Chương 181: Quỷ Tiên đại trận
Chương 181: Quỷ Tiên đại trận
Chương 181: Quỷ Tiên đại trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc cứ thế bị trói tay lại một cách khó hiểu, hóa thành con tin. Gã thử dùng niệm lực giằng ra, kết quả lại phát hiện sợi dây thừng vàng trói càng chặt hơn. Gã bất đắc dĩ thở dài nói: “Tiền bối, ta không liên quan gì tới chuyện này thật mà.”
“Ta tin.” Ông lão kia ngồi ngay ngắn tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền. “Xưa nay cái tên Quân Kiến sơn luôn luôn uy tín.”
“Thế sao ngươi không thả ta ra?” Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi.
“Ngươi biết bọn họ lấy thứ gì đi không?” Ông lão hỏi.
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Nghe nói là Tầm Long nhãn, rất có tác dụng khi tìm kiếm trân bảo.”
Ông lão gật đầu nói: “Không sai, Tầm Long nhãn. Thời gian trước trên bầu trời Bắc Thần có dị tượng, quan tinh sư của các đại tiên môn đều thấy sao Ly Vượng ở phía tây rơi xuống, còn phía bắc lại có một ngôi sao nhỏ bé đột nhiên phát sáng. Ngươi có biết điều này mang ý nghĩa gì không?”
Đương nhiên Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Không biết.”
“Có tiên nhân giáng thế.” Ông lão lạnh nhạt nói.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Thiên môn có Trang chủ Đào Hoa sơn trang Triệu chân nhân canh gác cơ mà? Làm sao tiên nhân có thể giáng thế?”
“Tiên nhân có ba phương thức giáng trần. Một loại là đi qua Thiên môn, có thể mang theo toàn bộ thực lực xuống dưới nhân gian. Một loại khác là thông qua thuật Thần Ẩn của người tu hành, có thể dùng thân thể pháp tướng xuất hiện tại nhân gian, nhưng cần nghe lệnh người sử dụng Thần Ẩn, thực lực cũng chỉ còn khoảng hai ba phần mười. Loại thứ ba là tiên nhân mất đi thân thể, hồn phách lại trở về nhân gian, tiếp tục chuyển thế làm người.” Ông lão trả lời.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Ta cũng tu luyện một thời gian dài rồi, sao chưa bao giờ nghe người khác nói tới chuyện này?”
“Vì đã hơn một ngàn năm rồi chưa từng xảy ra chuyện như vậy.” Ông lão chậm rãi nói: “Nhưng Ly Vượng rơi xuống, vi tinh dâng lên, tinh tượng này giống hệt như ghi chép trong sách cổ. Mà Tầm Long nhãn là bảo vật duy nhất trên thế gian này có thể tìm ra tiên nhân chuyển thế.”
Hải Thanh Mạc nghe vậy cúi đầu suy tư: “Nhưng nếu hắn đã không phải tiên nhân, thế thì tìm ra hắn có ý nghĩa gì cơ chứ?”
“Bọn họ dùng phương thức thứ ba đi xuống nhân gian, đa phần là vì phải trải qua kiếp nạn, cho nên sau khi chuyển thế thần thức sẽ bị phong ấn. Còn nếu trợ giúp tiên nhân mở phong ấn thần thức, vượt qua cửa ải khó khăn...” Ông lão nheo mắt, không nói tiếp.
Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: “Tìm được chuyển thế, sau đó nhận hắn vào môn hạ, vài chục năm sau giúp hắn mở thần thức, trở lại Tiên giới. Như vậy tương đương với môn phái này có thêm một cường giả Thái Thượng phi thăng, suốt mấy trăm năm sau hương khói nghi ngút, hưng thịnh không suy!”
Ông lão mỉm cười: “Quân Kiến sơn cũng thấy hứng thú với chuyện này?”
Hải Thanh Mạc cười lạnh nói: “Không có. Xin hỏi tiền bối thuộc Tiên môn nào?”
Ông lão không hề e ngại nói thẳng: “Thái Ất.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, lập tức xua tay nói: “Người một nhà người một nhà, mau thả ta ra, ta và Thái Ất phái các ngươi là người quen đã lâu!”
Ông lão lộ vẻ kinh ngạc: “Ồ? Tiểu huynh đệ có quan hệ với Thái Ất phái chúng ta? Ngươi quen vị đệ tử nào trong môn phái chúng ta?”
Hải Thanh Mạc vừa định nói: “Nam Môn Thư An” nhưng gã nhanh chóng nghĩ lại, e là trong môn phái danh hiệu của cô bé này còn chưa đủ vang dội, không thể lay chuyển được ông lão này, đành đổi lại: “Ta và Nam Thất Thần tiền bối là bạn vong niên cùng trải qua sinh tử!”
“Ngươi biết Thất Thần?” Giọng nói của ông lão mang vẻ không tin.
Hải Thanh Mạc gật đầu như trống bỏi: “Tuyệt đối không lừa ngài!”
Ông lão lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, hai ngón tay kẹp lấy lá bùa rồi vung lên, lá bùa tự cháy. Ông hạ giọng lẩm bẩm niệm vài lời nói mơ hồ sau đó đốt sạch lá bùa vàng; cuối cùng ông lão quay đầu lại nói với Hải Thanh Mạc: “Đợi Thất Thần trả lời ta, nếu ngươi không nói dối, ta sẽ thả ngươi đi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên kia, cô gái mang theo Chu Phục Tà cưỡi chim đại bàng bay xa trăm dặm. Chu Phục Tà cúi đầu, phát hiện màu sắc con chim đại bàng càng lúc càng nhạt. Hắn bật thốt lên: “Sao lại thế này?”
“À, hết mức.” Cô gái kia ồ một tiếng, vỗ đầu con chim đại bàng: “Đi xuống.”
Chim đại bàng cúi người hạ xuống, đưa hai người tới bên cạnh một căn nhà gỗ nho nhỏ trong rừng, sau đó trực tiếp tiêu tán. Cô gái duỗi người, xương cốt trên người kêu lách cách, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tiếp tục chạy thôi!”
Chu Phục Tà vội vàng la lên: “Ngươi chỉ mang mỗi ta bỏ chạy, Hải huynh đệ của ta thì sao?”
Cô gái xua tay nói: “Không sao cả, huynh đệ của ngươi có cảnh giới rất cao, lợi hại hơn ngươi nhiều, chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
Chu Phục Tà cả giận nói :”Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cô gái đi tới, điểm mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên, hái một quả dại, đột nhiên cắn một cái: “Ta tên Tích Khứ.”
“Nói bậy.” Chu Phục Tà đầu óc nhanh nhạy đáp: “Sư phụ ta nói người tiếp ứng của ta họ Trần.”
“Chậc.” Tích Khứ bực bội nói: “Ta họ Trần. Trần Tích Khứ. Sao ngươi không chịu để cho người ta nói hết lời thế nhỉ? Làm gì có ai họ Tích.”
Chu Phục Tà xoay người rút kiếm: “Con ả gian xảo này, miệng lưỡi chẳng có câu nào là thật! Sư phụ ta không hề nhắc tới người tiếp ứng nào cả, chỉ bảo ta đưa đồ vật tới...”
“Đưa đến đâu?” Ánh mắt Tích Khứ nhấp nháy.
“Thiếu chút nữa là lại trúng kế của ngươi rồi!” Chu Phục Tà vung kiếm.
Tích Khứ vung hai tay, chỉ thấy một luồng niệm lực cường đại ập tới, trực tiếp ngăn cản chiêu kiếm của Chu Phục Tà. Giọng nói của cô vẫn dịu dàng: “Đừng kích động, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Lúc này trường kiếm của Chu Phục Tà không thể chém tới, cũng không thể thu lại, trong lòng bực bội quát: “Ngươi còn không biết ta tên là gì mà bảo là tới tiếp ứng ta? Ông nội ngươi họ Chu, tên Phục Tà, thu phục loại bàng môn tà đạo như ngươi!”
Một tiếng gầm vang lên, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cuối cùng trường kiếm của Chu Phục Tà cũng thoát khỏi trói buộc. Hắn cắn đầu lưỡi, tiếp đó phun ra một viên huyết châu, lơ lửng trên thân kiếm.
“Không đến mức đấy chứ, mới thế thôi đã dùng Huyết Tế kiếm rồi à.” Tích Khứ lập tức thố lui. “Lão già kia sẽ nhanh chóng đuổi theo! Đừng để chúng ta lưỡng bại câu thương trước.”
Chu Phục Tà đang định chém thanh kiếm lấp lánh huyết quang ra, nghe vậy đành dừng lại. Hắn có thể dốc toàn lực giao đấu với nữ nhân này, nhưng nếu lão già kia tới, rất có thể mình cũng không còn cơ hội trốn thoát. Hắn do dự một lát, xoay người định bỏ đi.
Tích Khứ mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: Mau đi đi, mau đi đi.
Nhưng mới đi vài chục bước, Chu Phục Tà đột nhiên phản ứng lại, quay người vòng về: “Không đúng, Tầm Long châu còn đang ở trên người ngươi cơ mà? Mau trả lại cho ta?”
Tích Khứ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nâng mũi chân, chu môi: “Ngươi tới đây mà lấy.”
“Ngươi!” Chu Phục Tà lại không nhịn được giơ kiếm lên.
Tích Khứ mở to mắt, cười hì hì: “Đùng nóng vội, đừng nóng vội mà. Bất luận ta có phải người tiếp ứng của ngươi hay không, bây giờ chúng ta cũng là châu chấu trên cùng sợi dây. Ít nhất khi đối mặt với lão già kia chúng ta nên kề vai chiến đấu! Chẳng phải ngươi còn muốn cứu bằng hữu của mình à?”
Chu Phục Tà nghĩ tới chuyện mình làm liên lụy tới Hải Thanh Mạc, rời vào đường cùng đành thở dài, thu trường kiếm lại: “Làm sao kề vai chiến đấu đây?”
Tích Khứ thấy Chu Phục Tà buông kiếm xuống, lập tức nhảy chân sáo tới bên cạnh Chu Phục Tà, cười nói: “Vừa rồi lúc ở bên hồ là đối phương bố trí trận pháp trước, chúng ta vừa ra ngoài là rơi vào bẫy của lão ta, cho nên mới bị hắn áp chế như vậy. Bây giờ chúng ta chuẩn bị trước, cũng bố trí một trận pháp cho lão ấy.”
“Ngươi còn biết trận pháp à?” Chu Phục Tà có vẻ không tin tưởng liếc mắt nhìn Tích Khứ một cái.
Tích Khứ nhíu mày nói: “Coi thường người ta à? Cấm lấy!” Nói xong Kim Phượng Hàm lấy từ trong lòng ra mấy lá bùa màu đen, đưa cho Chu Phục Tà.
Chu Phục Tà nhìn bùa chú màu đen tuyền kia, lấy làm khó hiểu; “Đây là cái gì?”
“Cắm khắp tám hướng, mỗi hướng một tờ, tạo thành hình bát quái, sau đó truyền kiếm khí của ngươi vào đó.” Tích Khứ tự tin nói: “Lát nữa ta sẽ mang theo Tầm Long châu ngồi vị trí chính giữa, khi nào lão già kia tới gần chô ta, trận pháp sẽ được phát động, lão ta sẽ bị kéo vào trong trận pháp, chúng ta nhân cơ hội đó kéo bằng hữu của ngươi bỏ chạy.”
“Đây là trận pháp gì?” Chu Phục Tà hỏi.
Tích Khứ cười thần bí: “Quỷ Tiên Quy Vị Hoàng Tuyền Đại Khai trận!”
Chu Phục Tà không nhịn được lại muốn rút kiếm: “Ngươi có thể thôi lừa gạt ta không?”
Tích Khứ cả giận nói: “Ta đâu có lừa gạt ngươi!”
Chu Phục Tà tức tới mức tay cầm kiếm run rẩy: “Ngươi nghe thử cái tên ấy đi, chẳng lẽ không giống loại lừa đảo à?”
“Ài!” Tích Khứ xua tay nói: “Cái tên hơi khí phách tí, vốn không phải tên này, ta tự sửa lại đấy, không phải nghe đáng sợ hơn à. Nhưng lần này ta phát thề, ta thật sự không lừa ngươi. Ta định bày trận thật, vây khốn lão già kia.”
“Không lừa ta thật chứ?” Chu Phục Tà hỏi.
Tích Khứ chỉ đằng sau: “Ngươi cũng có thể tự đi, ta không cần ngươi giúp cũng có thể giải quyết được lão già kia. Nhưng chuyện Tầm Long châu, sau này ngươi không cần nghĩ nữa.”
Chu Phục Tà do dự một hồi, cuối cùng đành ngoan ngoãn bố trí mấy lá bùa.