Chương 185: Tích Khứ trở về
Chương 185: Tích Khứ trở về
Chương 185: Tích Khứ trở về
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mắt thấy Tích Khứ đột nhiên biến mất ngay trước mặt, Chu Phục Tà ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn sang Hải Thanh Mạc, lại nhìn về xa xăm, miệng lẩm bẩm: “Nữ nhân này!”
“Ta cảm thấy ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của cô nàng này, hay là bỏ đi, đưa cô ấy hạt châu, coi như vật đính ước.” Hải Thanh Mạc ở bên cạnh trêu ghẹo. Hạt châu không còn thì thôi, vốn chẳng liên quan gì tới gã, gã chỉ muốn mau chóng tìm hiểu rõ ràng mọi việc, tiện trở về Thần Đô.
“Không được!” Chu Phục Tà đứng dậy đuổi theo.
Nói đoạn tung người định nhảy vào rừng núi. Hải Thanh Mạc nhanh chóng đuổi theo, đặt tay lên bả vai đè Chu Phục Tà xuống: “Phục Tà huynh, ta giúp ngươi một lần cuối. Giúp xong chúng ta coi như đã thanh toán hết, ta phải về nhà.”
“Làm sao giúp ta?”Chu Phục Tà hỏi.
“Quay đầu lại!” Hải Thanh Mạc dẫn Chu Phục Tà xoay người, trở về căn nhà cạnh rừng.
Chỉ thấy Tích Khứ vừa biến mất giờ lại đứng bên cạnh Trần Phần chân nhân, lục lọi được một đống bảo vật từ trên người ông lão, đang cho vào túi mình. Nghe động tĩnh phía sau cô nàng lập tức rút lưỡi đoản đao bên hông ra, nhanh chóng xoay người lại, sắc mặt căng thẳng. Nhưng vừa thấy người xuất hiện là Chu Phục Tà và Hải Thanh Mạc, biểu cảm căng thẳng chậm rãi biến thành xấu hổ. Cô nàng cười nói: “Ơ, thật tình cờ làm sao! Lại gặp mặt rồi!”
Chu Phục Tà nhíu mày nói: “Rốt cuộc thế này là sao?”
“Nếu trên tay cô nàng này có thuấn thân phù, cô ta đã bỏ chúng ta lại chạy từ lâu rồi, sao còn đi kề vai chiến đấu cùng chúng ta. Ta đoán lá bùa vừa rồi là ẩn thân phù, cô nàng giả bộ đã bỏ đi, thực ra chỉ đợi ngay tại chỗ, sau khi chúng ta đi rồi cô ấy sẽ hiện thân, chơi trò kim thiền thoát xác!” Hải Thanh Mạc cười nói.
Tích Khứ thu hồi đoản đao, khẽ thở dài: “Trong tiểu thuyết thoại bản, bên cạnh một gã khờ luôn có một con hồ ly, xem ra là sự thật. Tiểu huynh đệ ngươi tuổi tác không lớn mà suy nghĩ rõ nhiều. Ngươi còn biết cả bùa chú nữa?”
“Có vị hảo huynh đệ, chuyên môn vẽ bùa.” Hải Thanh Mạc nói với Chu Phục Tà: “Phục Tà huynh, ta dẫn ngươi tìm được người rồi, hạt châu thì ngươi tự cướp nhé.”
“Tích Khứ cô nương, cô tới từ Thịnh Kinh?” Chu Phục Tà rút trường kiếm ra.
“Đúng vậy, vốn dĩ ngươi cũng phải mang thứ này tới Thịnh Kinh mà?” Tích Khứ cười dịu dàng.
“Đợi đã!” Hải Thanh Mạc vốn đang định xem trò hay nghe thấy cái tên này đột nhiên giật nảy mình, vội vàng ngắt lời: “Ngươi gọi cô ta là gì?”
Chu Phục Tà sửng sốt: “Ơ, ngươi còn không biết tên cô ta? Cô ta nói mình tên Tích Khứ!”
“Không đúng!” Hải Thanh Mạc xoay người, quan sát cẩn thận bộ dạng Tích Khứ. Nhưng ngay lúc này đầu óc gã bỗng đau đớn kịch liệt, bộ dạng Tích Khứ trước mặt chậm rãi biến thành mơ hồ, Hải Thanh Mạc lay mạnh cái đầu, hình dáng cô gái lại trở nên rõ ràng nhưng đã biến thành một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
“Hải huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Chu Phục Tà buông trường kiếm chạy tới đỡ gã, tiếp đó trợn mắt nhìn Tích Khứ: “Là ngươi giở trò quỷ!”
Tích Khứ nói đầy vô tội: “Không phải mà!”
Hải Thanh Mạc giơ tay ôm đầu, một tay khó nhọc chống người, ra sức mở to mắt nhìn về phía Chu Phục Tà, không ngờ lại phát hiện gương mặt Chu Phục Tà cũng bắt đầu biến hóa. Tuy đối với mình gương mặt này không phải quen thuộc, nhưng gã chỉ nhìn một cái là lập tức nhận ra. Gã trầm giọng nói: “Con trai thứ sáu của Thành An vương, Chu Phục Tà.”
Chu Phục Tà nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”
“Không đúng, ngươi tên Chu Đình Vũ!” Hải Thanh Mạc lạnh lùng nói.
Chu Phục Tà lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi...”
“Không tốt, lại có người tới.” Tích Khứ ngắt lời bọn họ, tung lao tới kéo Chu Phục Tà. “Chạy mau!”
“Hải huynh đệ! Hải huynh đệ!” Chu Phục Tà lay người Hải Thanh Mạc: “Chuyện thân phận, ta, đợi sau khi rời khỏi nơi này ta sẽ nói với ngươi sau, cứ chạy trước đã!”
Nhưng Hải Thanh Mạc lại hoàn toàn không cách nào đứng thẳng, Tích Khứ bất đắc dĩ đành phải xách cổ áo gã lên, tiếp đó lấy ra một cuộn sách ném về phía trước, lại một con phi hổ bay ra từ trong tranh. Cô điểm mũi chân nhảy tới lưng phi hổ: “Chu công tử biết ngự kiếm không?”
“Đương nhiên rồi.” Chu Phục Tà ném trường kiếm trong tay ra tiếp đó cất bước đạp lên thân kiếm. Hai người mang theo Hải Thanh Mạc bỗng dưng hôn mê bất tỉnh bay về phía bắc.
Tích Khứ ngồi trên phi hổ, sắc mặt nhàn nhã: “Ai da ai da, ngự kiếm chắc khổ cực lắm nhỉ?”
Ngự kiếm phải hao phí niệm lực, đương nhiên không thể nhẹ nhàng như ngồi trên phi thú. Chu Phục Tà không buồn để ý tới lời chế nhạo của cô nàng mà chỉ hỏi: “Lại có ai đuổi tới? Cũng là người của Thái Ất phái à?”
“Không phải, là người của Tinh Tú phái.” Tích Khứ nhíu mày nói: “Ngươi ngẩng đầu nhìn lên trời đi.”
Chu Phục Tà ngẩng đầu lên, chỉ thấy tuy giờ phút này là ban ngày, nhưng không trung lại loáng thoáng sao trời: “Cái này...”
“Tuy bọn họ còn chưa đuổi theo chúng ta nhưng đã bắt đầu bố trí Tinh Hải trận. Tác phong hành động của Tinh Tú phái khác với Thái Ất phái, để cướp được món bảo vật kia, bọn họ sẽ không hề do dự giết chết chúng ta!” Tích Khứ trầm giọng nói.
“Rốt cuộc thế này là sao!” Hải Thanh Mạc giãy dụa định đứng dậy nhưng trước mắt tối sầm, lại đâm thẳng vào lưng Tích Khứ.
Tích Khứ xách gã lên, bất đắc dĩ nói: “Sao tự nhiên lại biến thành thằng ngốc thế này?”
“Mẹ...... Mẹ......” Hải Thanh Mạc nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ài, con trai lớn của ta, mẹ đây!” Tích Khứ bất đắc dĩ nhìn sang phía Chu Phục Tà: “Huynh đệ của ngươi nhớ nhà à? Hắn từ đâu tới?”
“Hắn nói là người Thần Đô, vì trốn kẻ thù đuổi giết nên mới chạy tới nơi này. Vốn dĩ hắn không liên quan gì tới chuyện này, đều do ta làm hắn liên lụy vào.” Chu Phục Tà trả lời.
“Đúng là vô tội. Hay là dọc đường chúng ta tìm chỗ nào đó ném hắn đi, hắn sẽ chạy trốn an toàn, cũng không quấy rầy hai người chúng ta bầu bạn.” Tích Khứ nói.
Chu Phục Tà khẽ thở dài: “Cô nương, đồng ý với ta một việc, ta tạm thời không đoạt Tầm Long châu của cô!”
“Nói đi.” Tích Khứ đáp rất sảng khoái.
“Phiền cô đừng nói linh tinh nữa.” Chu Phục Tà nói.
“Không nói...” Tích Khứ mới nói được nửa câu thì đột nhiên biến sắc, xách cổ áo Hải Thanh Mạc nhảy sang bên phải. Chỉ thấy một luồng tinh quang giáng xuống, đánh tan con phi hổ kia.
Chu Phục Tà vội vàng ngự kiếm vòng lại đỡ lấy Tích Khứ và Hải Thanh Mạc, nhưng thanh trường kiếm phải chở ba người, có vẻ không chịu nổi, lảo đảo giữa không trung như sắp đổ.
“Có được không vậy?” Tích Khứ nói.
Chu Phục Tà cau mày, hai tay bấm quyết niệm thần chú, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe Tích Khứ chế nhạo như vậy bèn cả giận nói: “Ta cũng có thể bay chậm một chút, như vậy chúng ta sẽ được chết chung!”
Tích Khứ ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao trên bầu trời càng ngày càng rực rỡ, khẽ thở dài: “Có bay nhanh nữa cũng không còn kịp rồi, Tinh Hải đại trận đã hoàn thành, chúng ta không còn đường thoát.”
Chu Phục Tà giơ tay kéo Hải Thanh Mạc còn đang hôn mê lại gần, duỗi tay điểm khắp người gã rồi ném hắn từ trên thân kiếm xuống: “Hải huynh đệ, xin lỗi đã làm liên lụy tới ngươi. Hy vọng ngươi có thể sống sót chạy trốn, còn lại!” Chu Phục Tà ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc kiên định.
Tích Khứ đứng bên cạnh thấy vậy nói đầy ẩn ý: “Xem ra ngươi còn lưu lại pháp bảo cuối cùng.”
Chu Phục Tà hít sâu một hơi: “Sư phụ đã nói, nếu ta gặp tuyệt cảnh có thể dùng món pháp bảo kia, nhưng như vậy cũng mang ý nghĩa ta không thể tiếp tục bảo vệ Tầm Long châu. Cô nương, cô nghiêm túc trả lời câu hỏi cuối cùng của ta, cô có phải người tiếp ứng của ta không?”
Tích Khứ hỏi ngược lại: “Sư phụ ngươi bảo ngươi đưa món đồ ấy đến Thánh giáo Thần Đô đúng không?”
Chu Phục Tà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ta là người của Thánh giáo, nhưng sau khi nhận được tin tức này ta lén trốn ra ngoài. Ta muốn chiếm nó làm của riêng, ta không phải người tiếp ứng của ngươi.” Tích Khứ rất nghiêm túc lắc đầu: “Nếu ngươi định liều mạng, nên cẩn thận thì hơn.”
“Cũng được.” Chu Phục Tà thở dài: “Coi như ta cứu cô nương một mạng, nếu cô nương có thể sống sót, nhớ giúp đỡ Hải huynh đệ. Hắn đang bị kẻ thù đuổi giết mà lại bị cuốn vào việc này, trong lòng ta rất hổ thẹn.”
Tích Khứ bĩu môi: “Ngươi đang để lại di ngôn đấy à.”
Bên kia, Hải Thanh Mạc đang rơi thẳng xuống bỗng mở mắt ra. Gã ngẩng đầu nhìn hai bóng dáng mơ hồ trên không trung, cười khổ nói: “Hữu sứ Thánh giáo, đúng là có bản lĩnh...”
Nói xong câu đó gã ngã thẳng xuống đất, cảm giác ngay khoảnh khắc đó xương cố toàn thân đều bị chấn nát.