Chương 173: Như mộng như ảo
Chương 173: Như mộng như ảo
Chương 173: Như mộng như ảo
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc bị Tư Không Nhai khoác chặt vào vai, theo Lôi Hồng đi vào Thánh đàn. Chỉ thấy bên trong có vài căn lầu các trắng toát, trên những căn lầu các này đều được trang trí trái là mặt trời lơ lửng, phải treo vầng trăng, bên dưới điểm xuyết từng ngôi sao trời. Hải Thanh Mạc khẽ mặc niệm: “Trời, trăng, sao.”
Gã lại quay đầu sang nhìn vừa quảng trường rộng lớn ở chính giữa, chỉ thấy các giáo đồ ở bên dưới đã lục tục ngồi xếp bằng xuống. Cho dù ở bên ngoài Thánh đàn này bọn họ có thân phận tôn quý cỡ nào, lúc này xếp bằng ngồi xuống đều mang thần thái trang nghiêm, sắc mặt cung kính. Còn trong Thánh đàn liên hoa phía trước nhất của quảng trường, có tổng cộng bốn người đang ngồi trên ghế dài bằng bạch ngọc.
Ngoài cùng bên trái là người duy nhất mặc trường bào màu vàng, ánh mắt Hải Thanh Mạc tập trung vào người này một hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Ánh mắt của mẫu thân thật bình thường.”
Lôi Hồng liếc mắt nhìn hắn nhưng không đáp lời. Nói ánh mắt của nữ nhân từng để ý tới quân vương Nam Dạ hiện tại là bình thường, những lời này đúng là khó mà đáp lại.
Tiếp đó Hải Thanh Mạc lại nhìn tới chỗ giữa, có hai nam nhân mặc áo bào nhật nguyệt tinh thần thêu kim văn bát trảo phân biệt ngồi hai bên trái phải, một nam nhân khác thân hình cao lớn, mặc trường bào màu trắng không chút trang trí ngồi ngay ngắn chính giữa, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt không biểu cảm.
“Đây là Giáo hoàng Quan Bạch Phụ của các ngươi?” Hải Thanh Mạc hỏi Lôi Hồng.
Lôi Hồng có vẻ đã quen với chuyện Hải Thanh Mạc tùy tiện nhắc tới tên Giáo hoàng, khẽ thở dài nói: “Ngồi chính giữa là Giáo hoàng đại nhân, hai người bên cạnh chính là tả hữu nhị sứ của Thánh giáo, cũng là đệ tử chân truyền của người.”
“Hiểu rồi, bọn họ tên là gì?” Hải Thanh Mạc thuận miệng hỏi.
Lôi Hồng khẽ nhíu mày, không muốn trả lời câu hỏi chẳng mấy ý nghĩa này, Tư Không Nhai cướp lời bắt đầu giới thiệu: “Người bên trái trông phong lưu tuấn tú là Tả sứ của Thánh giáo, Tinh Khôi, thường cư ngụ ở Tinh Ẩn các phía nam thành, không hay tham gia công việc Thánh giáo, tính cách cũng khác với đại đa số cao tầng trong Thánh giáo, hắn là người phải có lợi thì mới chịu làm việc, sinh sống rất thoải mái trong triều đình Thần Đô thành, cho nên trên danh nghĩa dưới trướng hắn có đông đảo quan chức hiển quý. Người bên phải trông rất nghiêm túc không thân thiện là Hữu sứ Thánh giáo Thần Khởi. Nghe nói hắn là người tiếp cận Giáo hoàng nhất trên thế giới này, cực kỳ thần bí, tu vi thâm sâu khôn lường.”
Hải Thanh Mạc gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tinh Khôi trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng dời đi. Gã hỏi: “Giáo hoàng chỉ nhận hai đệ tử thôi sao?”
Tư Không Nhai lắc đầu: “Giáo hoàng có tổng cộng ba đệ tử chân truyền.”
“Còn một người nữa đâu?” Hải Thanh Mạc hỏi: “Không ở đây à?’
Lôi Hồng khẽ ho khan một cái.
“Là hắn đấy.” Tư Không Nhai nhướn mày nói.
Hải Thanh Mạc ra vẻ kinh ngạc: “Lôi huynh đệ rõ là kín tiếng nha, hai vị sư huynh của ngươi đều là bát trảo kim long, sao trên cổ tay áo ngươi chỉ có ba?”
“Tu vi nông cạn, đã làm trò cười rồi.” Lôi Hồng mặt không đổi sắc.
Đột nhiên cái chuông bạch ngọc trên căn lầu các phía xa không có người khó mà tự vang lên thành tiếng, tổng cộng ba cái, cái nào cũng rất nhẹ nhàng, sau ba tiếng chuông là có âm thanh tương tự như tiếng đàn vang vọng một hồi lâu không dứt. Tiếp đó các giáo chúng ngồi xếp bằng bắt đầu hạ giọng ngâm xướng, Lôi Hồng không nói năng gì với hai người nữa, khẽ cúi đầu, cũng hạ giọng ngâm theo.
Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn Tư Không Nhai một cái, Tư Không Nhai chỉnh lại áo ngủ của mình, xua tay nói: “Đừng có nhìn ta, ta không biết ngâm đâu.”
“Cứ ngâm bừa theo thôi.” Hải Thanh Mạc cũng bắt đầu cúi đầu ngâm xướng, riêng khoản lừa gạt này thì gã giỏi hơn bất cứ ai.
Trong lúc ngâm nga, Hải Thanh Mạc đột nhiên cảm thấy bầu không thể không trong quảng trường có gì đó không đúng, gã phát hiện âm thanh ngâm xướng xung quanh dường như trở nên càng lúc càng nhỏ, tập trung nhìn lại mới phát hiện tất cả các giáo chúng đều nhắm hai mắt lại, tuy vẫn phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng rõ ràng đã ngủ say. Gã lại nhìn lên trên đài, Quan Bạch Phụ vẫn không mở mắt, Tả Hữu nhị sứ chú ý tới ánh mắt gã, cũng nhìn lại phía này, gã vội vàng lảng tránh, nhìn sang phía Nguyên Võ Đế.
Nguyên Võ Đế nhắm mắt lại, cũng hạ giọng ngâm xướng, không khác gì các giáo chúng dưới sân.
“Bọn họ ngủ hết rồi à?” Hải Thanh Mạc nhỏ giọng hỏi.
“Đừng nói nữa.” Lôi Hồng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đã bắt đầu giảng kinh rồi.”
“Bắt đầu rồi?” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Nhưng ta có nghe thấy gì đâu.’
“Mỗi người có quá khứ khác nhau, suy nghĩ mong muốn đương nhiên cũng khác. Cho nên hội giảng kinh của Giáo hoàng không phải một người ngồi đó giảng kinh cho tất cả mọi người mà là trò chuyện riêng với mỗi người.” Lôi Hồng giơ tay vỗ lên ngực trái của mình: “Tập trung lắng nghe, tiếng tim đập sẽ vang lên trong lồng ngực ngươi.”
“Mơ hồ vậy à?” Hải Thanh Mạc nhìn thoáng qua Tư Không Nhai bên cạnh, hắn cũng chìm vào trạng thái chợp mắt kỳ dị này cho nên người hay lảm nhảm như hắn cũng không tham gia trò chuyện cùng Hải Thanh Mạc và Lôi Hồng. Hải Thanh Mạc không nói chuyện nữa, nhắm hai mắt lại, lắng nghe tiếng thì thầm mờ ảo kia, ý thức cũng từ từ trở nên mơ hồ.
Nhưng tiếng tim đập như Lôi Hồng vừa nói không vang lên trong ngực gã.
Hải Thanh Mạc nhắm mắt lại, ý thức đột nhiên biến mất trong một khoảnh khắc, ngay sau đó gã phát hiện mình ngã xuống một thiên địa đầy băng tuyết.
Cơn lạnh thấu xương lập tức bao phủ lấy gã, cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng tới tận xương tủy cũng dâng lên trong lòng.
“Đây là đâu?” Câu nói này là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hải Thanh Mạc.
“Sao ta lại trở về nơi này?” Nhưng Hải Thanh Mạc lập tức nhớ ra cảnh tượng này.
Đó là ngày tuyệt vọng nhất trong cuộc đời Hải Thanh Mạc, cả đời này gã cũng không thể quên nổi. Để xác nhận lại có phải mình trở về quá khứ không, gã khó nhọc cúi đầu.
Không sai.
Trong bụng dưới bên trái có một thanh đao, máu tươi chảy ra nhưng nhanh chóng bị thời tiết giá lạnh ở nơi này đóng băng. Thân thể của mình lạnh lẽo như mặt đất nơi này, theo băng tuyết kéo lên mà nối liền với mặt đất. Tuyết lớn bay tán loạn, gió lạnh gào thét, gã cứ thế cảm nhận sinh mệnh của bản thân từ từ trôi đi.
“Chẳng lẽ hội giảng kinh này là để mỗi người cảm nhận lại thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời mình à?” Hải Thanh Mạc cúi đầu cười khổ, tiếp đó giơ tay chống xuống đất, dốc hết sức lực bò từ dưới đất dậy. Băng tuyết dán lên máu thịt bị xé rách cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Hải Thanh Mạc cau mày.
Đây là ảo ảnh chân thật nhất mà gã từng trải qua.
Chiếc xe ngựa màu đen treo lá cờ quỷ dị trong trí nhớ đã xuất hiện cách đó không xa, tiếp đó không nhanh không chậm đi đến trước mặt mình.
Xe ngựa dừng lại, màn che chậm rãi được vén lên.
Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay, khẽ thở ra một hơi, đợi nam nhân kia bước ra.
Nhưng ngoài dự liệu của Hải Thanh Mạc, bước ra từ trong đó lại không phải người mà gã từng biết mà là... Quan Bạch Phụ.
Quan Bạch Phụ mặc áo trắng bước xuống khỏi xe ngựa, đi vào bước trên mặt tuyết đến trước mặt gã, tiếp đó nhẹ nhàng giơ tay gõ lên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc, nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ đáng thương.”
Khoảnh khắc đó, Hải Thanh Mạc cảm thấy cơn lạnh lẽo thấu xương trên người và nỗi đau đớn thấu tâm can dưới bụng lập tức biến mất, một dòng nước nước ấm từ trong lòng bàn tay Quan Bạch Phụ truyền sang, nhanh chóng lưu chuyển một lượt trong cơ thể gã. Gã cảm thấy thoải mái tự nhiên trước nay chưa từng có, Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Ta hiểu rồi. Đưa người ta trở lại thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời, sau đó lại tiến tới cứu rỗi. Giáo hoàng Thánh giáo dùng phương thức này mời chào các tín đồ à? Trông có vẻ không cao minh lắm.’
“Con trai.” Quan Bạch Phụ cúi đầu nói: ”Bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Muốn làm gì?”
“Đúng vậy. Giờ phút này ngươi muốn làm gì, ta có thể giúp ngươi.” Quan Bạch Phụ nói.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Đang trong ảo ảnh, làm gì cũng đâu có ý nghĩa?”
“Vậy ta dẫn ngươi rời khỏi ảo ảnh.” Quan Bạch Phụ đột nhiên dắt tay Hải Thanh Mạc.
Cảnh tượng lập tức biến đổi, bọn họ về tới trong Thánh đàn nhưng lại không phải chỗ Hải Thanh Mạc vừa đứng. Gã đang đứng trước mặt Nguyên Võ Đế, còn Nguyên Võ Đế hai mắt nhắm nghiền, vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng. Hải Thanh Mạc cúi đầu, phát hiện trên tay cầm một con dao.
“Con trai, ngươi lựa chọn đi.” Giọng nói của Quan Bạch Phụ vang lên trong lòng gã.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó trong lòng đột nhiên dâng lên hận ý, gã không hề do dự giơ con dao trong tay lên, đột nhiên đâm thẳng vào ngực Nguyên Võ Đế.