Chương 175: Không thể trả được
Chương 175: Không thể trả được
Chương 175: Không thể trả được
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên ngoài giáo hội Thánh giáo, Hồng Niệm thấy Hải Thanh Mạc bước ra nên vội vàng đi tới đón. Hải Thanh Mạc thấy Tư Không Nhai vẫn bám theo bên cạnh mình, nhanh chóng hạ giọng nói: “Về đã rồi nói.”
“Được.” Hồng Niệm liếc mắt nhìn Tư Không Nhai một cái rồi lập tức quay người.
Tiêu Thanh đi tới bên cạnh Tư Không Nhai hỏi: “Vào trong đó có nghe được gì không?’
“Nhàm chán, chỉ ngủ một giấc thôi, nhưng xem ra vị bằng hữu của chúng ta đã trải qua chuyện thú vị gì đó.” Tư Không Nhai đột nhiên cất cao giọng nói: “Đừng quên, ta là thiếu chủ Thiên Khư các!”
Hải Thanh Mạc không hiểu, hỏi Hồng Niệm: “Hắn nói vậy là sao?’
“Thiên Khư các quan sát thiên địa, tự xưng là từ khi vạn vật khởi đầu, thiên địa sơ khai đã đứng giữa trời đất này. Không chỉ biết được chuyện trong thiên hạ mà còn làm việc chothiên hạ. Bọn họ chỉ tuân theo một nguyên tắc, vạn sự vạn vật đều có cái giá của nó.” Hồng Niệm giải thích: “Hắn đang nhắc nhở ngươi, nếu gặp vấn đề có thể tới nhờ hắn hỗ trợ.’
“Hóa ra là thế.” Hải Thanh Mạc đột nhiên dừng bước, xoay người nói: “Mọi chuyện đều có giá của nó?”
Tư Không Nhai khẽ mỉm cười: “Chỉ cần ngươi trả nổi cái giá này.”
“Được, giúp Hồng Niệm cô nương tháo cái nhẫn này ra, ngươi muốn giá cả ra sao, ta trả.” Hải Thanh Mạc kéo tay phải Hồng Niệm, hồng ngọc khảm trên nhẫn được ánh trời chiều chiếu rọi, có vẻ yêu dị khó tả.
“Đây là...” Tư Không Nhai sải bước đi tới, tiếp đó cau mày nhìn một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Trận pháp thật tinh diệu, ai bố trí thế.”
“Ta.” Giọng nói của Chu Hi đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ.
Chu Hi nhìn vừa Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc nhìn sang Tư Không Nhai, Tư Không Nhai lại nhìn Chu Hi. Bầu không khí giữa ba người bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị. Cuối cùng vẫn là Hải Thanh Mạc mở miệng phá vỡ yên lặng, gã hỏi thẳng Tư Không Nhai: “Ra giá đi.”
Chu Hi cũng gật đầu: “Ra giá đi.”
Tư Không Nhai đột nhiên cười nói: “Một cái nhẫn thật đẹp đẽ, vì sao nhất định phải tháo ra?”
Chu Hi rất hài lòng với câu trả lời này, nhếch miệng nở nụ cười.
Gương mặt Hải Thanh Mạc lại đầy vẻ chế nhạo: “Từ khi vạn vật khởi đầu thiên địa sơ khai đã đứng trên thế gian? Giọng điệu lớn lối mà có cái nhẫn cũng chẳng tháo ra được.”
“Có thể tháo được.” Tư Không Nhai cất cao giọng nói.
Nụ cười của Chu Hi lập tức biến mất, hắn nhẹ nhàng nâng ngón trỏ đeo nhẫn lên. Hải Thanh Mạc đặt tay lên U Đô kiếm, gật nhẹ đầu với Hồng Niệm ở bên cạnh.
“Nếu Hồng Niệm cô nương chịu gả cho ta.” Tư Không Nhai âm u nói: “Tháo một trận pháp thôi mà, ông già nhà ta Thiên Khư các chủ vốn là một vị trận pháp đại sư.”
“Xì!” Chu Hi phát ra một âm thanh chế nhạo rồi quay người bỏ đi.
Hải Thanh Mạc cũng rời tay khỏi chuôi kiếm, cùng Hồng Niệm rảo bước bỏ đi. Nơi này chỉ còn lại mình Tư Không Nhai, hắn ngây ra cả nửa ngày: “Ta còn tưởng sau khi nói xong câu này chúng ta sẽ đánh nhau cơ.”
“Thiếu chủ có biết là vì sao không?” Tiêu Thanh chậm rãi mở miệng nói.
Tư Không Nhai lấy làm khó hiểu: “Vì sao?”
Tiêu Thanh thở dài: “Vì trong lòng bọn họ, ngươi vốn không có tư cách tham gia cạnh tranh chuyện này. Hồng Niệm cô nương sẽ không trả cái giá đó, cho nên bọn họ đều thấy chuyện này đến đây là kết thúc.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi trở lại phố Giang Nguyệt, Hải Thanh Mạc vào trong uống một chén trà rồi thuật lại mọi chuyện mình gặp trong hội giảng kinh cho Hồng Niệm và Hải Thanh Thiên nghe. Hồng Niệm không tán thành suy nghĩ cuối cùng của Hải Thanh Mạc, vì theo nguyên tắc mọi ảo thuật trên thế gian có thể khiến tất cả mọi người chìm vào cùng một ảo ảnh, cũng có thể khiến những người này rơi vào từng ảo ảnh riêng lẻ nhưng không thể chỉ định một người nào trong số đó rơi vào ảo ảnh, đây là chuyện chưa từng nghe nói. Hơn nữa trong ảo ảnh biểu hiện của Nguyên Võ Đế quá mức thản nhiên, không giống người rơi vào ảo ảnh.
Nghe Hồng Niệm giải thích như vậy, Hải Thanh Mạc đành tạm thời cất kín nghi hoặc trong lòng.
Hải Thanh Thiên im lặng một hồi rồi nói: “Tức là nhị ca từng có suy nghĩ muốn giết phụ thân mình?”
“Từng nghĩ tới.” Hải Thanh Mạc đáp rất thẳng thắn thành thật: “Lúc đó ta học chú pháp trong Thần Đạo giáo, cảm giác oán hận trong lòng sẽ theo việc tu luyện mà không ngừng mở rộng. Trong giấc mơ ta đã từng giết chết ông ấy rất nhiều lần. Nhưng ta chưa bao giờ gặp ông ấy, trong mơ gương mặt ông ấy luôn mơ hồ. Sau này đại ca đưa ta về Lan Lăng thành, đại ca dùng khí quân tử của mình cưỡng ép hóa giải oán hận trong lòng ta.”
“Nhưng vừa rồi oán hận trong lòng huynh lại xuất hiện?” Giọng điệu Hải Thanh Thiên có vẻ nôn nóng: “Có nên viết thư cho đại ca không?’
“Tạm thời không cần.” Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Lúc đó trong lòng ta không có nhiều oán hận, khoảnh khắc đâm dao trong lòng ta rất bình tĩnh. Hồng Niệm cô nương, cô nói xem, Quan Bạch Phụ đẩy ta vào ảo ảnh như vậy là muốn làm gì?’
Hồng Niệm suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Ta cũng không biết, hay là để ta về hỏi nghĩa phụ thử xem.”
“Tạm thời không nên.” Hải Thanh Mạc cự tuyệt. “Ta tới Thần Đô thành chỉ để làm hai chuyện, không muốn tham gia vào trận tranh đấu quyền lực kia.”
“Vậy bước tiếp theo nhị ca định làm gì?” Hải Thanh Thiên hỏi.
Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Ngày mai ta muốn tới bái kiến Hữu sứ Thánh giáo.”
Hồng Niệm nghi hoặc nói: “Chẳng phải ngươi nói với Chu Hi mình là người của tiên môn, không tin theo Thánh giáo à?”
“Tìm cái cớ gì đó, dẫu sao cũng phải tới gặp một phen.” Hải Thanh Mạc vuốt ve chén trà, như đang suy tư.
Trong giáo hội Thánh giáo, Tinh Khôi, Thần Khởi và Lôi Hồng đứng trong đại sảnh, chờ Quan Bạch Phụ từ trong đi ra tiếp kiến bọn họ. Từ lần trước Quan Bạch Phụ đóng cửa bế quan, tới hôm nay bọn họ mới gặp mặt sư phụ. Trong lúc chờ đợi, Tinh Khôi nói với Lôi Hồng: “Tiểu sư đệ, gần đây khí sắc có vẻ không được tốt.”
Lôi Hồng cười khổ nói: “Gần đây trong Thần Đô thành không được yên ổn, tiểu sư đệ này lại là Thiên sứ chuyên làm việc vặt, ngày ngày hết chạy đông lại chạy tây nhưng vẫn chưa làm xong chuyện, còn có một vị huynh đệ bỏ đi nữa chứ.”
“Ngươi đang nói Diệp Tinh Hàn?” Tinh Khôi nhẹ nhàng vung ống tay áo: “Hắn muốn rời khỏi Thánh giáo đâu phải một hai ngày, mấy hôm trước ta còn nói với Giáo hoàng, phải giết hắn đi!”
Lôi Hồng cả kinh: “Cái gì?”
“Nhưng Giáo hoàng cự tuyệt.” Tinh Khôi nhún vai: “Người nói từ ngày đầu bọn họ gặp mặt trong rừng núi, người đã thấy kết cục của Diệp Tinh Hàn. Nếu hắn muốn đi, cứ để cho hắn đi.’
Lôi Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Sư huynh, vì sao huynh lại muốn giết hắn?’
“Hắn biết quá nhiều biến mất của Thánh giáo, hơn nữa quãng thời gian trước hắn quá thân cận với thiếu chủ Thiên Khư các.” Tinh Khôi nhướn mày nói.
“Tinh Khôi, ngươi quá gần với trần thế rồi.” Thần Khởi vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng: “Ngươi nghe thử đi, giọng điệu nói năng của ngươi có khác gì quan viên thế tục? Mở miệng ra là toàn lợi ích với giết chóc!”
“Ai da, chớ có giáo huấn ta.” Tinh Khôi khoanh tay trong áo, dáng vẻ lười biếng: “Chúng ta vốn đang ở trần thế, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu không thể thay đổi mọi thứ, chẳng bằng dung nhập vào bọn họ! Ngươi nhìn đám gian thương gia nhập dưới trướng ta đấy, được ta dạy dỗ, tuy vẫn hay làm chuyện xấu nhưng thi thoảng cũng bắt tay vào làm một ít việc thiện. Ta đây cũng coi là hành thiện tích đức, đúng không?”
“Mấy câu này ngươi đi mà nói với Giáo hoàng ấy!” Tinh Khôi cả giận nói.
“Không dám không dám.” Tinh Khôi nhẹ nhàng xua tay: “Giáo hoàng là người thành khiết, sao lại nghe mấy lời ô uế như vậy được.”
Lôi Hồng cười khổ nói: “Tinh Khôi sư huynh, da mặt ngươi càng ngày càng dày đấy.”
Tinh Khôi ngáp một cái: “Lúc trẻ đi theo Giáo hoàng ta cũng có chí hướng lớn muốn thay đổi cả thiên hạ. Sau này tới Thần Đô thành, bắt đầu chứng kiến mọi phồn hoa trong chốn nhân gian, ta phát hiện thế nhân mang chí tiến thủ như vậy chỉ là để thực hiện hết dục vọng này tới dục vọng khác. Ta rất tò mò rốt cuộc dục vọng này có thể lên tới mức độ nào. Vì vậy ta dung nhập vào trong đó, bắt đầu nghiên cứu, cuối cùng chỉ đưa ra một kết luận.
“Kết luận gì?” Lôi Hồng hỏi.
“Thật là sung sướng.” Tinh Khôi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mê say. Thần Khởi siết chặt nắm tay, nếu không phải giờ đang ở trong giáo tông, không khéo giờ phút này hắn đã hất ống tay áo bỏ đi.
Lôi Hồng không thể được như hai vị sư huynh, hắn không say mê tu hành như Thần Khởi sư huynh, cũng không trà trộn trong giới quan lại hiển quý tốt như Tinh Khôi. Rất nhiều lúc hắn như người chấp hành của Giáo hoàng, tiếp xúc với rất nhiều chuyện phiền toái nhưng vẫn duy trì khoảng cách lễ phép đối với mọi người. Sau khi nghe câu này của Tinh Khôi, hắn chỉ có thể lắc đầu liên tục, thầm nghĩ sư huynh đúng là không thể cứu nổi nữa rồi.
“Phải mau lên.” Tinh Khôi đột nhiên nói.
“Mau cái gì?” Lôi Hồng hỏi.
Tinh Khôi giơ tay phủi vạt áo: “Ta phải mau mau trở về tắm rửa chuẩn bị, dù sao ngày mai sẽ có một vị khách tới phủ của ta bái kiến.”