Chương 176: Rơi xuống phàm trần
Chương 176: Rơi xuống phàm trần
Chương 176: Rơi xuống phàm trần
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ba người Tinh Khôi chờ trong đại đường hơn một canh giờ, Nguyên Võ Đế mới được hộ tống rời khỏi, tiếp đó Quan Bạch Phụ từ trong phòng bước ra, nhìn vừa mọi người rồi nhẹ nhàng nói: “Vất vả cho các con rồi.”
Đương nhiên ba người cũng cung kính cúi đầu: “Đệ tử không dám.”
“Khúc mắc nhiều năm trong lòng bệ hạ chưa được giải tỏa, cho nên nói chuyện thêm với người một lát.” Quan Bạch Phụ nói.
Tinh Khôi và Lôi Hồng nhìn nhau sau đó mở miệng nói: “Bệ hạ còn muốn chữa trị Linh hải của mình?”
Quan Bạch Phụ lắc đầu nói: “Linh Hải đã hủy, cho dù là Thánh nhân cũng không thể gây dựng lại, đã nhiều năm trôi qua, bệ hạ cũng chấp nhận sự thật này.”
“Vậy khúc mắc là gì?” Tinh Khôi hai mắt sáng lên: “À, hiểu rồi. Là đứa con của ông ta và Thánh nữ.”
Tinh Khôi đứng bên cạnh hừ lạnh nói: “Ngươi còn quan tâm tới mấy chuyện này?”
“Con tư sinh của bệ hạ trở giết vào Thần Đô, gần đây thì chuyện này là náo nhiệt nhất trong Thần Đô thành. Chẳng lẽ ngươi một lòng tu hành, cả mấy chuyện này cũng không nghe đến à?”
“Chuyện vặt trần tục, nghe thì nghe, không nghe thì thôi, có làm sao?” Thần Khởi hỏi lại.
“Thánh giáo chúng ta đã đứng vững trong Thần Đô, giờ còn được bệ hạ tôn là Quốc giáo, đương nhiên phải chia sẻ ưu tư cho quân chủ.” Tinh Khôi mỉm cười: “Giáo hoàng, để con tới hóa giải khúc mắc của bệ hạ nhé?”
Quan Bạch Phụ nhìn vừa Tinh Khôi, âm u nói: “Ngươi?”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sáng sớm hôm sau.
Hải Thanh Mạc tay cầm một cái hộp gỗ màu đỏ, bước ra khỏi Tiểu Lâu Hựu Đông Phong. Gã từ chối Hồng Niệm và Hải Thanh Thiên đi cùng, định một mình tới gặp vị Hữu sứ Thánh giáo kia. Nhưng khi đi tới trước Tinh Ẩn các, gã lại phát hiện nơi này không phải khách khứa đầy nhà như Hồng Niệm đã nói, trước cánh cửa lớn tống không, chỉ có một tiểu đồng mặc áo trắng đang đứng đó.
“Đi nhầm à?” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói.
Tiểu đồng vẫy tay với gã: “Công tử!”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc đi tới hỏi: “Ngươi biết ta sẽ tới?”
Tiểu đồng gật đầu nói: “Hôm qua lúc về sư phụ đã bảo với chúng ta, hom cửa đông ngừng tiếp khách, chỉ chờ một mình công tử tới.”
“Thú vị, xem ra Thánh giáo và Đạo môn cũng có nét chung, đều tính quẻ cực kỳ xuất sắc.” Hải Thanh Mạc mang cái hộp đỏ đi vào: “Dẫn ta tới gặp sư phụ ngươi.”
Tiểu đồng nhận lệnh, lập tức bước tới dẫn đường. Hải Thanh Mạc đi theo phía sau hắn, quan sát kỹ lưỡng tòa Tinh Ẩn các này. So với giáo hội trắng tinh không dính một hạt bụi, trong mắt người thường thì Tinh Ẩn các không khác gì một biệt phủ phàm trần bình thường; nhưng ở nơi này ngọc thạch trên tòa giả sơn rực rỡ muôn màu, tô điểm đủ loại kỳ trân dị thảo xa xỉ. Hải Thanh Mạc lớn lên trong phủ thành chủ Lan Lăng thành từ nhỏ, đương nhiên cũng nhận ra môn đạo, hạ giọng lẩm bẩm: “Đúng là lắm tiền.”
“Công tử nói gì vậy?” Tiểu đồng nghe tiếng bèn hỏi.
“Nói sư phụ nhà ngươi đúng là xa hoa.” Hải Thanh Mạc châm chọc.
Ai ngờ tiểu đồng không những không hổ thẹn, ngược lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Đương nhiên rồi! Trở thành đệ tử ký danh của Tinh Ẩn các chúng ta là phải giao vạn lượng bạc trắng, mỗi năm dâng thương cung phụng lại phải ba ngàn lượng! Chúng ta đâu có thiếu tiền!”
Hải Thanh Mạc thần sắc kinh ngạc: “Thằng nhóc, ngươi có vẻ kiêu ngạo quá nhỉ?”
Tiểu đồng cúi đầu nói: “Không phải vậy, sư phụ nói chúng ta rơi xuống phàm trần là Thánh giáo rèn luyện chúng ta. Chúng ta phải cảm nhận đủ loại dơ bẩn trong phàm trần, sau đó chiến thắng nó, hoặc bị nó chiến thắng. Đây cũng là một loại tu hành.”
“Thằng nhóc được đấy, sư phụ của sư phụ ngươi nghe vậy có nói gì không?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Tiểu đồng đáp lời: “Sư phụ của sư phụ không quan tâm. Sư phụ nói Giáo hoàng nhìn quá cao, chỉ cần chúng ta cúi người đủ thấp, ông ấy sẽ không thấy chúng ta.”
“Sư phụ nhà ngươi thú vị đấy.” Hải Thanh Mạc bĩu môi.
Tiểu đồng thấy cái hộp đỏ trong tay Hải Thanh Mạc bèn hỏi: “Ngài cầm gì vậy?”
Hải Thanh Mạc trả lời: ”Quà tặng sư phụ ngươi.”
“Là cái gì? Ngân phiếu à?” Tiểu đồng hỏi.
“Thằng nhóc nhà ngươi tuổi còn nhỏ mà sao nói năng như con buôn vậy. Đã nói là quà tặng đương nhiên phải là vật hiếm có, sao lại là thứ trực tiếp như ngân phiếu được?” Hải Thanh Mạc tức giận nói.
“Để ta xem thử.” Tiểu đồng dừng bước: “Thứ gì đưa cho sư phụ cũng phải đưa cho ta xem thử.”
“Được thôi.” Hải Thanh Mạc đưa cái hộp sang, thứ này là gã bảo vị nữ quản gia áo trắng trong Tiểu Lâu Hựu Đông Phong lựa chọn cẩn thận, là một gốc linh chi vạn năm, nghe nói có công dụng khởi tử hồi sinh, cho dù đang lúc không bệnh tật gì ăn một gốc cũng có thể gia tăng công lực.
Tiểu đồng mở hộp ra xem, bình tĩnh ồ một tiếng: “Linh chi vạn năm à.”
“Hiểu biết vậy à?” Hải Thanh Mạc cả kinh.
Tiểu đồng đẩy cánh cửa bên cạnh, dẫn Hải Thanh Mạc bước vào. Chỉ thấy bên trong chất đủ các loại trân bảo nhìn mà hoa cả mắt; trong đó phía bên trái chất đầy linh chi. Tiểu động lấy linh chi ra khỏi hộp gỗ, đặt vào tầng hai sau đó chỉ lên trên nói: “Phẩm chất của ngươi không tệ, trong số linh chi vạn năm cũng có thể coi là thượng phẩm. Bên dưới là loại mấy ngàn năm, sắp không chứa nổi rồi. Mấy cái bên trên là mười vạn năm, nghe nói là phủ tướng quân đưa tới, tương đối quý giá, sư phụ giữ lại tương lai có thể có tác dụng. Cái của ngươi ta đã ghi nhớ, sau này sẽ nói lại cho sư phụ.”
Giờ phút này Hải Thanh Mạc đã trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào đống linh chi nói: “Sư phụ nhà ngươi mở hiệu thuốc à?”
“Ăn không hết, ăn không hết, còn mấy trăm năm với một hai ngàn năm thì chúng ta hầm canh gà uống rồi.” Tiểu đồng dẫn Hải Thanh Mạc ra ngoài. “Nhưng quà thì coi là quà, không thể tính trong phí bái sư, vẫn phải chi vạn lượng bạc trắng, tiền nhang đèn mỗi năm ba ngàn lượng cũng không thể bớt dược.”
Hải Thanh Mạc ngửi ngửi mấy cái: “Nhưng ta có ngửi thấy mùi hương khói trong trong Tinh Ẩn các đâu.”
Tiểu đồng làm một thủ thế không giống Đạo giáo cũng không giống Phật giáo, cúi đầu trầm giọng nói: “Thành tâm là được.”
“Gặp quỷ.” Hải Thanh Mạc lắc đầu liên tục.
“Ngọc Lâu, dẫn Hải công tử vào, đừng có rề rà bên ngoài.” Giọng nói của Tinh Khôi vang lên trong đình.
“Vâng.” Tiểu đồng vội vàng đáp, tiếp đó nhanh nhanh chóng chóng dẫn Hải Thanh Mạc tới trước cửa của sảnh chính rồi nghiêng người lui sang một bên: “Mời công tử.”
Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng hít một hơi, tiếp đó bước chân đi vào. Nhưng vừa bước vào sảnh chính gã đã cảm thấy trước mắt hoa lên, một mùi hoa cỏ xộc vào mũi, tới khi định thần nhìn lại mới thấy bản thân đã ở trong một hoa viên muôn vàn sắc thái. Cách gã không xa là một nam nhân mặc trường bào hoa lệ đang giơ chén rượu bạch ngọc đưa lưng vừa gã. Sau khi nghe tiếng, nam nhân kia hơi nghiêng đầu lại: “Hải công tử tới rồi.”
Hải Thanh Mạc chậm rãi đi tới, nhìn trái nhìn phải quan sát cảnh tượng xung quanh, hàng mi hơi cau lại: “Chỉ là gặp mặt thôi, sao Hữu sứ còn phải bố trí trận thế như vậy là gì? Duy trì ảo ảnh cường đại như vậy chắc phải tốn không ít niệm lực?”
“Đây không phải ảo ảnh, đây là động thiên tách biệt.” Tinh Khôi trả lời.
“Hóa ra là thế.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đặt động thiên tách biệt trong đại sảnh tiếp khách của mình, Hữu sứ Tinh Khôi thật bạo tay.”
“Trước đây ta cũng không thể tưởng tượng được điều này.” Tinh Khôi xoay người, uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Cũng là nhờ Thần Đô thành khiến sức tưởng tượng của ta càng ngày càng phong phú.”
“Trước đây Hữu sứ ở nơi nào?” Hải Thanh Mạc ngồi cái ghế đá bên cạnh Tinh Khôi.
Tinh Khôi ngẩng đầu lên, ký ức như trôi dần về dĩ vãng, một lúc lâu sau mới nói: “Khi xưa theo Giáo hoàng đi khắp nơi du lịch, tới nơi nào cũng không ở lại lâu. Ta cũng từng tới Lan Lăng thành, nhưng khi đó thành chủ còn chưa phải Hải Ly mà là ông nội của Hải Ly. Tóm lại là đi tới rất nhiều nơi, mãi cho đến lúc tới Thần Đô thành mới dừng lại.”
“Sau đó từ một lữ nhân truyền giáo biến thành đại tài chủ?” Hải Thanh Mạc châm chọc.
Tinh Khôi vươn ngón tay búng nhẹ vào bầu rượu bạch ngọc trước mặt, cười nói: “Ngươi đang châm chọc ta?”
“Không dám không dám, ta chỉ có một nghi vấn.” Hải Thanh Mạc nhìn vừa hắn: “Vì sao ngươi đoán được hôm nay ta sẽ tới tìm ngươi?”
Hải Thanh Mạc giơ tay, một con bươm bướm bay ra từ trong bụi hoa, đậu xuống đầu ngón tay hắn. Hắn âm u nói: “Ta không chỉ biết hôm nay ngươi tới tìm ta, ta còn biết ngươi sẽ giả bộ gia nhập Tinh Ẩn các, sau đó trở thành đệ tử ký danh của ta rồi từ từ tìm hiểu quá khứ của ta. Mãi cho tới lúc ngươi tìm ra chân tướng năm xưa, cũng chính là đêm trước khi phủ tướng quân diệt môn, có phải Đại tướng quân đã tới tìm ta hay không, đã nói với ta điều gì! Có đúng không?”
Hải Thanh Mạc cả kinh, lập tức đặt tay lên U Đô kiếm bên hông nhưng lại chạm vào khoảng không.
“Lừa ngươi đấy, đây là ảo ảnh, không phải động thiên tách biệt.” Tinh Khôi đứng dậy, vung ống tay áo.
Giờ phút này hai người lại đứng trong một cánh đồng màu đen, hoang vu tĩnh lặng.