Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178: Ném Xa Ngàn Dặm

Chương 178: Ném xa ngàn dặm Chương 178: Ném xa ngàn dặm

Chương 178: Ném xa ngàn dặm

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Đa tạ tiên nhân tương trợ.” Nam nhân trẻ tuổi nằm rạp trên lưng Hải Thanh Mạc khó nhọc nói.

Hải Thanh Mạc cõng nam nhân này chạy thẳng qua một rừng cây, cuối cùng dừng lại bên một cái hồ trong veo. Giờ phút này đầu óc y cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn không biết bây giờ mình đang ở đâu? Chẳng lẽ mình rơi vào một động thiên tách biệt khác? Nhưng tình hình và đoạn đối thoại của đám người kia hoàn toàn không giống như trong động thiên tách biệt, không có động thiên tách biệt nào mà hoàn cảnh sinh sống của con người lại giống phàm thế đến vậy. Nhưng nếu là ảo ảnh lại càng không thể, mình chỉ giao thủ với đối phó một chiêu là biết nơi này là thực tế. Gã buông nam nhân kia ra rồi hỏi: “Nơi này là đâu?”

Nam nhân trẻ tuổi ngồi xếp bằng xuống: “Hứa Châu.”

“Hứa Châu?” Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Bắc Thần Hứa Châu?”

Nam nhân trẻ tuổi nghi hoặc nói: “Đương nhiên là Bắc Thần Hứa Châu rồi.”

Hải Thanh Mạc kinh ngạc, không ngờ Tinh Khôi lại trực tiếp ném y từ Thần Đô văng xa ngàn dặm. Gã vội vàng nói: “Không được, ta phải lập tức gửi thư về Thần Đô.”

“Thần Đô?” Nam nhân trẻ tuổi biến sắc: “Công tử là người Thần Đô?”

“Không phải, ta đang xử lý chút việc ở Thần Đô nhưng trúng bẫy của kẻ khác, kết quả bị...” Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn giấu giếm chi tiết cụ thể: “Kết quả bị đuổi khỏi Thần Đô, ta chạy trốn suốt cả chặng đường, chạy tới nơi này mới thoát khỏi kẻ thù đuổi giết. Trong Thần Đô thành còn có người nhà của ta, ta phải gửi thư về báo tin bình an.”

Nam nhân trẻ tuổi lấy từ trong lòng ra một cái bình ngọc, đổ một viên đan dược ra, sau khi nuốt vào là ngồi xếp bằng tại chỗ bắt đầu vận khí.

Hải Thanh Mạc cứu nam nhân này cũng không có mục đích gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là giữa đường thấy chuyện bất bình mà thôi, nhưng giờ đã biết mình bị ném xa ngàn dặm, phải lập tức tìm phương pháp ứng phó. Tinh Khôi đã ném mình đi, thế thì tiếp theo sẽ ra tay đối phó với Hồng Niệm và Hải Thanh Thiên, gã phải nhắc nhở hai người. Hải Thanh Mạc nhìn nam nhân kia, chắp tay nói: “Huynh đài, ta còn có việc, xin cáo từ trước.”

Nam nhân trẻ tuổi nhắm mắt vận khí, trên đỉnh đầu dần dần có khói tím dâng lên, trông cũng khá thú vị, nhưng hắn nghe Hải Thanh Mạc nói mình phải đi là lập tức trợn tròn mắt: “Vị tiểu huynh đệ này, bao giờ ta đang bị trọng thương, chỉ miễn cưỡng dựa vào viên Cửu Chuyển linh đan này mới tạm thời áp chế thương thế, nhưng nếu gặp lại đám người kia, e là lành ít dữ nhiều.”

Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Đã biết mình không đánh nổi thế thì cứ đưa bọn họ thứ họ muốn thôi. Ngươi giao thứ đấy xong quay đầu bỏ chạy, ta thấy bọn họ đâu có muốn đuổi tận giết tuyệt.”

Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu nói: “Ta được sư phụ phó thác, không đến mức vạn bất đắc dĩ không thể giao thứ đó ra.”

“Người sắp chết, đây là chuyện vạn bất đắc dĩ.” Hải Thanh Mạc trong lòng lo lắng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy đi báo tin.

“Tiểu huynh đệ, vừa rồi ngươi nói trong Thần Đô thành có kẻ thù của ngươi?” Nam nhân trẻ tuổi đột nhiên nói.

Hải Thanh Mạc đi được vài bước nghe vậy lập tức dừng lại, nghi hoặc nói: “Thì sao?”

“Thật không dám giấu giếm, ta cũng tới từ Thần Đô thành.” Nam nhân trẻ tuổi nói.

Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi tên là gì?”

Ánh mắt nam nhân trẻ tuổi nhấp nháy, nhanh chóng trả lời: “Ta tên Lý Phục Tà, tiểu huynh đệ thì sao?”

Hải Thanh Mạc trợn trắng mắt: “Ta tên Hải Đại Phú.”

Nam nhân trẻ tuổi sửng sốt, cười khổ nói: “Tiểu huynh đệ đang nói đùa với ta à?”

“Là ngươi đùa trước chứ.” Hải Thanh Mạc cúi người, giơ tay gõ nhẹ lên tấm ngọc bài bên hông nam nhân kia: “Trên đây có viết chữ Chu, ngươi có huyết mạch hoàng thất Nam Dạ, ngươi họ Chu.”

Nam nhân kia bất đắc dĩ nói: “Tiểu huynh đệ mắt sáng như đuốc, đúng là ta xuất thân từ hoàng tộc Nam Dạ quốc, là con trai thứ sáu của Thành An Vương, ta tên Chu Phục Tà. Ngươi thì sao?”

“Ta tên Hải Đại Phú.” Hải Thanh Mạc nghiêm túc nói: “Tên là Hải Đại Phú thật.”

Gã không nghiên cứu gì về các thúc thúc bá bá của mình, cũng không biết trong Thần Đô thành có mấy vị Vương gia, tên gọi là gì. Chẳng qua gã thấy ngọc bài kia, đầu óc nhanh nhạy lừa gạt thử, không ngờ nam nhân này lại khai sạch. Thành An Vương chắc là huynh đệ với Nguyên Võ Đế, nhìn dáng vẻ nam nhân này còn lớn hơn mình một chút, có lẽ nếu tính kỹ mình còn phải gọi đối phương là đường huynh. Nhưng nếu đã biết thân phận của đối phương, gã càng không thể nói ra tên thật của mình.

“Đại Phú huynh.” Chu Phục Tà biết Hải Thanh Mạc đang nói dối nhưng trước mắt đang có chuyện cần nhờ đối phương, đành phải chấp nhận cái tên này. “Trên người ta có một thanh phi kiếm vạn dặm, là sư phụ cho ta, bảo ta nếu gặp thời khắc quan trọng có thể phi kiếm gửi thư về Thần Đô thành. Nếu Đại Phú huynh nóng lòng muốn báo tin như vậy, ta xin tặng thanh phi kiếm này cho ngươi.”

“Ngươi đã như vậy rồi, còn không mau chóng gửi thư cho sư phụ ngươi tới ứng cứu?” Hải Thanh Mạc ngưa nói.

“Nếu sư phụ rảnh tay, ta đâu cần cầm bảo vật đi xa ngàn dặm như vậy. Hơn nữa Thần Đô thành quá xa xôi, giờ mà gửi thư về chắc chỉ có thể báo tang.” Chu Phục Tà cười khổ nói: “Nhưng hiện tại huynh đài đang ở trước mặt ta, ngươi có thể cứu ta.”

“Cũng biết nhìn thời thế đấy.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Thành giao.”

Chu Phục Tà lập tức lấy từ trong lòng ra một thanh phi kiếm và một cây bút lông sói nho nhỏ, đưa cho Hải Thanh Mạc: “Đại Phú huynh, ngươi dùng bút viết chữ lên thân kiếm, cứ năm chữ một hàng, sau ba giây nó sẽ tự động biến mất trên thân kiếm. Sau khi ngươi Mặc Vân Nhiễm xong đưa phi kiếm cho ta, ta sử dụng khẩu quyết, nó có thể bay xa vạn dặm.”

Hải Thanh Mạc nhận phi kiếm và cây bút, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu múa bút thành văn lên thân kiếm. Gã vừa viết vừa nói: “Phục Tà huynh, ngươi gọi ta Hải huynh đệ là được, không cần gọi ta là Đại Phú huynh. Có câu tài cao không nên tiết lộ, làm người phải thật kín tiếng.”

Chu Phục Tà gật đầu cười khổ: “Được.”

Hải Thanh Mạc nhanh chóng viết xong bức thư rồi đưa phi kiếm cho Chu Phục Tà. Chu Phục Tà giơ phi kiếm lên, phát động khẩu quyết, phi kiếm lóe lên ánh sáng tím. Hắn đột nhiên hỏi: “Hải huynh đệ, phi kiếm này đưa tới đâu trong Thần Đô thành? Cho ai?”

“Thần Đô thành, phố Giang Nguyệt, Tiểu Lâu Hựu Đông Phong.” Hải Thanh Mạc dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Đưa cho Hải Thanh Thiên.”

“Phố Giang Nguyệt?” Gương mặt Chu Phục Tà lộ vẻ kỳ quái, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhẩm lại với thanh phi kiếm kia: “Thần Đô thành, phố Giang Nguyệt, Tiểu Lâu Hựu Đông Phong, tìm người tên là Hải Thanh Thiên.” Nói xong Chu Phục Tà vung tay phải, phi kiếm lập tức bay thẳng lên trời, lao vút đi. làm xong chuyện này sắc mặt Chu Phục Tà càng tái nhợt, lại phải lấy bình ngọc kia ra, ăn tiếp một viên Cửu Chuyển linh đan.

Lúc này vài tên đao khách hạ xuống đất, nhìn bọn họ như hổ rình mồi.

Chu Phục Tà trực tiếp ngả bài nói: “Hải huynh đệ, bây giờ ta không còn chút sức lực nào, ngươi cứ cầm kiếm của ta dùng tạm đi.”

“Ài. Nhận tiền làm việc thôi!’ Hải Thanh Mạc vung cánh tay lên, thanh kiếm bên cạnh Chu Phục Tà bay tới tay gã. Thanh kiếm này thân kiếm thon dài, sắc bén vô cùng, trên chuôi kiếm còn khảm một viên ngọc màu lam, vừa nhìn đã thấy bất phàm, so với thanh kiếm vừa rồi của Hải Thanh Mạc, chỉ dùng được một chiêu là vỡ tan thành từng mảnh, rõ là tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Gã vẽ ra một đóa kiếm hoa, tung người lao tới, trực tiếp xuất kiếm chém xuống đánh bay đám đao khách ra ngoài.

Hải Thanh Mạc hiện giờ đối mặt với đám nửa người nửa thần ở Thần Đô thành thì rõ là uất ức nhưng đối mặt với đám đao khách tu vi tầm thường này có thể nói là tiên nhân hạ phàm. Nâng kiếm hạ kiếm, tung hoành không địch thủ, cả đám người lao lên cũng hoàn toàn không thể tới gần gã trong phạm vi ba thước. Hải Thanh Mạc chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác như vậy, không khỏi đắc ý: “Phục Tà huynh, ngươi thấy kiếm pháp của ta ra sao?”

Nhưng sau lưng lại có tiếng “ùm” như vật gì rơi xuống nước.

Hải Thanh Mạc quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện mình đã coi thường thực lực của đám đao khách này. Lũ tiểu lâu la giả vờ bao vây mình, thật ra là bố trí trận pháp bên cạnh mình, còn đao khách cầm đầu lẳng lặng tiếp cận Chu Phục Tà. Chu Phục Tà không có sức đối phó, chỉ có thể quay đầu lại trốn vào trong hồ nước như mặt gương kia.

“Tránh ra!’ Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng xuất kiếm chém ra một con đường phía trước rồi tung người đi tới bên cạnh hồ.

Đao khách cầm đầu lộ vẻ hung dữ, giao chiến một kiếm với gã, bị đánh bay lên không trung. Hắn quát: “Ngươi là người của tiên môn nào?”

Hải Thanh Mạc thu trường kiếm, ngạo nghễ nói: “Quân Kiến sơn.” Nói xong gã lập tức chui thẳng vào hồ nước như mặt gương kia.
Bình Luận (0)
Comment