Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177: Biến Cố Trong Quán Trà

Chương 177: Biến cố trong quán trà Chương 177: Biến cố trong quán trà

Chương 177: Biến cố trong quán trà

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Tinh Khôi điểm mũi chân lướt đi, lui lại phía sau hơn mười bước. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ánh sao khắp trời, âm u nói: “So với nhật nguyệt đua nhau tỏa sáng, ta lại thích bầu trời đầy sao hơn. Tuy ánh sáng không thể bằng nhật nguyệt, tuy nhỏ bé, nhưng quây quần bên nhau lại trở nên mênh mông bát ngát.”

Hải Thanh Mạc hơi cúi đầu, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu ngưng tụ niệm lực của mình. Gã cố gắng tìm kiếm vị trí U Đô kiếm, phải nắm được kiếm trong tay mới có một chút cơ hội lao ra ngoài ảo ảnh này. Hải Thanh Mạc nhỏ giọng nói: “Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là ta nguyện làm sao trời kia, còn ngươi lại thành nhật nguyệt!” Tình kiếm giơ ngón tay, tinh quang ngưng tụ trên đầu ngón tay, tiếp đó đánh vừa Hải Thanh Mạc: “Muốn diệt trừ hào quang của ngươi, chỉ có thể làm trước khi ngươi trở thành nhật nguyệt.”

Hải Thanh Mạc nhanh chóng xoay người né tránh, tiếp đó hô to: “U Đô!”

“Quỷ kiếm U Đô là thanh kiếm tốt, đáng tiếc ngay khoảnh khắc ngươi bước vào nơi này nó đã bị giữ lại bên ngoài. Ta đã hạ cấm chế ở đây, chỉ một kiếm linh nhỏ nhoi không thể bước vào được.” Tinh Khôi chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc bỗng thấy hối hận về quyết định tới đây một mình. Gã quá tự tin, cho rằng mình học được thủ đoạn đối nhân xử thế khéo léo đưa đẩy của Hải Ly là có thể thoải mái qua lại trong Thần Đô thành. Nhưng giờ phút này gã đang đối mặt với Hữu sứ Thánh giáo, quả nhiên Thánh giáo cũng thế mà Thần Đạo giáo cũng vậy, có thể đi lên chức vị cao trong giáo phái thì đều là kẻ điên. Đối đầu chính diện đương nhiên gã không phải đối thủ, chỉ có thể kéo dài thời gian. Hải Thanh Mạc hỏi: “Hữu sứ đã biết ý đồ của ta, vậy bây giờ muốn làm gì? Giết ta à?”

Tinh Khôi giơ một ngón tay, tinh quang lại ngưng tụ, nhưng lần này hắn không đánh ra ngay mà để mặc tinh quang tiếp tục ngưng tụ trên đầu ngón tay. Hắn lắc đầu nói: “Giết ngươi, cung đình sẽ tới gây sự với ta, bệ hạ sẽ tới gây sự với ta, Quân Kiến sơn sẽ tới gây sự với ta, còn cả vị phó minh chủ Chính Khí minh kia cũng không dễ chọc.”

“Xem ra ngươi biết rất nhiều về ta.” Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm: “Nếu thế chúng ta tạm biệt ở đây nhé? Ngươi đã đe dọa, ta sẽ không tới quấy nhiễu ngươi nữa.”

“Tạm biệt? Hôm nay ngươi có tới Tinh Ẩn các à?” Tinh Khôi đột nhiên hỏi.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, cười lạnh nói: “Ngươi định lẳng lặng giết chết ta? Chuyện ta tới đây tổng quản Thần Cung giám Hồng Niệm cũng biết! Ngươi có thể giết ta, nhưng có thể làm tới mức không còn dấu tích gì không?’

“Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi sẽ biến mất.” Tinh Khôi đột nhiên ngoắc ngón tay trỏ, luồng tinh quang khí ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng. “Ngươi đoán xem đây là cái gì?”

“Chết tiệt!” Hải Thanh Mạc lập tức xoay người, chạy như điên vừa trước. Gã dốc toàn lực ngưng tụ niệm lực vào lòng bàn tay, dùng tay làm mũi kiếm, đột nhiên chém ra một chiêu. “Huyền Cửu kiếm quyết!” Gã từng nghe Hồng Niệm nói, khi rơi vào ảo ảnh kiếm thuật sư cường đại có thể dựa vào kiếm khí mạnh mẽ của mình chém tan yêu ma quỷ quái trong ảo ảnh, trở lại trong hiện thực. Nhưng rất hiển nhiên, trong ảo ảnh của Tinh Khôi luồng kiếm khí của gã hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Tinh Khôi ném quả cầu ánh sáng trong tay ra, quả cầu ánh sáng bay tới giữa không trung, đột nhiên nổ tung, tinh quang nhanh chóng đuổi theo Hải Thanh Mạc, từ từ thôn tính thân thể gã.

Hải Thanh Mạc nổi giận hét lớn: “Thanh Thiên Nhất Kiếm!”

“Không còn kịp rồi.” Tinh Khôi lắc lắc đầu.

Thân hình Hải Thanh Mạc bị tinh quang bao phủ hoàn toàn, tiếp đó Tinh Khôi vung ống tay áo, ảo ảnh cánh đồng hoang biến mất, bấy giờ đại sảnh mới hiện ra diện mạo thật của mình.

So với cả tòa Tinh Ẩn các xa hoa phú quý, đại sảnh này lại có vẻ cực kỳ đơn giản cổ xưa. Tinh Khôi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài màu đen, nhìn quả cầu ánh sáng lớn cỡ cái bình hoa, khẽ mỉm cười cái, sau đó chỉ thấy một tiếng xé gió vang lên, U Đô kiếm từ ngoài cửa bay vút vào, nhắm thẳng mặt Tinh Khôi. Tinh Khôi hơi nhướn mày, thanh trường kiếm này lập tức ngừng lại giữa không trung, hắn bước lên trước một bước, trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm U Đô, tiếp đó nhẹ nhàng vung lên, U Đô kiếm nhanh chóng yên tĩnh trở lại

Tiểu đồng từ ngoài cửa đi vào: “Sư phụ, hắn đã chìm vào giấc mộng rồi.”

“Đúng vậy. Nơi này có động thiên tách biệt, cho dù hắn có lao ra hay không thì kết quả vẫn như nhau thôi.” Tinh Khôi giơ ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm U Đô.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Tranh!” Một tiếng kiếm ngâm đánh thức Hải Thanh Mạc đang trong giấc mộng.

Hải Thanh Mạc tỉnh lại trong một quán trà giữa rừng, gã còn chưa kịp hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bên tai đã vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt. Một luồng kiếm khí đánh úp tới, gã lập tức lùi lại phía sau, chứng kiến cái bàn trước mặt đã bị đập nát. Gã vô thức định nắm lấy U Đô kiếm bên hông nhưng lúc chạm tay vào lại là một thanh trường kiếm hết sức phổ thông và thô ráp. Gã sửng sốt, tiếp đó nhíu mày quan sát trận chiến kia.

Chỉ thấy một loạt đao khách màu đen đang bao vây một nam nhân mặc trường bào vàng kim, luồng kiếm khí vừa đánh vừa mình chắc là ngộ nhận. Nam nhân bị vây công trông trắng trẻo văn nhã, trông như công tử nhà giàu. Có điều tuy bị đám người bao vây như vậy nhưng thần sắc của hắn vẫn cực kỳ kiên nghị, không chút sợ hãi.

Đao khách cầm đầu cười lạnh nói: “Vì một món đồ mà đánh mất tính mạng mình, có đáng giá không? Ngươi còn trẻ tuổi như vậy cơ mà?”

“Đúng vậy, ta còn trẻ tuổi như vậy cơ mà.” Nam nhân trẻ tuổi chém ra một kiếm, kiếm khí trong chiêu kiếm này cực kỳ bá đạo, trực tiếp đánh vỡ ba thanh đao cách hắn gần nhất: “Vẫn còn trẻ, thế thì không thể tùy tiện thỏa hiệp được!”

“Người trẻ tuổi, chúng ta đang bàn chuyện sinh tử.” Đạo khách cầm đầu đột nhiên giơ thanh trường đao trong tay lên, tiếp đó trên bầu trời không ngừng hiện lên ánh đao khổng lồ.

Nam nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng quét trường kiếm qua phía trước, đẩy lui đám đao khách bao vây mình, tiếp đó giơ ngang trường kiếm trước mặt, đưa ngón tay vạch một cái rồi bôi máu tươi lên trên thân kiếm, miệng lẩm bẩm gì đó, thân kiếm đã lóe lên huyết quang!

“Huyết Tế kiếm pháp, thú vị đấy.” Đao khách kia đột nhiên vung trường đao trong tay, thân đao lập tức vỡ thành mấy chục mảnh, phóng thẳng vừa nam nhân trẻ tuổi kia.

Con ngươi của nam nhân kia lập tức biến thành màu đỏ như máu, thân hình nhanh hơn vừa rồi vài lần, tung người xuất kiếm. Chỉ nghe tiếng va chạm kịch liệt vang lên giòn giã, mấy chục mảnh đao đều bị hắn đánh văng ra ngoài.

Nhưng Hải Thanh Mạc ở góc khác lại chú ý thấy nam nhân kia cứ chém ra một kiếm là huyết quang trên thân kiếm ảm đạm đi một chút, tiếp đó màu đỏ máu trong mắt cũng nhạt đi một ít. Gã đoán Huyết Tế kiếm pháp của nam nhân này là dùng hiến tế máu tươi của mình để tăng cường cảnh giới trong thời gian ngắn ngủi, còn một khi màu đỏ máu trên thân kiếm hoàn toàn biến mất, hắn cũng không còn sức phản kháng.

Bên kia, ánh đao lơ lửng trên bầu trời không ngừng rơi xuống, dồn dập hạ vào chuôi đao đã không còn lưỡi đao của đao khách kia. Hư ảnh thanh đao không ngừng chồng chất, sau đó ngưng tụ thành một ảo ảnh lưỡi đao to hơn mười trượng. Hắn hừ lạnh một tiếng, đám đao khách kia dồn dập tránh sang bên, sau đó là một đao giáng xuống.

Màu đỏ máu trong mắt nam nhân trẻ tuổi đột nhiên lấp lóe, sau đó hắn tung người nhảy lên, lao thẳng vừa hư ảnh lưỡi đao kia. Lại một tiếng vang lớn cất lên, huyết quang trên thân kiếm và màu đỏ máu trong mắt nam nhân trẻ tuổi đồng thời tiêu tán, thân hình rơi thẳng từ trên không trung xuống, đập vào mặt đất tạo thành một cái hố lớn. Sau khi rơi xuống hố, hắn đã không thể động đậy, trên bộ áo vàng kim đã đầm đìa máu tươi, gương mặt vốn mang chút kiêu ngạo cũng trở nên cô đơn. Hắn thở dài một tiếng: “Quả nhiên, sư phụ lừa gạt ta.”

“Vừa rồi là cơ hội cuối cùng cho ngươi để đồ lại rồi đi.” Đao khách phía xa vứt bỏ chuôi đao trong tay, tiếp đó vỗ tay một cái, hai thuộc hạ cầm đao chậm rãi đi tới.

“Bây giờ còn cơ hội không? Ta đưa thứ đó cho ngươi.” Nam nhân trẻ tuổi phun ngụm máu tươi trong yết hầu ra, khó nhọc nói.

“Không còn kịp nữa rồi.” Đao khách lắc đầu nói: “Bây giờ ngươi không còn tư cách đưa điều kiện với ta.”

“Thân phận của ta rất đặc biệt, ngươi giết ta sẽ rất phiền toái, thật ra thân phận thật sự của ta là...” Nam nhân trẻ tuổi vội vàng nói.

Đao khách lập tức che kín lỗ tai: “Giết hắn, đừng để hắn nói ra!”

Hai thuộc hai tung người nhảy tới, vung trường đao chém về phía người trẻ tuổi. Lại thấy kiếm quang lóe lên, hai thanh trường đao đồng thời bị chấn nát, cả hai chém vào khoảng không.

Đao khách cầm đầu cả giận nói: “Là ai?”

“Là Hải gia gia của ngươi!” Chỉ thấy Hải Thanh Mạc đã tới trước mặt nam nhân trẻ tuổi kia, trực tiếp cúi người đỡ hắn lên rồi xoay người bỏ chạy.

Đám đao khách kia không hề do dự tung người đuổi theo. Hải Thanh Mạc quay đầu lại hùng hổ chém ra một kiếm. Tất cả đao khách lập tức ngừng lại giơ đao ngăn cản.

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chiêu kiếm trông có vẻ lợi hại kia chỉ là giả bộ.

Đám người nhận ra mình bị lừa, ai nấy vẻ mặt phẫn nộ, tăng tốc đuổi theo.

Nhưng phía trước đám người đột nhiên có một luồng kiếm khí cực mạnh ập tới, đánh ngã tất cả bọn họ.

Hải Thanh Mạc nghe tiếng kêu la thảm thiết sau lưng, cười nói: “Kiếm quyết này đối phó với kẻ địch mới gặp lần đầu đúng là hữu dụng.” Tiếp đó hắn lại nghe tiếng tiếng vỡ nhỏ vang lên bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy thanh trường kiếm thô ráp của mình run rẩy một cái, sau đó biến thành mảnh vỡ rơi đầy đất.
Bình Luận (0)
Comment