Chương 171: Chưởng môn về núi
Chương 171: Chưởng môn về núi
Chương 171: Chưởng môn về núi
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lan Lăng thành, phủ thành chủ.
Hải Ly cau mày nhìn hai con dế đang chọi nhau tới mức khó phân thắng bại nhưng hoàn toàn không gợi nổi chút hứng thú nào, cuối cùng dựa thẳng người nằm lên trên ghế, ngửa đầu nhìn lên trời cười khổ nói: “Lần này vào Thần Đô, muốn ra sẽ khó khăn nhường nào.”
“Nó có chuyện muốn làm, nếu không làm được, nó sẽ không đi.” Hải Thanh Ngôn xuất hiện sau lưng ông, nhỏ giọng nói.
“Chuyện nó muốn làm đơn giản là đòi một danh phận cho mẹ của mình mà thôi. Năm xưa mẹ của nó yêu đương với Vĩnh Vương, cuối cùng vứt bỏ tất cả, nhưng kết cục lại là Vĩnh Vương về Nam Dạ, còn mẹ của nó lại bị Bắc Thần Thánh giáo đuổi giết không ngừng nghỉ. Nó thấy bất bình cho mẹ của mình, cho nên muốn Vĩnh Vương thừa nhận tình yêu năm xưa, hi vọng Vĩnh Vương cho mẹ của mình một lời xin lỗi.” Hải Ly bất đắc dĩ nói: “Nhưng mẹ của nó đã chết rồi, những chuyện đó có còn quan trọng không?”
“Người chết chỉ là hết nợ, chứ tình sẽ không cạn.” Hải Thanh Ngôn trả lời: “Cha cảm thấy trước khi chúng ta tìm thấy nó, thứ gì đã giúp nó kiên trì qua gian nan, tiếp tục sống sót như vậy?”
Hải Ly hừ lạnh một tiếng: “Từ nhỏ thằng bé này đã vậy, trông thì dễ lừa gạt chứ thực ra tính cách cực kỳ cứng đầu. Nhưng nó không rời khỏi Thần Đô thành thì bản thân sẽ bị cuốn vào phân tranh quyền lực. Nó đã gia nhập tiên môn, việc nên làm là tu hành thành tiên; nhưng Thần Đô, đâu đâu cũng là quỷ.”
“Trưa nay mới nhận được tin, Quan Bạch Phụ chuẩn bị mở hội giảng kinh, mời Thanh Mạc tham gia.” Hải Thanh Ngôn chậm rãi nói.
“Hắn chính là con quỷ lớn nhất!” Hải Ly bĩu môi: “Hai đại Thánh giáo Nam Bắc, Nam Dạ còn từ Bắc Thần truyền sang. Nhưng nghe nói nhiều năm rồi Quan Bạch Phụ chưa từng liên hệ với Thánh giáo Bắc Thần, giáo lý cũng sửa đổi lung tung, rõ ràng là muốn thoát ly quan hệ với Thánh giáo Bắc Thần. Dã tâm của hắn quá lớn, rõ ràng nâng đỡ Vĩnh Vương thượng vị chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo trong Thần Đô thành sẽ là gió nổi mây phun, hay là con khuyên nhị đệ của con đi, bảo nó về nhà né tránh một chút. Từ nhỏ tới lớn ai nói nó cũng không nghe, chỉ nghe mình con.”
“Không phải nó chỉ nghe mình con mà là không dám không nghe.” Hải Thanh Ngôn sửa lại.
Hải Ly đứng dậy, khoanh tay sau lưng, đi qua đi lại, cuối cùng trầm giọng nói: “Không được. Con không tiện ra ngoài, để ta tới Nam Dạ một phen, mang nó về.”
“Không vội.” Hải Thanh Ngôn khuyên nhủ: “Thật ra rất nhiều năm trước con từng thấy Quan Bạch Phụ ở Thịnh Kinh thành.”
“Con đã gặp hắn rồi?” Hải Ly kinh ngạc nói.
“Vâng. Còn trò chuyện với nhau vài câu, hắn hoàn toàn không giống một người có dã tâm, thậm chí hoàn toàn không chút hứng thú với một số thứ ngoại vật. Nhưng chính con người như vậy lại truyền Thánh giáo từ Bắc Thần tới Nam Dạ, cuối cùng tiến vào Thần Đô, nâng đỡ Vĩnh Vương trở thành quốc quân.” Hải Thanh Ngôn vung vẩy quyển sách trên tay.
“Người như vậy mới là đáng sợ nhất, nếu hắn không vì mục đích bên ngoài, thế thì nhất định là vì mục tiêu càng cao hơn.” Hải Ly trầm giọng nói.
“Yên tâm. Hắn đã gặp con, vậy cũng phải biết Hải Thanh Mạc là tam đệ của con, mọi hành động của hắn sẽ phải lo nghĩ tới con.” Trong lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Hải Thanh Ngôn bỗng toát lên chút uy nghiêm: “Không dám xằng bậy đâu.”
Hải Ly thở dài một tiếng: “Hi vọng như vậy.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trước Quân Kiến sơn, hạc vàng từ trên không hạ xuống đất. Lý Đào Hoa nhảy khỏi người hạc vàng, lúc hạ xuống làm cốn lên lá rụng đầy đất. Tiếp đó cô ngẩng đầu lên, thấy tấm bia đá, trên bia đá viết ba chữ “Quân Kiến sơn.” cô khẽ thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng coi là tới nơi.”
Hạc vàng đột nhiên kêu một tiếng dài, tiếp đó nhanh chóng chạy tới phía trước. Chỉ thấy một cô gái thanh tú mặc áo vải, mái tóc tết đơn giản bằng một cây châm gỗ đang chậm rãi đi từ trên núi xuống. Cô giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu hạc vàng, tiếp đó tháo cái túi nhỏ mang theo bên người ra, trong túi là mấy con cá khô nhỏ.
Hạc vàng nhanh chóng duỗi đầu ra, chỉ hai ba lượt đã nuốt sạch đống cá khô, lại cọ vào tay cô gái một chút rồi nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi.
Lý Đào Hoa đứng trước núi, lẳng lặng nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, không tiến tới quấy rầy. Đợi hạc vàng bay đi rồi, cô gái kia mới quay đầu lại nhìn Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa khẽ cúi đầu: “Xin hỏi, có phải A Cửu tỷ tỷ không?’
“Ồ? Xem ra thập sư đệ cũng khá thông minh, không ngờ lại đoán ra thân phận của ta nhanh như vậy. Ta còn tưởng đệ ấy sẽ nghi ngờ phi kiếm truyền thư kia là thật hay giả cho nên bảo hạc huynh tới đón muội, đỡ cho đệ ấy phải băn khoăn.” A Cửu mỉm cười tiếp tục đi về phía Lý Đào Hoa: “Nhưng đệ ấy có vẻ yên tâm nhỉ.”
“Ta cảm thấy không phải tiểu sư huynh hoàn toàn yên tâm, chẳng qua không đành lòng nghi ngờ chuyện này.” Lý Đào Hoa trả lời: “Tiểu sư huynh quá hi vọng trên núi có một người chờ mong chúng ta về nhà.”
A Cửu đầu tiên sửng sốt, tiếp đó mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang chút khổ sở. Cô đi tới bên cạnh Lý Đào Hoa, nhận lấy bọc hành lý của cô rồi xoay người dẫn Lý Đào Hoa lên núi: “Ta nghe nói muội tên là Lý Đào Hoa.”
“Vâng, nhưng bọn họ đều nói cái tên này nghe không kêu, cho nên lúc ở Thần Đô thành ta đã lấy tên mới, tên là Lý Hàn Y.” Lý Đào Hoa trả lời.
“Lý Hàn Y, cái tên này lạnh thật, đúng là giống một cao thủ. Nhưng Lý Đào Hoa, cái tên này lại rất ấm áp, khiến tâm trạng người nghe khá hơn.” Lời nói của A Cửu rất chậm rãi, giọng điệu cũng rất dịu dàng. “Thế này đi. Sau này với kẻ địch thì muội cứ tự xưng mình tên là Lý Hàn Y, với người nhà chúng ta thì gọi là Lý Đào Hoa.”
Lý Đào Hoa suy nghĩ: “Cũng là ý kiến hay.”
“Muội nghe tiểu sư huynh của muội kể về ta chưa?” A Cửu hỏi.
Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Có nghe. Tiểu sư huynh nói tỷ là cô gái mà cửu sư huynh yêu thương nhất, ở sau núi của Quân Kiến sơn, vì một số lý do không thể nói ra nên hai người không thể bầu bạn bên nhau. Nhưng đó đều là cửu sư huynh lừa gạt tiểu sư huynh, chắc chuyện giữa tỷ tỷ và cửu sư huynh phải phức tạp hơn thế nhiều.”
“Đúng là rất phức tạp, muội có muốn nghe không?” A Cửu cười nói.
Lý Đào Hoa suy nghĩ một hồi nói nói đúng sự thật: “Ta và cửu sư huynh tiếp xúc không nhiều, nhưng quan hệ giữa tiểu sư huynh và cửu sư huynh rất thân thiết, theo lời nói của tiểu sư huynh có thể thấy huynh ấy rất mong nhớ. Ta cảm thấy chẳng bao lâu sau sẽ có thư từ Thần Đô thành gửi tới, hỏi ta chuyện về hai người.”
“Nếu thập sư đệ tò mò như vậy, thế thì không nói cho đệ ấy nhé?” A Cửu nhìn Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa lấy làm khó hiểu: “Vì sao?”
“Vui mà.” A Cửu bĩu môi. “Tiểu Đào Hoa, muội nghiêm túc quá.”
“Xin lỗi.” Lý Đào Hoa cúi đầu nói.
“Cũng tốt cũng tốt, nếu trong Quân Kiến sơn toàn loại người đầu óc không bình thường như Quân Cửu và Hải Thanh Mạc, thế thì cũng khó khăn lắm. Muội là chưởng môn đương nhiệm, cũng nên trầm ổn một chút.” A Cửu nhẹ nhàng xoa đầu Lý Đào Hoa: “Đợi lần sau có cả Hải Thanh Mạc, ta sẽ kể cho hai người chuyện của chúng ta.”
“Vâng, cũng được.” Lý Đào Hoa không cố yêu cầu.
Hai người cứ thế lẳng lặng đi trên bậc thang, A Cửu hỏi hết câu này tới câu khác về chuyện của bọn họ ở Thần Đô thành. Lý Đào Hoa thì lần lượt đáp lại từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ. A Cửu nghe thấy hứng thú, nhưng khi nhắc tới chuyện Thánh giáo thì lông mày bất giác cau lại.
Không bao lâu sau, hai cô gái đi tới đỉnh núi, có rất nhiều lầu các uy nghiêm trang trọng đứng sừng sững tại nơi đó, chẳng qua bên trong lầu các không một bóng người, có vẻ khá cô tịch. A Cửu nhẹ nhàng búng ngón tay ra, chuông đồng trên căn lầu bên mé trái tự gõ vang. Tiếp đó cô dẫn Lý Đào Hoa bay tới lầu các cao nhất: “Chưởng môn về núi, tới lạy các vị sư tổ trước đã.”