Chương 172: Ngồi ghế nghe kinh
Chương 172: Ngồi ghế nghe kinh
Chương 172: Ngồi ghế nghe kinh
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ngoài dự liệu của A Cửu, Lý Đào Hoa ở Quân Kiến sơn được ba ngày thì Hải Thanh Mạc đã gửi thư tới. Trên thư viết một đống câu chữ chan chứa tình cảm, nội dung phần trước là quan tâm tới tình hình gần đây của Lý Đào Hoa, thêm mấy lời dặn dò cô tập trung luyện kiếm sau này trọng trấn Quân Kiến sơn. Tới khi viết được một nửa thì chung quy cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu dò hỏi quá khứ của A Cửu cô nương và cửu sư huynh. Lý Đào Hoa suy nghĩ một hồi, chỉ viết hai câu lên hồi âm: Ta sẽ tự tập trung luyện kiếm, tiểu sư huynh không cần lo lắng, phải ngày ngày cảnh tỉnh bản thân. A Cửu tỷ đề cập tới chuyện cửu sư huynh, bí mật, cần gặp rồi bàn bạc.
“Bí mật, cần gặp rồi bàn bạc! Bí mật, cần gặp rồi bàn bạc!” Hải Thanh Mạc xem nội dung bức thư, trong lòng nôn nóng tới mức vò đầu bứt tai, không ngừng đi qua đi lại trong nhà. “Rốt cuộc là bí mật gì? Lý Đào Hoa này, vì sao lại không nói! Vì sao lại không nói!”
Hồng Niệm đẩy cửa bước vào: “Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?”
“Lý Đào Hoa này, đã biết chuyện xưa giữa A Cửu tỷ và cửu sư huynh mà cứ kín miệng như bưng, nhất định phải chờ tới lúc gặp mặt mới chịu nói cho ta, đúng là khiến ta tức chết.” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Hay là chúng ta về Quân Kiến sơn một chuyến nhé?’
Hồng Niệm khẽ nhíu mày: “Ngươi luyện kiếm thế nào rồi?”
Hải Thanh Mạc nghe vậy sửng sốt, cúi đầu cười nói: “Có chút thành tựu.”
“Để ta thử xem.” Nói xong Hồng Niệm lập tức rút thành Hà Ảnh kiếm bên hông ra, giờ phút này thương thế trên người cô đã khỏi hẳn, chiêu kiếm này chém ra nhanh như tia chớp, khí thế phi phàm.
Hải Thanh Mạc cũng phản ứng rất nhanh chóng, chủ yếu là đã quen với tác phong như sấm vang chớp giật của Hồng Niệm, ngay khi Hồng Niệm đang nói đã rút U Đô kiếm ra đỡ. Song kiếm giao nhau, Hồng Niệm đứng yên tại chỗ không hề lay động, Hải Thanh Mạc thì bị ép lùi liền ba bước. Hồng Niệm thở dài: “Đây mà là có chút thành tựu?”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Từ nhỏ cô đã được nghĩa phụ dạy dỗ, khổ tu kiếm pháp, còn ta từ nhỏ đã bị Hải Ly kéo đi chơi chọi dế, làm sao mà giống nhau được. Hơn nữa chúng ta còn trẻ tuổi, thăng cấp lên Huyền Tâm cảnh đã là hiếm có rồi, cô đừng yêu cầu quá cao...”
“Tuổi tác của Hoàng trưởng tử không lớn hơn ngươi bao nhiêu, nhưng bây giờ hắn không sử dụng trận pháp cũng có thể thi triển kiếm thuật bất phân thắng bại với Kim Phượng Hàm. Ta, ngươi, thêm cả Hải Thanh Thiên và Đào Hoa, bốn người hợp lực cũng không phải đối thủ của hắn.” Hồng Niệm trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Sư phụ của người ta là Sở Sơn Cô trong lục thánh, ta còn chẳng có sư phụ. Sư phụ của ta qua đời đã nhiều năm, cửu sư huynh chỉ lưu lại một quyển kiếm quyết. Thực ra sư phụ thật sự của ta chỉ có cô thôi, Hồng Niệm cô nương! Như vậy thì làm sao so sánh được với người ta.”
Hồng Niệm đổi sắc mặt: “Ý ngươi là ta không lợi hại đúng không?”
“Bình tĩnh nghĩ lại xem!” Hải Thanh Mạc dốc hết can đảm nói: “Bản thân cô còn không phải đối thủ của Chu Hi, cô còn định dạy ta lợi hại hơn hắn à?”
Hồng Niệm im lặng một hồi rồi gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Hải Thanh Mạc thở phào nhẽ nhõm: “Thế mới nói, không nên cưỡng cầu.”
“Ta phải tìm một sư phụ lợi hại hơn cho ngươi.” Hồng Niệm đột nhiên nói.
“Hả? Không phải ý này.” Hải Thanh Mạc vốn định nói qua loa lấy lệ, không ngờ lại nhận được kết quả như vậy.
“Lúc rảnh rỗi ta sẽ dẫn ngươi tới gặp sư phụ.” Hồng Niệm nói: “Chắc ông ấy sẽ là một người thầy tốt.”
Hải Thanh Mạc cau mày: “Bái sư phụ cô làm thầy, liệu có phải...”
“Đi thôi, ta dẫn ngươi tới giáo đàn của Thánh giáo.” Hồng Niệm không muốn nghe Hải Thanh Mạc nói năng linh tinh nữa, xoay người bước đi.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày hội giảng kinh. Gã vội vàng cất U Đô kiếm đi, theo Hồng Niệm bước nhanh ra ngoài.
Hôm nay Giáo hoàng Quan Bạch Phụ sẽ đích thân giảng kinh, còn thay trời ban cho tân hoàng quang huy vô thượng trên Liên Hoa đài; cho nên ngày hôm nay còn long trọng hơn ngày tế trời mỗi năm một lần của Thánh giáo. Các giáo đồ trong Thần Đô thành đã châm sẵn ba nén thanh hương trong phòng của mình để thể hiện lòng tôn kính đối với việc Giáo hoàng tự mình hiện thân.
Hải Thanh Mạc đi trên đường, ngửi thấy mùi hương khói thoang thoảng, nhỏ giọng nói: “Vì sao trong Thần Đô thành Thánh giáo lại có nhiều giáo đồ như vậy?”
“Vì Thánh giáo truyền giáo không phải chịu bất cứ hạn chế nào.” Hồng Niệm trả lời.
Hải Thanh Mạc không hiểu: “Nghĩa là sao?’
“Bất luận là Phật môn hay Đạo môn, muốn truyền giáo trong Thần Đô thành đều phải được Thái Thường tự phê chuẩn, thủ tục phức tạp mà lại lắm hạn chế. còn Thánh giáo do năm xưa Quan Bạch Phụ từng cứu mạng tiên hoàng nên được đặc cách cho phép. Bọn họ có thể truyền giáo trong Thần Đô thành mà không cần qua Thái Thường tự, còn một khi việc truyền giáo không bị khống chế, giáo đồ sẽ xuất hiện như măng mọc sau mưa, thời đại nào cũng vậy cả.” Hồng Niệm trả lời.
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Lúc bình thường dân chúng không có chỗ nào dựa vào, dẫu sao cũng cần một tín ngưỡng.”
“Lời nói của hai vị có phần bất công rồi.” Lôi Hồng đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ, hôm nay hắn đổi bộ áo trắng, trên áo khảm tơ vàng đẹp đẽ quý phái, tam trảo kim long trên cổ tay áo cũng cực kỳ bắt mắt, hiển nhiên được trang trí tỉ mỉ.
“Ngươi là?” Hải Thanh Mạc lại không nhận ra hắn.
“Thiên sứ Thánh giáo, Lôi Hồng.” Hồng Niệm thay hắn giới thiệu.
“Xin chào Hồng Niệm công công, xin chào...” Lôi Hồng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu chủ Hải.”
Hải Thanh Mạc cũng chẳng ngại, bĩu môi: “Xem ra gần đây ta rất nổi tiếng.’
“Mua bó hoa không?” Mọi người đã tới con phố bán hoa kia, Lôi Hồng đột nhiên hỏi.
Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái, Hồng Niệm bước chân nhanh hơn: “Không cần chậm trễ thời gian.”
Lôi Hồng lắc đầu: “Đúng là gần đây không phải mùa hoa trong Thần Đô thành, thôi để ngày khác vậy.”
Hải Thanh Mạc nghĩ lại lời mà Lôi Hồng vừa nói, đột nhiên hỏi: “Thiên sứ nói mấy lời vừa rồi của chúng ta có phần bất công, nghĩa là sao?”
“Các ngươi nghĩ nguyên nhân Thánh giáo có nhiều giáo đồ là vì ngoại lực như Thánh giáo truyền giáo không bị hạn chế, mà lại không tán thành bản thân giáo lý Thánh giáo đáng để bọn họ tín ngưỡng, chẳng phải bất công à?” Lôi Hồng nói.
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi nói đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ vì Quan Bạch Phụ là người rất có mị lực.”
Lôi Hồng nghe vậy ngẩn người, chỉ hạ giọng nói: “Không dám tùy tiện bàn về Giáo hoàng.”
Trong lúc trò chuyện bọn họ đã đi qua con phố bán hoa, tới trước giáo đàn của Thánh giáo. Chỉ thấy một loạt người mặc y phục hoa lệ đang lục tục bước vào trong, chỉ nhìn vẻ ngoài và khí độ cũng biết những người này có địa vị bất phàm trong Thần Đô thành. Còn Hồng Niệm dừng lại ở cửa, nói với Hải Thanh Mạc: “Ta không nhận được thiệp mời, không thể đi vào, ta chờ ngươi ở đây.”
“Ơ? Một mình ta? Đoạn Ngôn công công sao vậy, chỉ một tấm thiệp mời tới hội giảng kinh mà cũng không kiếm được à?” Hải Thanh Mạc oán giận nói.
“Không được nói bừa.” Hồng Niệm nghiêm mặt nói.
“Không sao, để ta vào cùng Hải công tử.” Chỉ thấy Tư Không Nhai vẫn mặc bộ áo ngủ lỏng lẻo, chậm rãi bước ra khỏi đám người, đi tới trực tiếp khoác vai Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Sao ngươi lại có thiệp mời? ta thấy ngươi có giống người tin theo Thánh giáo đâu.”
Tư Không Nhai giơ tay vuốt mũi: “Ta tự mua đấy.’
Hải Thanh Mạc nhìn qua Lôi Hồng một cái, Lôi Hồng nghiêm mặt nói: “Chuyện này không liên quan tới Thánh giáo.”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Tư Không Nhai dẫn Hải Thanh Mạc đi vào trong, vừa đi lại vừa xoay người lại vẫy tay với Hồng Niệm: “Người trong lòng ta ơi, ta sẽ chiếu cố thật tốt cho người trong lòng cô.”
“Ngươi đang nói một câu rất lòng vòng.” Hải Thanh Mạc giơ chân định đá Tư Không Nhai một cái nhưng Tư Không Nhai nghiêng người né được: “Hảo huynh đệ, ta còn chưa ghen với ngươi, ngươi lại định đá ta.”
Lôi Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, Thần Đô thành vốn không yên bình, lại có thêm hai tên dở hơi như vậy, xem ra những ngày an ổn của hắn sẽ một đi không trở lại.
“Cô chọn phải một tên Hoàng tử vô dụng rồi.” Bên tai Hồng Niệm bỗng vang lên tiếng cười chế nhạo, không cần quay đầu lại cô cũng biết đó là ai.
Chu Hi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đỏ trong tay: “Nếu cô chọn ta, cô không những được đi vào, còn có thể ngồi trên ghế nghe Quốc sư giảng kinh.”
Hồng Niệm vẫn không nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta muốn nghe giảng kinh ư?”
“Cũng đúng.” Chu Hi mỉm cười, tiếp tục vuốt ve chiếc nhãn đỏ: “Hội giảng kinh nhàm chán như vậy, chỉ có những người nhàm chán mới muốn tham gia.”
“Ngươi có thể dừng vuốt nữa được không? Ngón tay ta nóng lắm rồi.” Hồng Niệm cau mày, Chu Hi vuốt chiếc nhẫn hồng ngọc của mình một cái là cái nhẫn trên tay Hồng Niệm cũng nóng thêm vài phần.
“Ố ồ ô.” Chu Hi ra vẻ như bây giờ mới phát hiện ra, áy náy nói: “Lỗi của ta, lỗi của ta, hóa ra cô vẫn chưa tháo nó ra.”