Chương 174: Từ trong mộng tới
Chương 174: Từ trong mộng tới
Chương 174: Từ trong mộng tới
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nguyên Võ Đế không hề mở mắt, Hải Thanh Mạc đâm đao xong cũng không có máu tươi chảy ra.
Hải Thanh Mạc như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lập tức buông lỏng tay lùi lại vài bước. Gã hoảng hốt quay đầu lại nhìn sang bên cạnh mình, nhưng Quan Bạch Phụ đã không ngồi đó, hắn lại trở lại ngay ngắn trên chiếc ghế dài màu trắng ở chính giữa, hai mắt nhắm nghiền, cứ như trước giờ chưa từng rời khỏi nơi đó.
“Ngươi muốn giết vi phụ ư?” Nguyên Võ Đế đột nhiên mở mắt hỏi Hải Thanh Mạc, trong giọng nói không có phẫn nộ, chỉ thoáng chút bi thương.
Cơn hoảng loạn trong lòng Hải Thanh Mạc từ từ ổn định lại, gã hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Từng có rất nhiều thời khắc ta thật sự muốn giết ngươi.”
Nguyên Võ Đế im lặng một hồi rồi chậm rãi gật đầu: “Được.”
Vừa dứt lời, Hải Thanh Mạc cảm thấy trước mắt hoa lên, một lát sau gã mới phát hiện mình trở về chỗ cũ, hai bên trái phải vẫn là thiếu chủ Thiên Khư các Tư Không Nhai và Thiên sứ Thánh giáo Lôi Hồng. Tiếp theo lại nghe chuông ngọc kia đột nhiên vang lên dồn dập kịch liệt, giáo chúng trong sân cũng ngừng ngâm xướng, ai nấy mở mắt. Nhưng so với vẻ nghiêm túc ban đầu, giờ phút này có thể nói là gương mặt bọn họ mang đủ loại sắc thái nhân gian.
Có kinh hãi thất thố, ánh mắt mang đầy sợ sệt. Có lệ rơi đầy mặt, quỳ sụp xuống đất khấu đầu tạ ơn Giáo hoàng. Có gương mặt u sầu, nhìn hai bên trái phải như chỉ muốn rời khỏi. Hải Thanh Mạc nhìn Tư Không Nhai bên cạnh, phát hiện hắn vẫn còn buồn ngủ, còn ngáp ngắn ngáp dài. Gã nghi hoặc nói: “Vừa rồi ngươi thấy gì?”
Tư Không Nhai nhíu mày nói: “Ta ngủ thôi.”
“Ngươi ngủ?” Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngươi đùa với ta đấy à?”
“Ngủ thật mà.” Tư Không Nhai lại ngáp một cái. “Giáo hoàng này đúng là gian xảo, biết ta tới thăm dò tình báo nên trực tiếp thôi miên ta. Cầm tấm thiệp này đúng là mệt mỏi.”
“Vừa rồi cậu chủ Hải... thấy gì?” Lôi Hồng nhỏ giọng hỏi.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Sao cơ?”
“Ta vừa nói rồi, trong hội giảng kinh Giáo hoàng sẽ dùng âm thanh trong tâm tưởng trò chuyện với chúng ta. Trong thời khắc đó trước mắt chúng ta chỉ có khoảng không trống trải, không thấy bất cứ thứ gì, như vậy mới có thể tập trung hết sức chăm chú lắng nghe lời dạy của Giáo hoàng. Cho nên ngươi nói nhìn thấy khiến ta rất kinh ngạc.” Lôi Hồng trả lời.
“Xưa nay vị huynh đệ này của ta luôn thích nói linh tinh.” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên sau lưng bọn họ.
Lôi Hồng xoay người, khẽ cúi đầu: “Tham kiến điện hạ.”
Chu Hi liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, cười nói: “Sao nào? Có muốn trở thành đệ tử Thánh giáo không? Gia nhập môn hạ Tinh Khôi nhé? Ngươi là quý nhân trong Thần Đô thành này, bây giờ tất cả mọi người đều hiểu giết chết hay cướp ngươi đi đều không phải lựa chọn tốt, có lẽ lôi kéo ngươi còn có đôi chút ích lợi, chỉ cần không sợ đắc tội với ta.”
Hải Thanh Mạc nhanh chóng suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Tinh Khôi không sợ đắc tội với ngươi à?”
“Hắn không cự tuyệt bất cứ quý nhân nào trong triều đình, các phe phái lớn, văn võ gì cũng được, chỉ cần trả hắn tiền nhang đèn thờ cúng, hắn sẽ nhận làm đệ tử ký danh.” Chu Hi cười nói: “Đón nhận tất cả mọi người cũng tức là cự tuyệt tất cả mọi người, hắn nhận ngươi làm đệ tử, đương nhiên không đắc tội với ta.”
“Hóa ra là thế.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.
Lôi Hồng ở bên cạnh biến sắc, không nhịn được hỏi: “Cậu chủ Hải muốn gia nhập môn hạ Tinh Khôi sư huynh?”
“Không muốn.” Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Ta từng tin theo giáo phái rồi.”
Lôi Hồng sửng sốt: “Ồ? Là Bắc Thần Thánh giáo à? Hai bên chúng ta vốn là một mà.”
“Không phải. Ta tin theo Thần Đạo giáo.” Hải Thanh Mạc trả lời.
Lôi Hồng biến sắc, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: “Cậu chủ Hải, đừng có nói linh tinh trong Thánh đàn.”
“Bây giờ không tin theo nữa rồi.” Hải Thanh Mạc mỉm cười xua tay: “Lôi Thiên sứ không cần căng thẳng, bây giờ ta là đệ tử Tiên môn Quân Kiến sơn, tuy Thiên Môn được Triệu tranh chủ canh gác, thiên nhân không thể tùy tiện hạ phàm, nhưng người ở nhân giới vẫn có thể đạt tới Thái Thượng, đắc đạo thành tiên. Giáo lý của Thánh giáo là mọi người yên ổn làm người, ta không thể làm theo được. Theo cách nói của Hồng Niệm, ta là người làm đại sự! Ngươi gần gũi với Thánh giáo như vậy, không nhận ai làm thầy à?”
Câu cuối cùng của Hải Thanh Mạc là hỏi Chu Hi, Chu Hi mỉm cười đáp: “Ta có thể nhận, nhưng bọn họ dám thu không? Sư phụ ta là Sở Sơn Cô, ai nhận ta làm đồ đệ tức là ngồi ngang mâm với Thánh Nhân, sẽ có Thiên lôi giáng xuống.”
“Yên lặng.” Lôi Hồng trầm giọng nói.
Mọi người đồng thời im lặng nhìn lên trên bục. Chỉ thấy Giáo hoàng Quan Bạch Phụ đi xuống khỏi ghế ngọc, tiếp đó chậm rãi bước tới trước mặt Nguyên Võ Đế, hắn từ từ giang hai tay ra, một luồng thánh quang cực kỳ tinh khiết tỏa ra trên người Nguyên Võ Đế, cuối cùng biến thành hình một đóa hoa sen, chậm rãi bay ra.
Hoa sen thánh quang đi tới đâu là tất cả mọi người cúi người cúi xuống, đồng thanh hô to: “Ngô hoàng thiên thu!”
Thánh quang quét qua phía bọn Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ không thể không quỳ xuống theo nhưng lại hô bốn chữ khác: “Lang quân phụ lòng.”
Thánh quang quét tới ngoài quảng trường rồi dần dần tiêu tán, nghi thức gọi là trao tặng tân hoàng vinh quang vô thượng cũng có thể coi là kết thúc. Chiếc chuông ngọc không ai gõ mà tự ngâm vang bỗng ngừng lại, tất cả giáo chúng trong sân đều đứng dậy, lục tục đi ra phía cửa. Tuy biểu cảm trên mặt bọn họ khác nhau nhưng rất ăn ý không nói chuyện với ai, cho nên tuy nhân số đông đảo mà khi rời sân lại cực kỳ yên tĩnh. Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Hội giảng kinh chỉ ngắn ngủi như vậy thôi à?”
“Ngắn ngủi?” Tư Không Nhai mỉm cười chỉ lên trời: “Hải huynh đệ nhìn bầu trời đi, đã không còn sớm sủa gì rồi.”
Lúc này Hải Thanh Mạc mới ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện màu sắc trên bầu trời đã mờ nhạt. Gã thầm kinh hãi, lúc gã đến là còn chưa tới buổi trưa, không ngờ bây giờ mặt trời đã ngả về tây. Nhưng gã cảm thấy thời gian mình ở trong ảo ảnh không phải quá lâu. Xem ra hội giảng kinh này huyền diệu vượt xa tưởng tượng của gã.
“Phụ hoàng phải đi rồi. Hình như ngươi còn chưa chính thức gặp mặt người?” Chu Hi nhắc nhở.
Hải Thanh Mạc xoay người nhìn vừa đài cao trước quảng trường, chỉ thấy Nguyên Võ Đế đang đứng dậy hạ giọng trò chuyện gì đó với Quan Bạch Phụ, thi thoảng còn liếc mắt nhìn gã một cái. Có khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau nhưng Nguyên Võ Đế nhanh chóng dời mắt đi. Hắn sửa sang lại cổ áo, được các hộ vệ vây quanh đi vào căn lầu cao màu trắng phía sau quảng trường.
“Ông ấy tin theo Thánh giáo lắm à?” Hải Thanh Mạc hỏi Chu Hi.
Chu Hi cười nói: “Ngươi có thể tự tới hỏi người câu này. Chỉ cần ngươi muốn, bây giờ ta có thể đưa ngươi vào.”
“Còn chưa tới lúc.” Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Đi thôi. Đúng rồi, nếu ngươi cũng không tin Thánh giáo, thê vừa rồi trong hội giảng kinh, Giáo hoàng có nói chuyện với ngươi không?’
“Ta có thể gặp mặt Giáo hoàng thường xuyên, ông ấy không cần gặp mặt nói chuyện riêng với ta trong ngày như vậy.” Chu Hi âm u nói: “Trong hội giảng kinh, ta không bị tiếng chông kia ảnh hưởng. Ta rất tỉnh táo, ta vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn ngươi.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt; “Ngươi nhìn ta làm cái gì?’
“Ta nhìn xem trong lòng ngươi có cảm ngộ gì không, có biết mình lạc đường quay đầu lại không. Nhưng ngươi không.” Chu Hi nhướn mày nói: “Ngươi mặt mày hung dữ, hai tay siết chặt, còn làm tư thế cầm dao đâm người. Trong ảo ảnh ngươi đã giết ai?’
“Nói hươu nói vượn.” Hải Thanh Mạc không dám nói chuyện với Chu Hi nữa, đi thẳng qua bên cạnh hắn. Gã muốn nhanh nhanh chóng chóng kể mọi chuyện ở đây cho Hồng Niệm cô nương, cũng tiện biết được vừa rồi mình đã trải qua chuyện gì. Hơn nữa trong lòng gã có một dự cảm, ảo ảnh vừa rồi không phải của một mình gã. Quan Bạch Phụ đã bước vào ảo ảnh, còn Nguyên Võ Đế trong ảo ảnh rất có thể là Nguyên Võ Đế thật sự, không chỉ vì câu hỏi cuối cùng mà còn vì cảm giác của Hải Thanh Mạc trong khoảnh khắc bọn họ đối mặt với nhau lúc vừa rồi!