Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Điệu Hổ Ly Sơn

Chương 180: Điệu hổ ly sơn Chương 180: Điệu hổ ly sơn

Chương 180: Điệu hổ ly sơn

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói xong câu này, phi hổ bên dưới cô gái vỗ cánh một cái, bay thẳng ra ngoài lầu các. Chu Phục Tà xoay người lại, gầm lên một tiếng: “Ngươi đừng có chạy!”

Hải Thanh Mạc nhìn con hung thú lao ra từ bức tranh tường, chỉ có thể lựa lời an ủi khuyên nhủ: “Phục Tà huynh, người ta nói cầm viên Định Hải châu kia đi là để giải trừ lũ lụt, chắc không phải người xấu đâu, ngươi đừng nôn nóng.”

“Nói vớ nói vẩn! Định Thủy châu cái quái gì, đó là Tầm Long nhãn!” Chu Phục Tà quát: “Có nó là có thể dễ dàng tìm ra mọi bảo bối trên thế gian, liên quan gì tới giải trừ lũ lụt!”

“Có chứ sao không, có Tầm Long nhãn là có thể tìm ra Định Thủy châu, ta có thể đi giải quyết lũ lụt rồi.” Giọng nói của cô gái vang lên ở phía xa.

“Nực cười.” Chu Phục Tà tức giận ngập trời.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Phục Tà huynh, lúc trước gặp ngươi, ngươi luôn văn nhã, nói năng lễ độ, sao giờ lại nổi nóng như vậy?’

“Cô ta hôn ta!” Chu Phục Tà siết chặt nắm tay.

Hải Thanh Mạc gật đầu: “Ta thấy rồi.”

Chu Phục Tà càng siết chặt hơn: “Ta chưa bao giờ bị hôn!”

Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “À, ta cũng chưa. Cảm giác thế nào?”

Chu Phục Tà sửng sốt, hồi tưởng một lúc rồi nhíu mày nói: “Khá tốt.”

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Thế là được rồi, còn tức giận làm gì. Phục Tà huynh, không phải ngươi thấy mình bị thiệt đấy chứ?”

“Ta là con trai thứ sáu của Thành An Vương, trong Thần Đô thành số lượng cô nương muốn cầu hôn ta có thể xếp hàng dài từ phía bắc thành tới phía nam thành. Chẳng lẽ ta không chịu thiệt ư?” Chu Phục Tà hỏi ngược lại.

Hải Thanh Mạc mắng thầm trong lòng: Con trai thứ sáu của Thành An Vương thì ghê gớm lắm à, ta còn là con trai của đương kim bệ hạ và Thánh nữ nữa cơ. Nhưng mặt ngoài gã vẫn bình tĩnh nói: “Nếu thế, cướp lại hạt châu kia sau đó hỏi thử thân phận cô nương kia, xem có xứng đôi với ngươi không?”

Chu Phục Tà gật đầu nói: “Được.”

Hải Thanh Mạc không ngờ mình chế nhạo một câu mà đối phương lại coi là thật, đành nói vớt vát: “Nếu xứng đôi thì sao?”

“Thế thì cưới cô ấy.” Chu Phục Tà đoạt lấy trường kiếm trong tay Hải Thanh Mạc, tung người lao đi, lướt qua đám dị thú đang gào thét. Hắn vung trường kiếm, hai con dị thú bị chém đứt đôi, biến thành một đống mực đủ mọi màu sắc, rơi trở lại vách tường, biến về thành bức tranh tường sinh động như thật. Lúc này hai người mới biết mình trúng kế, bầy dị thú này trông thì hung ác chứ thực chất chỉ là thủ đoạn che mắt, vốn không có sức chiến đấu gì. Chu Phục Tà điểm mũi chân lao thẳng ra ngoài lầu các.

Hải Thanh Mạc đứng tại chỗ gãi đầu, chẳng lẽ Chu gia bọn họ còn có gia quy, nhất định phải cưới người đầu tiên mà mình hôn? Thế thì sau này phải chú ý kỹ lưỡng mới được. Gã cười khổ một tiếng, cũng ra khỏi lầu các theo.

Nhưng hai người vừa bước ra cửa đã bị một cơn lốc xoáy cường đại cuốn vào. Chu Phục Tà kia có vẻ đã khôi phục phân nửa công lực, không hề do dự kéo theo Hải Thanh Mạc, vung kiếm chém ra. Kiếm thế va chạm với lực lượng của lốc xoáy, đẩy hai người từ dưới lên trên. Chỉ nghe “choang” một tiếng, hai người phá vỡ mặt hồ, lộn một vòng trên không trung, cuối cùng chật vật hạ xuống mặt hồ.

“Ồ, ra rồi à.” Cô gái cưỡi trên lưng phi hổ, lư lửng phía sau bọn họ.

Chu Phục Tà xoay người nói: “Ngươi còn dám ở lại nơi này?”

“Không phải cô ấy muốn ở lại đây mà là không đi được.” Hải Thanh Mạc nhướn mày nhìn về phía trước.

Chỉ thấy bên bờ hồ có một ông lão mái tóc trắng xóa đang ngồi trên tảng đá, chậm rãi hút thuốc. Bên cạnh ông lão là đao khách mất một tay lúc vừa rồi, đang nhìn bọn họ với vẻ thù hận.

Cô gái khẽ thở dài: “Trận pháp của lão già này thật lợi hại, ta lao tới ba lần nhưng vẫn không qua nổi.”

Chu Phục Tà nhíu mày nói: “Các ngươi không phải đồng bọn à?”

“Làm gì có, ta và ngươi mới là đồng bọn.” Cô gái chớp chớp mắt.

“Ngươi và ta là đồng bọn, thế vì sao lại cướp Tầm Long nhãn của ta?” Chu Phục Tà hỏi.

“Trêu ngươi đấy.” Cô gái nhướn mày: “Nhìn dáng dấp nổi giận đùng đùng của ngươi có vẻ rất thú vị.”

Ông lão hút xong túi thuốc, đột nhiên giơ tẩu thuốc gõ nhẹ lên trường đao của đao khách kia một cái, tiếp đó vung tay, trường đao rời tay đao khách, bắn thẳng về phía đám giết Hải Thanh Mạc. Chỉ thấy trường đao bay qua mặt hồ, va vào một tấm chắn trong suốt, đột nhiên biến thành mười tám thanh phi đao, hùng hổ giáng xuống.

“Đừng có ve vãn nhau nữa!” Hải Thanh Mạc rút trường kiếm trên người Chu Phục Tà ra, tung người nhảy lên, đánh tan mười tám thanh phi đao kia thành từng mảnh nhỏ. Mộc Vương phi đao dồn dập rơi xuống hồ, Hải Thanh Mạc từ trên không trung hạ xuống, khóe miệng hơi cong lên.

Cuối cùng cũng có dáng vẻ của cao thủ!

Ông lão kia nhẹ nhàng xoay tẩu thuốc, nhỏ giọng nói: “Quân Kiến sơn?”

Cô gái khẽ thở dài: “Tiểu huynh đệ à, ta đã bảo người ta là trận pháp sư, không phải kiếm thuật sư, cũng không phải binh võ giả. Ngươi nghĩ mình chặt đứt mười tám thanh phi đao là lợi hại lắm sao?”

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Nghĩa là sao?’

Ông lão nâng tẩu thuốc, trầm giọng nói: “Lên!”

Chỉ thấy vô số trường đao dâng lên từ trong hồ nước, ép Hải Thanh Mạc và Chu Phục Tà tung người nhảy lên. Cô gái vỗ con phi hổ bên dưới, nhanh chóng bay tới đón hai người rồi tiếp tục lên cao thêm ba trượng, khó khăn lắm mới tránh được. Chu Phục Tà nhìn mặt hồ chằng chịt lưỡi đao, toàn thân nổi da gà: “Đây là trận pháp gì vậy?”

“Trận pháp này tên là Thiên Đao Vạn Quả.” Giọng điệu của cô gái vẫn rất nhẹ nhàng: “Một đao hóa mười, mười đao hóa trăm, trăm đao hóa vạn, mãi tới khi băm chúng ta thành thịt nát mới thôi.”

Ông lão đứng dậy, đi tới bên hồ: “Ta không biết vì sao Quân Kiến sơn lại tham gia chuyện này, nhưng nể mặt Quân Cửu, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi lên bờ đi, ta thả ngươi đi.”

Nghe tên cửu sư huynh, trong lòng Hải Thanh Mạc không khỏi dâng lên cảm giác tự hào, xem ra tuy cửu sư huynh đã quy tiên nhưng thanh danh vẫn còn vang dội trong Bắc Thần. Nhưng đương nhiên gã không thể làm loại người tham sống sợ chết được. Gã vừa định mở miệng cự tuyệt, lại nghe cô gái sau lưng hạ giọng nói: “Đáp ứng lão ta!”

Chu Phục Tà sửng sốt, đang định mở miệng quát lớn, lại nghe cô gái tiếp tục hạ giọng nói: “Lão già này bố trí trận pháp quanh hồ, chỉ có khoảnh khắc lão thả ngươi ra, trận pháp mới được giải trừ trong một khoảnh khắc!”

Hải Thanh Mạc nghe vậy cất cao giọng nói: “Lão tiên sinh, ngài nói thật chứ.”

“Không ai muốn trêu chọc Quân Kiến sơn.” Lão tiên sinh trả lời.

“Được, vậy ta tin ngươi một lần.” Hải Thanh Mạc điểm mũi chân nhảy lên, lướt qua phi hổ bay về phía bờ hồ. Chỉ thấy ông lão nhẹ nhàng vung tẩu thuốc, làn sương bao phủ trên mặt hồ đột nhiên tan đi. Hải Thanh Mạc hạ xuống vững vàng bên hồ, thở phào một tiếng.

Còn ngay khoảnh khắc làn sương tan đi, cô gái đột nhiên nắm lấy cổ phi hổ, phi hổ xoay người bay thẳng theo hướng ngược lại.

Hải Thanh Mạc quay lại đang định tìm kiếm đồng bọn thì lại thấy cảnh này, lập tức ngây ngẩn: “Cái này...”

“Ngây thơ!” Ông lão kia tung người nhảy lên, chỉ nửa khắc sau đã đuổi tới phía sau phi hổ, tẩu thuốc trong tay đột nhiên đập về phía bọn họ.

Chỉ thấy cô gái vung ống tay áo, mấy chục mũi châm bạc bắn ra từ tay áo, đánh thẳng tới mặt ông lão. Ông lão trừng mắt một cái, đống châm bạc bay được nửa đường thì dồn dập đứt đoạn, ông lão đập tẩu thuốc về phi hổ.

Phi hổ lập tức vỡ tan, mực nước nhanh chóng hóa thành một sợi dây leo quấn lấy cánh tay ông lão, kéo phăng lão ta xuống đất.

Cô gái và Chu Phục Tà không còn phi hổ tương trợ, cũng rơi xuống bên dưới. Cô gái hắng giọng nói: “Ôm lấy ta!”

Chu Phục Tà bị khí thế trong giọng nói chấn nhiếp, không dám do dự, vội vàng ôm chặt lấy cô.

Cô gái lấy từ trong lòng ra một cuộn sách, đột nhiên vung lên, chỉ thấy trong cuộn sách vẽ hình một con đại bàng, phạch một tiếng vỗ cánh bay ra khỏi cuộn sách, đón lấy hai người đang rơi, bay thẳng về phía xa.

Ông lão rơi xuống đất, tay phải nhanh chóng bấm quyết niệm thần chú, điểm nhẹ lên dây leo màu đen đang quấn lấy mình. Dây leo mất đi lực lượng, hóa thành mực nước chảy xuống đất. Nhưng khi ông lão ngẩng đầu lên đã không còn bóng dáng Chu Phục Tà và cô gái kia. Ông lão hừ lạnh một tiếng, chỉ có thể quay đầu lại, trở lại bên bờ hồ.

Hải Thanh Mạc nhìn biến cố trước mắt, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Gã do dự một hồi rồi giơ ngón tay chỉ theo hướng ngược lại: “Còn ta? Đi nhé?”

Ông lão quay đầu lại nhìn gã, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hải Thanh Mạc vội vàng giải thích: “Ta vốn không quen biết bọn họ, chẳng qua giữa đường bất bình rút đao tương trợ mà thôi! Bây giờ bọn họ chạy rồi, ta cũng mặc kệ, ta còn có việc!”

Ông lão giơ ngón tay ngoắc nhẹ, chỉ thấy một sợi tơ vàng kim bay ra từ tay áo ông lão, trói chặt cổ tay Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Chẳng phải ngươi nói không làm khó người của Quân Kiến sơn à?”

“Ngươi theo ta, cùng đi tìm bọn chúng.” Ông lão vung tay, một cỗ kiệu nóc vàng kim hạ xuống trước mặt bọn họ. Ông lão xách Hải Thanh Mạc lên, chui vào trong kiệu. Cỗ kiệu kia cũng thật quỷ dị, không có người nâng mà tự động bay qua hồ nước, đi về đằng xa.
Bình Luận (0)
Comment