Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Nụ Hôn Đính Ước

Chương 179: Nụ hôn đính ước Chương 179: Nụ hôn đính ước

Chương 179: Nụ hôn đính ước

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc rơi xuống hồ, chỉ thấy thân hình Chu Phục Tà đang chậm rãi chìm xuống, hai mắt nhắm nghiền, chắc đã mất ý thức. Hải Thanh Mạc lập tức thu hồi trường kiếm, bơi về phía Chu Phục Tà. Từ nhỏ Hải Thanh Mạc đã kéo theo Hải Thanh Thiên bơi lội trong khắp sông ngòi ao hồ trong Lan Lăng thành, khả năng bơi cũng tốt, nhưng không biết vì sao trong dòng nước hồ này có lực cản cực mạnh khiến cho gã không cách nào bơi nhanh hơn được. Gã quay đầu lại, thấy đao khách kia dừng lại cách mình hơn mười trượng, không đi tới, có điều hai tay bấm quyết niệm thần chú, dường như đang sử dụng trận pháp.

Hải Thanh Mạc nhíu mày, biết đao khách đang giở trò quỷ, đang định vung kiếm lần nữa thì đột nhiên thấy một luồng nước xoáy dâng lên trong hồ. Gã lập tức vận niệm lực ổn định thân hình.

Còn cách đó không xa, đao khách hủy bỏ thủ quyết của mình, bắt đầu xoay người bơi thẳng lên trên, nhưng đã không còn kịp, xoáy nước kia đuổi theo hắn, tiếp đó thân hình hắn đột nhiên xoay tròn. Đao khách kêu thảm thiết, một cánh tay bị kéo đứt rời, hắn nâng cánh tay còn lại vận sức đánh một chưởng xuống dưới sau đó mượn thế lao thẳng ra khỏi hồ.

Bên kia, Chu Phục Tà cũng bị cuốn vào lốc xoáy nhưng lốc xoáy bên hắn có vẻ không mãnh liệt như vậy. Cho dù thế trong lòng Hải Thanh Mạc cũng cực kỳ nôn nóng, mấy luồng xoáy nước này xuất hiện quỷ dị như vậy, chắc chắn không phải hình thành tự nhiên mà có người thao túng. Mục đích của người này còn chưa rõ, gã phải nhanh chóng dẫn Chu Phục Tà rời khỏi nơi này. Nhưng gã mới nghĩ tới đây thì luồng nước xoáy bên cạnh gã cũng trở nên mãnh liệt theo. Hải Thanh Mạc cười khổ một tiếng, nghĩ thầm trong lòng: Chẳng lẽ người đang âm thầm ra tay biết đọc suy nghĩ à?

Gã vận niệm lực, quanh người dâng lên một lớp khiên, cũng may đối phương có vẻ hoàn toàn không muốn làm khó gã, tình thế lâm vào một loại cân bằng vi diệu. Sau đó gã cảm thấy xoáy nước bên ngoài lớp khiên càng ngày càng nhanh chóng, sau khi xoay tròn mãnh liệt một hồi thì xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Hải Thanh Mạc tháo lớp khiên, sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.

Gã đoán không sai, sau cơn lốc xoáy vừa rồi bọn họ đã đi tới một không gian kỳ lạ, tuy vẫn còn trong hồ nước nhưng đã có thể hít thở tự do. Đột nhiên một thân hình màu trắng xuất hiện ở đằng xa, gã tập trung quan sát, phát hiện một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo trắng đang chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Phục Tà. Những nơi cô gái này đi qua, nước hồ dạt sang một bên, vì vậy tuy cô gái đi trong hồ nước nhưng quần áo không hề dính nước. Cô tới bên cạnh Chu Phục Tà, tay phải đặt lên vai hắn, sau đó nhìn sang phía Hải Thanh Mạc, cười khanh khách.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, quát: “Ngươi định làm gì?”

Cô gái kia không trả lời gã, mang theo Chu Phục Tà nhanh chóng chìm xuống.

Hải Thanh Mạc lập tức bám theo nhưng vừa cúi đầu lại lập tức ngây ngẩn: “Đây là...”

Chỉ thấy dưới đáy hồ đột nhiên xuất hiện một căn lầu các vàng son lộng lẫy. Lầu các này có kích thước tương đương với Điểm Kim lâu trong Lan Lăng thành, treo đầy đèn lồng đỏ, ánh sáng lóa mắt, sừng sững dưới đáy hồ tĩnh lặng u ám, quỷ dị tới mức khó tả. Cô gái áo trắng dẫn Chu Phục Tà vào lầu các kia, Hải Thanh Mạc vội vàng bám theo.

Sau khi hạ xuống lầu các, Hải Thanh Mạc mới phát hiện hóa ra lầu các này được bố trí bên trong một trận pháp, nước trong hồ không thể chảy tới lầu, ở nơi này không khác gì ở bên ngoài. Đang ở địa bàn của người khác nên gã không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể cẩn thận từng chút một đi theo phía sau cô gái kia, muốn xem xem rốt cuộc cô ta định làm gì. Kết quả cô gái kia quay đầu lại trước, hỏi Hải Thanh Mạc: “Vị công tử này, Bách Thủy các đâu có mời ngươi vào.”

Hải Thanh Mạc ngừng bước, cười nói: “Cô nương, cô là chủ nhân của Bách Thủy các này à?”

Cô gái gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”

Hải Thanh Mạc lại thử bước tới một bước, kết quả phát hiện một luồng lực lượng vô hình ngăn phía trước mình. Gã vẫn tươi cười nói: “Vậy chủ nhân của Bách Thủy các có chào đón vị khách là ta không?”

“Không chào đón.” Cô gái trông rất xinh đẹp, giọng nói mang vẻ dịu dàng khiến người ta dễ có hảo cảm, giọng điệu cũng hết sức nhẹ nhàng, chỉ có câu trả lời là cực kỳ lạnh nhạt.

Hải Thanh Mạc nhìn thoáng qua Chu Phục Tà hai mắt nhắm nghiền: “Vị kia là khách hàng của ta, ta và hắn đã giao dịch với nhau, ta cần bảo vệ an nguy cho hắn.”

“Hắn ở chỗ ta, đã rất an toàn.” Cô gái kia âm u nói.

Hải Thanh Mạc nhìn xung quanh một lượt, trong lầu các có ánh nến lóng lánh, trên bốn vách tường vẽ một số hình ảnh dị thú quỷ dị, con nào con nấy hung thần ác sát. Gã khẽ thở dài: “Nhìn thế nào cũng thấy không an toàn? Cô nương tìm hắn cũng là vì bảo vật trên người hắn?”

“Không sai, ta là người tiếp ứng của hắn.” Cô gái nói xong bàn tay điểm nhẹ lên đỉnh đầu Chu Phục Tà rồi lùi lại một bước. Thân hình Chu Phục Tà như bị một sợi tơ treo thẳng tại chỗ. Tiếp đó cô gái bắt đầu đưa tay sờ soạng trên người Chu Phục Tà. “Để ta xem xem ngươi đặt bảo bối ở đâu.”

Hải Thanh Mạc lấy trường kiếm ra: “Cô nương, trước khi lấy đồ, đầu tiên cô phải chứng minh thân phận của mình đã.”

“Không chứng minh được, ngươi ra tay đi.” Cô gái vẫn sờ soạng từ trên xuống dưới, thậm chí chẳng buồn quay đầu sang.

“Vậy rất xin lỗi.” Hải Thanh Mạc hít một hơi thật sâu, trực tiếp vung kiếm về phía cô gái.

Kiếm khí phá tan lá chắn yếu ớt ngăn trước mặt gã, tiếp tục đánh về phía nữ nhân kia. Nhưng cô gái chỉ nhẹ nhàng vung tay, chỉ thấy ánh mắt một con dị thú trên vách tường sáng lên, sau đó nhảy ra từ bức tranh, che trước mặt cô gái. Dị thú há to cái miệng như chậu máu, không ngờ lại nuốt chửng cả luồng kiếm khí.

Hải Thanh Mạc trợn mắt há hốc mồm: “Đây là cái quái gì vậy?’

“Đây là Thao Thiết, thích nhất là ăn niệm lực của kiếm thuật sư các ngươi, ngươi chém thêm mấy kiếm cho nó ăn no. Đợi tới lúc thân hình của nó to gấp bốn năm lần bây giờ, nó sẽ bùm một tiếng nổ tung. Tới lúc đó toàn bộ lầu các đều bị nổ nát, ba chúng ta ấy à, chẳng ai sống sót được!” Cô gái cười hì hì nói.

“Cô nương, cô uy hiếp ta?” Hải Thanh Mạc cũng mỉm cười đáp lại một câu nhưng trong lòng suy nghĩ làm sao để vòng qua Thao Thiết này, trực tiếp áp sát nữ nhân kia.

“Tới đây.” Cô gái chỉ tay lên trời, chỉ thấy trên chỗ cao nhất, một con hổ có cánh cũng nhảy từ trong bức tranh tường ra, nhìn xuống dưới Hải Thanh Mạc như hổ rình mồi. “Ngươi còn cử động nữa là nó cắn ngươi đấy.”

“Ta không hiểu.” Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Nếu cô nương và chúng ta là cùng một phe, vì sao không đợi tới lúc Chu Phục Tà tỉnh lại rồi hẵng lấy bảo vật trên người hắn?’

Cô gái không trả lời hắn, chỉ đặt tay lên phần bụng dưới của Chu Phục Tà rồi khẽ mỉm cười: “Tìm ra rồi.”

Tiếp theo cô giơ tay ấn nhẹ lên bụng Chu Phục Tà, kéo thẳng ra. Chỉ thấy Chu Phục Tà há miệng, một hạt châu màu xanh biếc xuất hiện giữa hai hàm răng hắn. Hạt châu kia trông không có gì đặc biệt, nhưng khi Hải Thanh Mạc nhìn nó, gá bỗng có một cảm giác kỳ lạ: Hạt châu kia như một con mắt, cũng nhìn lại gã một cái.

“Đây là món bảo vật đó à?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.

“Định Thủy châu. Có hạt châu này có thể giải trừ lũ lụt ở Bắc Hải.” Cô gái giơ hai ngón tay định lấy hạt châu ra khỏi miệng Chu Phục Tà, nhưng cô nàng kéo ra ngoài mà hạt châu kia không hề xê dịch. Cô gái sửng sốt, nhíu mày do dự một hồi, không ngờ lại đột nhiên hôn lấy Chu Phục Tà.

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Cái này, cái này, ta nhìn thế này có được không?’

Cùng lúc đó Chu Phục Tà đột nhiên mở to hai mắt, hắn trợn tròn mắt nhìn cô gái trước mặt, vô thức lui lại phía sau tránh né.

Nhưng cô gái đã giơ tay ôm lấy hắn, hôn càng lúc càng sâu. Một lát sau cô gái đẩy Chu Phục Tà ra, lùi lại ba bước.

Chu Phục Tà cả kinh: “Cô nương, cô là ai?”

Cô gái ngẩng đầu lên, nuốt viên Định Thủy châu kia vào trong bụng rồi cười nói: “Thân phận trước kia không quan trọng, chẳng hay từ nay về sau có thể làm người trong lòng công tử được không?’

Chu Phục Tà vội vàng sờ vào bụng: “Toi rồi, Định Thủy châu bị lấy đi mất rồi.”

Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Phục Tà huynh, vị cô nương này nói mình là người tiếp ứng của ngươi.”

“Ta có ngươi tiếp ứng quái đâu.” Chu Phục Tà vừa vội vừa giận, xuất quyền đánh về phía cô gái.

Cô gái tung người nhảy lên, hạ xuống người con phi hổ kia. Cô nàng vung tay, chỉ thấy ánh mắt tất cả dị thú trên vách tường đều sáng lên. Cô gái liếm môi, âm u nói: “Hôn sâu vậy rồi mà lại nổi nóng, uổng cho một gương mặt tuấn tú.”
Bình Luận (0)
Comment