Chương 183: Thuật hóa thần
Chương 183: Thuật hóa thần
Chương 183: Thuật hóa thần
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Thiên Mệnh phù!” Hải Thanh Mạc và Chu Phục Tà đồng thời bật thốt lên, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Hải Thanh Mạc nói nốt nửa câu sau: “Là cái gì?”
Chu Phục Tà đang định mở miệng giải thích thì ông lão kia đã hạ xuống đất, lập tức xuất chưởng. Đầu tiên là chấn văng hai người Hải Thanh Mạc và Chu Phục Tà đi, tiếp đó lại có một lực hút cường đại lan tỏa, trực tiếp hút Tích Khứ lại chỗ lão. Ông lão tóm cổ Tích Khứ, cúi đầu nhìn thoáng qua lá bùa màu tím trong tay cô, đột nhiên biến sắc: “Ngươi lừa ta?”
Tích Khứ khó nhọc nở một nụ cười, sau đó nhanh chóng vỗ lá bùa màu tím lên cánh tay ông lão. Ông lão quát khẽ một tiếng, đang định cắt đứt cổ họng Tích Khứ thì đột nhiên cảm giác thấy dưới chân trống rỗng, bản thân đã rơi vào một không gian khác. Lão nhanh chóng hạ xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trước mắt chính là Thập Điện Diêm La, đồng thanh quát lớn; “Người dưới đường là ai!”
Ông lão sắc mặt không đổi, nhẹ nhàng vung tay, một thanh kiếm gỗ xuất hiện trong tay, hừ lạnh nói: “Giả thần giả quỷ!”
Sau khi ông lão rơi vào trong trận, Hải Thanh Mạc và Chu Phục Tà đồng thời cảm thấy trước mắt tối sầm, tới lúc mở mắt ra thì lại thấy ông lão đang đứng trước mặt bọn họ. Hải Thanh Mạc nhìn lại, phát hiện tay mình cầm thẻ chầu, mặc một bộ bộ áo màu nhạt tay áo thùng thình. Gã không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn một lượt, quả nhiên thấy bản thân đã trở thành một trong Thập Điện Diêm Vương. Hải Thanh Mạc kinh ngạc, hạ giọng nói: “Thế này là sao?”
“Ta cũng muốn hỏi, con mẹ nó thế này là sao?” Một tiếng mắng vang lên, Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn, phát hiện Chu Phục Tà cũng mặc một bộ đồ Diêm Vương, đang đứng sau lưng mình.
“Cái này còn phải hỏi à, các ngươi thành Diêm Vương rồi.” Một giọng nói mang ý cười vang lên bên cạnh bọn họ. Giọng nói kia đương nhiên là Tích Khứ, nhưng khi bọn họ quay đầu sang lại phát hiện là một gã cao lớn mặt đỏ râu dài.
Gã cao to kia biết bọn họ đang nghĩ gì, nói: “Ta là chủ trận, đương nhiên sẽ phải tự thân nhập vào trận, trong hai các ngươi có một người âm khí quá nặng, ta có không muốn mang ngươi vào cũng không được.”
Chu Phục Tà nghi hoặc nói: “Ta cũng mang âm khí quá nặng?”
“Không phải, nhưng bùa chú dùng kiếm khí ngươi ngươi mà...” Tích Khứ cười nói.
“Con mẹ nhà ngươi!” Chu Phục Tà siết chặt nắm tay.
“Đừng nói nữa, bây giờ phải xem có thể dọa lão ta một vố không!” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
Tích Khứ hắng giọng, đổi thành tiếng nói uy nghiêm khí phách quát: “Chúng ta là Thập Điện Diêm La, phán xử tội ác nhân gian. Tội nhân dưới đường, có nguyện đền tội!”
“Ta là Trần Phần chân nhân của Thái Ất phái, trời có thể trị tội ta, có thể xử phạt ta, nhưng loại người giả thần giả quỷ đừng hòng làm càn trước mặt ta!” Trần Phần chân nhân gầm lên một tiếng, vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, ánh kiếm từ một hóa thành cả trăm, đánh về phía Thập Điện Diêm La.
“Toi rồi.” Chu Phục Tà hạ giọng nói: ”Bị nhìn ra rồi.”
“To gan!” Tích Khứ gầm lên một tiếng, tiếp đó vung nhẹ thẻ chầu trong tay.
Chỉ thấy bảy vị Diêm Vương còn lại đều vung thẻ chầu trong tay lên, sau đó một luồng quỷ ảnh màu đen từ trên không trung giáng xuống, dùng chính thân hình của mình ngăn cản ánh kiếm đánh tới. Tiếng quỷ khóc không ngừng vang lên trong không gian này, có vẻ cực kỳ khủng khiếp thảm khốc.
“Diêm Vương ra lệnh, lại là tiểu quỷ động thủ.” Chu Phục Tà châm chọc: “Có cái gì lợi hại hơn không?’
“Thế thì đưa cái lợi hại hơn.” Tích Khứ giơ thẻ chầu trong tay lên quát lớn: “Đưa Nghiệt Kính đài!”
Vừa dứt lời đã thấy một cái đài cao từ trên trời giáng xuống, đập vào trước mặt Tích Khứ, làm bụi đất dấy lên không trung. Cái đài này cao khoảng một trượng, cực kỳ rộng lớn, phía bên phải đài bày một tấm gương lớn, dựng thẳng theo hướng đông, trên đó viết bảy chữ: “Trước Nghiệt Kính đài không người tốt.”
Trần Phần chân nhân ngẩng đầu nhìn tấm gương, trong gương không ngừng hiện ra cảnh tượng lão giết người trong quá khứ, từng hình ảnh nối tiếp nhau, đều là chuyện lão từng trải qua. Lão trầm giọng nói: “Đời này ta đã giết rất nhiều người, nhưng không giết sai một ai. Nghiệt Kính đài có thể soi rọi sát nghiệt của ta trong quá khứ, nhưng muốn dùng nó để định tội ta, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!’
“To gan! Vào Nghiệt Kính đài cũng là rời xa con đường vãng sinh! Còn dám mạnh miệng!” Tích Khứ chỉ thẻ chầu trong tay lên trời, quát: “Xuống!”
Chỉ thấy xung quanh Nghiệt Kính đài, xiềng xích không ngừng bay ra, trói chặt lấy tứ chi Trần Phần chân nhân, tiếp đó một lưỡi đao chặt đầu giáng xuống, như muốn đoạt thủ cấp của Trần Phần chân nhân.
Trần Phần chân nhân vận niệm lực toàn thân, râu tóc bồng bềnh, chỉ nhẹ nhàng niệm một chữ: Ngừng!
Lưỡi đao chặt đầu ngừng rơi, dừng lại cách đỉnh đầu Trần Phần chân nhân ba tấc. Hai tay Trần Phần chân nhân bấm quyết niệm thần chú, quát khẽ: “Phá tà, trừ ách!”
Hải Thanh Mạc nhận ra thủ thế kia, nghi hoặc nói: “Lão ta định dùng Thần Ẩn. Nhưng lão ta mới có cảnh giới Địa Lục, sao lại dùng được thuật Thần Ẩn!”
“Không phải Thần Ẩn, ta từng thấy thủ quyết này rồi, là thuật Hóa Thần!” Chu Phục Tà nói.
Chỉ thấy hai mắt Trần Phần chân nhân đột nhiên đỏ bừng, như có ngọn lửa bốc cháy trong con ngươi, tiếp theo một hư ảnh đỏ lửa hiện ra sau lưng lão. Hư ảnh kia tay cầm trường kiếm, râu dài tóc dài, trông giống hệt như Trần Phần chân nhân. Hư ảnh vung trường kiếm, trực tiếp chém nát xiềng xích trên người Trần Phần chân nhân. Sau đó hư ảnh lại vung kiếm, đập nát Nghiệt Kính đài kia.
Kiếm phong tất cả thẳng tới.
Thập Điện Diêm La lơ lửng trên không trung, trường bào bay tán loạn, thân hình lung lay như sắp đổ, suýt nữa bị kiếm phong thổi rơi.
Tích Khứ miệng lẩm bẩm: “Toi rồi toi rồi, lão già này điên rồi, dùng cả thuật Hóa Thần nữa.”
“Rất giống thuật Thần Ẩn, nhưng không phải mời pháp tướng tiên nhân hạ phàm mà là bản thân biến thành pháp tướng. Vì sao dùng chiêu này lại là điên rồi?”
“Vì sẽ hao phí tuổi thọ của mình, lão già này không sống được mấy năm nữa, không ngờ lại dùng chiêu này. Xem ra lão ta thật sự muốn lấy viên Tầm Long châu. Chẳng qua...” Tích Khứ khẽ thở dài: “Chuyện tiên nhân hàng thế chỉ là một truyền thuyết thôi.”
“Đưa ta!” Trần Phần chân nhân vươn tay về phía Tích Khứ, giọng nói vang vọng như chuông đồng, quét sạch khí tức âm trầm như quỷ vực tại đây.
Chu Phục Tà hạ giọng nói: “Không phải Quỷ Tiên đại trận gì đó của ngươi đều là giả đấy chứ. Mười Diêm Vương này chẳng có ai là thật à?”
“Vớ vẩn! Nếu ta mời được Thập Điện Diêm La thật, minh chủ Chính Khí minh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên trước mặt ta!” Tích Khứ bất đắc dĩ nói.
“Tà ma quỷ đạo, lui!” Trần Phần chân nhân vung kiếm xuất chiêu, trong kiếm phong mang theo ngọn lửa mãnh liệt, trực tiếp nhấn chìm Thập Điện Diêm La kia. Hải Thanh Mạc và Chu Phục Tà đồng thời vung thẻ chầu, bổ ra một con đường, cùng Tích Khứ chật vật đứng dưới đất.
Bảy Diêm Vương còn lại cũng lục tục rơi xuống, thân thể ai nấy đều bị đốt trụi, để lộ rơm rạ giấu trong người. Hóa ra bảy Diêm vương này đều là con rối rơm.
Chu Phục Tà bất đắc dĩ nói: “Cái trận nát của ngươi chỉ có chút năng lực thế thôi à?”
Tích Khứ lau mồ hôi trên trán: “Huynh đệ, giúp với!”