tình tương duyệt mà thôi.”

“Ngươi rất căm ghét cô ấy cơ mà?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc.

“Vừa đi vừa nói.” Chu Phục Tà dẫn Hải Thanh Mạc ra khỏi hang núi.

Chỉ thấy trong Vô Tướng cốc này non xanh nước biếc, đâu đâu cũng có hoa tươi nở rộ, trên không trung có chim chóc ba màu quý hiếm đang bay lượn, đằng xa có cái hồ nước lớn, mặt hồ trong trẻo như gương, phản chiếu mây trắng trời xanh trên không trung, chắc là Thiên Huyền hồ mà Chu Phục Tà vừa nhắc tới. Hải Thanh Mạc mới khôi phục ý thức, hành động còn chưa đủ linh hoạt, Chu Phục Tà ngự kiếm đưa gã xuống.

“Thật ra lúc trước đều là hiểu lầm.” Chu Phục Tà mở miệng nói.

Hải Thanh Mạc lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Người rơi vào lưới tình đúng là mù quáng.

“Thật ra Tích Khứ cô nương là người trọng tình trọng nghĩa, tuy đúng là cô ấy muốn cướp Tầm Long châu nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm hại tính mạng ta.” Chu Phục Tà tiếp tục nói.

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Yêu cầu thấp vậy à?”

Chu Phục Tà vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, đây là điều ta phát hiện ra trong ba tháng qua, từ những chi tiết nhỏ. Tuy Tích Khứ cô nương luôn trêu ghẹo ta nhưng cô ấy rất lương thiện, cũng rất trọng tình trọng nghĩa, đây là điều ta thấy khi trò chuyện với cô ấy. Cuộc đời ta chưa từng gặp cô gái nào như vậy.”

“Chu huynh, ngươi mới bao tuổi, động một chút là nói cả đời với ta?” Hải Thanh Mạc day nhẹ mi tâm: “Đừng thái quá như vậy chứ.”

“Ngươi không hiểu cái cảm giác này đâu, cuộc đời của ta tất cả đều là sắp đặt. Bao nhiêu tuổi là phải thành thân, còn phải cưới con gái vị tướng quân nào đó, tất cả đều không phải do ta chọn lựa.” Chu Phục Tà lộ vẻ đau thương.

“À đúng, chắc ngươi đã thành hôn với người khác rồi!” Hải Thanh Mạc bấm ngón tay tính toán: “Thậm chí có lẽ ngươi đã có con nối dõi, sao lần trước ngươi còn nói mình chưa bao giờ bị người khác hôn?”

Chu Phục Tà gãi đầu gãi tai: “Lúc đó ta phản ứng hơi quá khích, sau đó mới suy nghĩ cẩn thận lại, phải nói là khi ta hôn người khác chưa từng có cảm giác tim đập thình thịch như vậy, thế nên mới bật thốt câu nói kia. Ta thẹn quá hóa giận, là vì trái tim ta rung động.”

Hải Thanh Mạc gật đầu liên tục: “Đúng là quá đáng, vì sao ta phải đứng đây nghe ngươi kể chuyện mình xuân tâm rục rịch? Ngươi là Vĩnh Vương Chu Đình Vũ, ngươi không thể cưới một cô gái thuộc Thánh giáo Bắc Thần!”

Chu Phục Tà sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: “Đúng rồi, Hải huynh đệ, làm sao ngươi biết thân phận ta?”

“Ta đã nói mình tới từ Thần Đô mà, còn thuộc danh môn nữa! Ta từng thấy ngươi rồi.”

Hải Thanh Mạc mặt không đổi sắc bịa đặt.

“Hóa ra là thế.” Đáp án này giống vơi suy đoán của Chu Phục Tà, nên hắn cũng không hỏi nhiều. Tiếp đó Chu Phục Tà lại biến sắc, nghiêm mặt nói: “Ta cũng có thể từ bỏ thân phận của mình, làm một người bình thường!”

Hai người hạ xuống đất, Chu Phục Tà thu trường kiếm, quay người nhìn Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc cũng ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân của mình hơn hai mươi năm trước.

Giờ phút này ánh mắt Chu Phục Tà cực kỳ kiên nghị, giọng điệu kiên quyết, như đã hạ quyết tâm từ lâu.

Còn Hải Thanh Mạc thì sao? Chỉ có thể thở dài một tiếng, không nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng đáp: “Chỉ hi vọng ngươi vĩnh viễn ghi nhớ những lời này.”

“Đương nhiên.” Chu Phục Tà xoay người, nhanh chóng chạy tới giữa hồ chỗ Tích Khứ đang ngồi: “Tích Khứ cô nương, ta về rồi đây!”

Nhìn dáng vẻ và giọng điệu vui vẻ của hắn lúc chạy tới, trong lòng Hải Thanh Mạc lại dâng lên cảm giác bi thương vô tận.

Từ khoảnh khắc biết thân phận thật sự của Chu Phục Tà, trong lòng Hải Thanh Mạc chỉ muốn mình căm ghét người này, nhưng thấy tình cảnh hiện giờ và những chuyện lúc trước, cho dù thế nào gã cũng không thể căm ghét nổi.

Vì bất luận kết cục cuối cùng ra sao, ít nhất giờ khắc này Chu Phục Tà là thiếu niên chân thành ôm đầy tình yêu.
Bình Luận (0)
Comment