Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184: Thật Tình Lừa Ngươi

Chương 184: Thật tình lừa ngươi Chương 184: Thật tình lừa ngươi

Chương 184: Thật tình lừa ngươi

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Giọng nói của Tích Khứ vừa vang lên đã có hai tiếng đáp lời đồng thời vang lên nơi chân trời. Một giọng hùng hồn vang dội, một giọng suy yếu vô lực.

“Hôm nay dâng cúng vật gì?”

Tích Khứ nắm lấy ngọc bài bên hông Chu Phục Tà, tiếp đó giơ lên cao nói: “Ngọc bài họ Chu hoàng tộc Nam Dạ! Mang khí tức Nhân hoàng, vật cúng cực phẩm!”

“Ồ?” Chỉ thấy hai bóng người một đen một trắng hạ xuống trước mặt mọi người.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Hắc Bạch Vô Thường?”

Chỉ thấy trang phục của hai người kia giống hệt bức tranh Hắc Bạch Vô Thường trong dân gian, chẳng qua không có đầu lưỡi dài như trong truyền thuyết mà là hai nam nhân tuấn tú trẻ trung. Nhưng hai người này áo đen thì biểu cảm nghiêm túc, gương mặt không giận mà uy; còn người mặc áo trắng trông cực kỳ yếu ớt, cứ như đang bị bệnh nặng. Ánh mắt hai người đồng thời nhìn vào ngọc bài trong tay Tích Khứ, Bạch Vô Thường ho khan kịch liệt: “Đúng là... khụ khụ khụ khụ khụ, khí tức nhân hoàng!”

“Lại bắt đầu giả thần giả quỷ.” Trần Phần chân nhân gầm lên một tiếng, cầm kiếm định giết tới.

Lại thấy Bạch Vô Thường nhẹ nhàng vung xiềng xích trong tay, xiềng xích kia bay tới, giao chiến với kiếm gỗ của Trần Phần chân nhân. Nhưng Bạch Vô Thường chỉ để mặc xiềng xích tự ứng chiến chứ không mấy để ý, chỉ tập trung tinh thần nhìn ngọc bài, vẻ suy yếu trên mặt như tan bớt một chút, sau khi chăm chú quan sát một hồi lâu ánh mắt như có hào quang lóe lên: “Đúng là không tệ, đúng là không tệ.”

Hắc Vô Thường đi tới, định cướp lấy ngọc bài kia: “Thế thì lấy về!”

Tích Khứ rụt tay thu ngọc bài lại, cười nói: “Đã biết đây là bảo bối, sao còn không mau giúp ta!”

Hắc Vô Thường rút lưỡi hái màu đỏ trên người ra, quát: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, trước đây đã không ít lần lừa gạt chúng ta rồi. Lần này mà không lấy được vật cúng chúng ta sẽ không làm việc không công cho ngươi nữa!”

Bạch Vô Thường khẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt uể oải rũ rượi đảo một vòng qua ba người phía trước, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hải Thanh Mạc: “Không đúng.”

Hắc Vô Thường nghi hoặc nói: “Cái gì không đúng?”

“Người này...” Chỉ trong chớp mắt Bạch Vô Thường đã đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, tiếp đó hít nhẹ một cái: “Tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu tới?”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ta... ta mới từ Nam Dạ tới.”

Bạch Vô Thường nở một nụ cười đầy ẩn ý, tiếp đó lắc đầu: “Không đúng không đúng.”

Chỉ nghe một tiếng kim loại đứt gãy vang lên thanh thúy, xiềng xích của Bạch Vô Thường đã bị Trần Phần chân nhân chặt đứt. Hắc Vô Thường thấy vậy vội vàng ném lưỡi hái ra đánh về phía Trần Phần chân nhân.

Tích Khứ vội vàng la lên: “Không có thời gian cho các ngươi tán dóc đâu. Cầm ngọc bài đi!”

“Đợi đã!” Chu Phục Tà vội vàng la lên: “Đây là đồ của ta mà!”

“Ngươi tặng ta rồi!” Tích Khứ giơ tay ném ngọc bài cho Hắc Vô Thường.

Chu Phục Tà sửng sốt: “Ai bảo.”

“Ngươi vừa bảo, quên rồi à!” Tích Khứ quay đầu lại nở một nụ cười với Chu Phục Tà.

Hắc Vô Thường cầm ngọc bài lên, sắc mặt tham lam hít một hơi, sau đó đưa tới mũi Bạch Vô Thường nói: “Hảo huynh đệ, ngươi cũng ngửi một cái đi.”

Bạch Vô Thường cũng hít một cái theo, sau đó sắc mặt vặn vẹo, vẻ tinh thần suy sụp trên mặt lập tức tiêu tan. Hắn há to miệng, cười khằng khặc nói: “Đúng là mỹ vị.”

Hải Thanh Mạc và Chu Phục Tà ở bên cạnh thấy vậy nổi da gà khắp người. Hải Thanh Mạc dùng khuỷu tay huých Chu Phục Tà một cái: “Này, nhà ta... à không đúng, Chu gia các ngươi làm lệnh bài có mùi vị đặc biệt gì à?”

Chu Phục Tà nhíu mày nói: “Làm gì có.”

Tích Khứ giải thích: “Âm sai Quỷ giới như họ muốn tăng cường tu vi thì được nhân gian thờ cúng là bộ phận rất quan trọng. Mà đối với huynh đệ Vô Thường thì một số vật cúng bình thường như vàng giấy tiền giấy gì đó lại quá tầm thường, nhưng ngọc bài của hoàng tộc các ngươi mang theo khí tức đế hoàng nhân giới, đối với bọn họ là thượng phẩm trong thượng phẩm.”

“Trả lại cho ngươi.” Bạch Vô Thường lấy lại lệnh bài từ tay Hắc Vô Thường, đưa trả cho Chu Phục Tà. Giờ phút này gương mặt Bạch Vô Thường đã trở lại như lúc ban đầu, quỷ khí um tùm, suy yếu khó tả.

Chu Phục Tà nhận lệnh bài, hoang mang nói: “Sao lại trả về?”

Tích Khứ nói: “Bọn họ chỉ muốn khí tức trên đó chứ không muốn tấm ngọc bội này thật. Ngươi tưởng âm sai Quỷ giới là loại tham tài chắc.”

“Thứ này không thể hút nhiều được, sẽ bị Phán quan lão gia phát hiện đấy.” Hắc Vô Thường vung tay, lưỡi hái màu đỏ trở lại tay hắn.

“Ba tháng sau khí tức trên ngọc bội sẽ khôi phục.” Bạch Vô Thường nâng tay lên.

Xiềng xích đã đứt đoạn lại nối liền, bắt đầu lượn vòng quanh người hắn.

“Đến lúc đó lại mở quỷ trận, hai huynh đệ chúng ta đều ra mặt!” Hắc Vô Thường xoay người, vung lưỡi hái màu đỏ, nhảy lên cao.

Bạch Vô Thường giơ hai tay bấm quyết niệm thần chú, bộ áo trắng không gió mà bay. Xiềng xích kia lập tức bay vụt ra, chỉ trong chớp mắt đã trói nghiến Trần Phần chân nhân lại, sau đó lưỡi hái của Hắc Vô Thường giáng xuống, chém thẳng lên đầu Trần Phần chân nhân.

Tích Khứ cũng cao giọng hô to bốn chữ: “Cung tiễn quỷ tiên!”

Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường thu binh khí, quay về phía ba người Tích Khứ nhẹ nhàng cúi đầu một cái, đồng thanh đáp lại bốn chữ: “Nhân gian thường tại.”

Tiếp đó ảo ảnh Quỷ giới tan đi, mọi người lại trở về bên cạnh căn nhà nhỏ trong rừng, trong lòng ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Chu Phục Tà vuốt ve ngọc bội trong tay, hạ giọng nói: “Thật khó tưởng tượng, vừa rồi ta thật sự gặp được quỷ sai.”

Hải Thanh Mạc cũng gật đầu: “Lúc trước cũng thấy không ít cao thủ dùng Thần Ẩn mời pháp tướng tiên nhân, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người mời quỷ tiên.”

“Nào dám nào dám, sao mời nổi quỷ tiên chính thức, chỉ mời được hai tên tạp vụ thôi.” Tích Khứ tuy ngoài miệng khiêm tốn nhưng sắc mặt lại cực kỳ đắc ý, cô nàng xua tay nói: “Chờ lúc nào đủ cảnh giới, ta mời cả Diêm Vương gia thật sự cho các ngươi xem!”

Hải Thanh Mạc nhìn Trần Phần chân nhân ngã dưới đất, nhanh chóng đi tới, cúi đầu kiểm tra tình hình ông lão. Tuy dọc đường Trần Phần chân nhân luôn nhắm vào bọn họ nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hạ thủ giết người, hơn nữa giữa gã và Thái Ất phái còn có giao tình, gã cũng không muốn đối phương gặp nguy hiểm tới tính mạng. Cũng may, tình hình giống như suy đoán của Hải Thanh Mạc, Trần Phần chân nhân chỉ hôn mê bất tỉnh, không phải bị Hắc Vô Thường giơ đao chém nát đầu như trong ảo ảnh Quỷ giới.

“Yên tâm đi.” Tích Khứ trấn an: “Ta chỉ thích lừa người chứ không thích giết người.”

Chu Phục Tà nói ngay: “Ngươi cũng biết mình thích lừa người à.”

“Vị hoàng tử này.” Tích Khứ quay lại vỗ vai Chu Phục Tà: “Tuy ta thích lừa người, nhưng ta đối với ngươi là thật tình đó.”

Chu Phục Tà sắc mặt cứng đờ: “Cái gì? Cái gì thật tình?”

“Thật tình lừa ngươi đó.” Tích Khứ lùi lại một bước, thân hình đột nhiên biến mất.
Bình Luận (0)
Comment