Chương 182: Thập Diệm Diêm La
Chương 182: Thập Diệm Diêm La
Chương 182: Thập Diệm Diêm La
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc ngồi bên trong cỗ kiệu, ngâm nga điệu nhạc dương dương tự đắc. Theo như giao tình giữa mình và lão gia tử Nam Thất Thần kia, có thả mình ngay tại chỗ cũng không có gì quá đáng. Nhưng một lúc lâu sau ngọc bài bên hông ông lão mới phát ra ánh sáng tí, ông lão giơ tay cầm ngọc bài lên.
Hải Thanh Mạc cười nói: “Sao nào? Gần đây lão gia tử có nhớ ta không? Có phải Nam Môn cô nương bảo hắn nhắn kèm không?”
“Thằng nhóc thối tha.” Ông lão buông ngọc bài xuống, đột nhiên ngẩng đầu vung cánh tay lên.
Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy có người vận sức kéo chặt dây thừng vàng, lôi gã xuống đất. Gã kinh hãi hét lên: “Sao lại thế này? Có phải sai chỗ nào rồi không?’
“Không ngờ ngươi dám lừa ta, Thất Thần nói hắn chưa từng gặp ai như ngươi.”
Ông lão cả giận nói.
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Không thể nào!”
“Im miệng.” Ông lão lộ vẻ hung dữ: “Còn lắm mồm, ta sẽ giết ngươi.”
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ, không dám biện luận đành ngoan ngoãn ngồi sang một bên, cúi thấp đầu suy nghĩ vì sao Nam Thất Thần không chịu nhận mình. Chẳng lẽ hắn cảm thấy bại lộ thân phận của mình thì ông lão này càng gây bất lợi cho mình? Gã thử thăm dò tiếp: “Tiền bối, xin hỏi một câu, bây giờ cảnh giới của ngài ra sao?”
Ông lão liếc mắt nhìn gã một cái, cuối cùng lạnh nhạt đáp: “Địa Lục!”
Chẳng trách! Hải Thanh Mạc nghĩ thầm trong lòng. Ông lão này là cảnh giới Địa Lục nhưng tướng mạo bên ngoài đã có dấu hiệu thiên nhân ngũ suy, cho dù cố dùng đan dược tẩm bổ cũng không còn mấy năm tuổi thọ, chẳng lẽ ông ta muốn dựa vào thời cơ ngàn năm một thuở tiên nhân hàng thế để nối tiếp tuổi thọ cho mình? Gã lập tức hiểu ra, nếu vậy ông lão này chỉ âm thầm hành động, thật ra ông ta hoàn toàn không liên hệ với Nam Thất Thần. Gã im lặng một hồi rồi nói đầy ẩn ý: “Nếu ngươi muốn dùng ta để uy hiếp hai người bọn họ, e là hơi khó. Ta và Chu huynh đệ chỉ là bèo nước gặp nhau. Còn bây giờ người mang Tầm Long châu là vị cô nương kia, cô ấy thì thậm chí còn chẳng biết ta tên là gì”’
Ông lão nhẹ nhàng nâng ngón tay: “Ta đã bảo rồi, còn nhiều lời, ta sẽ giết ngươi.”
Hải Thanh Mạc lập tức nhắm mắt lại, tựa người vào góc giả vờ ngủ. Trong lòng gã hơi mất mát, khó khăn lắm mình mới lên tới Huyền Tâm cảnh, kết quả lại phải lang bạt Bắc Thần, sau đó gặp một đại tông sư Địa Lục cảnh. Đối phương nói giết mình là có thể giết mình thật, gã chỉ có thể thầm hi vọng trong lòng vị tiểu vương gia Nam Dạ người đầy chính khí kia sẽ không vong ân phụ nghĩa.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ở đằng khác, bên cạnh căn nhà trong rừng, Chu Phục Tà đã dựa theo phương pháp mà Tích Khứ hướng dẫn bố trí xong tất cả bùa chú. Tích Khứ ngồi chính giữa trận pháp, hai tay nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy tám hướng đều có khí đen dâng trào, chậm rãi tụ tập trên đỉnh đầu cô. Tích Khứ giơ ngón tay, luồng khí đen bắt đầu uốn lượn quanh đầu ngón tay cô.
Chu Phục Tà đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy khi luồng khí đen kia bay lượn loáng thoáng có tiếng kêu khóc la hét. Hắn hạ giọng nói: “Sao trận pháp này của ngươi trông chẳng giống chính đạo gì cả?”
“Chính đạo tà đạo cái gì, cứ dùng được thì là đạo tốt!” Tích Khứ khinh thường nói, cuối cùng luồng khí đen chậm rãi ngưng tụ trên đầu ngón tay cô, tạo thành hình một lưỡi dao sắc bén. Cô cắm dao vào mặt đất.
Chu Phục Tà cảm thấy toàn bộ mặt đất đều rung chuyển một cái, tiếp theo một làn sương đen từ dưới đất dâng lên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Tích Khứ ngẩng đầu lên: “Bọn họ tới rồi.’
Chỉ thấy cỗ kiệu nóc đen xuất hiện nơi chân trời, trên kiệu vẽ đầy hình bát quái, trong lúc tới gần trận pháp không ngừng tỏa ra hào quang màu tím. Chu Phục Tà cầm kiếm canh gác bên ngoài trận pháp, trầm giọng nói: “Nếu lão ta nhận ra trận pháp, không chịu tới gần nơi này, thế thì phải làm sao?”
“Đừng nóng vội, ta tự có cách.” Tích Khứ tự tin nói.
Ông lão xách theo Hải Thanh Mạc bay ra khỏi cỗ kiệu, một thanh phi kiếm lướt tới, đỡ lấy hai người. Ông lão cúi đầu nhìn bên dưới: “Xem ra bọn chúng cũng khá có nghĩa khí, không bỏ trốn trước mà dừng lại ở đây, bố trí một trận pháp như vậy chờ ta.’
Hải Thanh Mạc thấy vậy thầm mắng trong lòng: Ai chẳng nhận ra các ngươi bố trí trận pháp, các ngươi còn định mời người ta vào rọ chắc?
Ông lão giơ ngón tay, vê nhẹ, một luồng niệm lực ngưng tụ thành hạt châu trong tay lão. Ông lão búng nhẹ ra, luồng niệm lực đánh về phía Tích Khứ ngồi giữa trận pháp. Chu Phục Tà tung người lao tới trước mặt Tích Khứ, chém ra một kiếm, trực tiếp đánh tan luồng niệm lực kia.
Tích Khứ cười nói :”Ai da, không ngờ Chu công tử còn rất quan tâm tới ta.’
“Con mẹ nó, nếu không phải ngươi nuốt mất Tầm Long châu, ai thèm quan tâm tới ngươi.” Chu Phục Tà trợn trắng mắt.
“Ài, đau lòng quá.” Tích Khứ ôm ngực ra vẻ bi thương: “Trong Thịnh Kinh thành nếu có cơ hội như vậy, rất nhiều người sẽ tranh nhau đứng ra bảo vệ ta.’
Chu Phục Tà thần sắc thay đổi: “Ngươi tới từ Thịnh Kinh!”
Ông lão trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên ném Hải Thanh Mạc trong tay xuống: “Tới hội họp với các hảo bằng hữu của ngươi đi!”
Hải Thanh Mạc rơi từ trên không trung xuống, tức tới mức mắng mỏ liên hồi: “Lão già xấu xa nhà ngươi, rõ ràng là định bắt ta đi trước dò đường cho ngươi!”
Gã gầm lên một tiếng, hai tay ra sức kéo ra, cuối cùng cũng thoát khỏi sợi tơ vàng kim kia. Hải Thanh Mạc hạ xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lại bỗng phát hiện nơi mình đang đứng đã hóa thành một khoảng tối.
Không trung là một vầng trăng rằm tỏa ra luồng sáng u ám, bên cạnh là minh hà có nước sông màu đen chảy qua. Hải Thanh Mạc không cần nghĩ cũng biết mình rơi vào nơi nào.
Là Quỷ giới, chốn u minh.
“Người dưới đường là ai!” Cùng một câu nhưng lại do mười giọng nói hoàn toàn bất đồng phát ra.
Hoặc lạnh lẽo, hoặc tức giận, hoặc mang ý cười, hoặc bình tĩnh... nhưng đều mang cảm giác uy nghiêm khiến cõi lòng lạnh buốt.
Ngay sau đó Hải Thanh Mạc nhìn thấy mười bóng người hiện ra trước mặt mình. Chỉ thấy bọn họ đầu đội mũ miện chuỗi ngọc, hai bên là dải lụa che tai, thân mặc trường bào viền lá sen cổ lật ống tay áo dài, hai chân đeo ủng đỏ, đôi tay khoanh trước ngực. Đám người này y phục không khác gì nhau nhưng dáng vẻ lại khác nhau như trời với đất, hoặc cao hoặc thấp, hoặc đô hoặc gầy, có người vẻ mặt tức giận, có người vẻ mặt bi thương. Hải Thanh Mạc sửng sốt, trầm giọng nói: “Đây là, Thập Điện Diêm La?”
“Ra đây!” Chỉ nghe một tiếng gầm vang lên, một bàn tay ngọc đáp lên vai gã, trực tiếp kéo gã từ trong Quỷ giới ra.
Hải Thanh Mạc lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Gã lau mồ hôi, hỏi Tích Khứ trước mặt: “Cô nương trận pháp của ngươi thật quỷ dị.’
Tích Khứ nghi hoặc nói: “Vì sao ngươi lại bị ảnh hưởng? Ta bố trí trận pháp, chỉ có người thân có uế khí mới có thể vào trận. Lão già kia tuổi thọ sắp hết, đi vào ắt sẽ gặp quỷ tiên, ngươi bị làm sao vậy?”
“Có lẽ âm khí trên người ta quá nặng.” Hải Thanh Mạc biết nguyên nhân, đành tùy tiện bịa một câu.
Ông lão cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc vừa vào trận đã bị kéo ra, hàng mi hơi nhíu lại, đang do dự không biết có nên tự mình tới phá trận hay không.
Lại thấy Tích Khứ kéo Hải Thanh Mạc ra đằng sau, tiếp theo bờ môi thanh tú khẽ nhếch lên, trực tiếp phun Tầm Long châu ra. Cô nắm vào trong tay, nhẹ nhàng nói: “Lão già kia, nếu ngươi không xuống, ta sẽ bố trí trận pháp dịch chuyển đưa Tầm Long châu này đi.”
“Tầm Long châu là tiên bảo như vậy, cõi đời này không có nhiều trận pháp dịch chuyển có thể đưa nó đi. Nếu nó có thể bị trận pháp dịch chuyển đưa đi, thế thì sao vị tiểu huynh đệ này lại phải đi ngàn dặm xa xôi từ Nam Dạ đưa nó tới đây.” Ông lão cười lạnh nói.
Tích Khứ lại lấy từ trong lòng ra một tấm bùa màu tím: “Nếu dùng Thiên Mệnh phù thì sao?”
Ông lão sửng sốt, tiếp đó không hề do dự lập tức thả người hạ xuống.