Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Một Cuộc Chia Ly

Chương 170: Một cuộc chia ly Chương 170: Một cuộc chia ly

Chương 170: Một cuộc chia ly

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong sân sau của một quán trọ rách nát, Tiêu Thanh đang đứng cho lừa ăn, giọng điệu khá bất mãn: “Thiếu chủ, lần này ta tới đây cũng kiếm được không ít tiền. Vì sao vẫn phải ở trong cái quán trọ gió lùa tứ phía này?”

“Gió lùa tứ phía mới phong nhã, có cảm giác như đang trên đường.” Tư Không Nhai ngồi trên bậc thang, cầm căn bút lông sói không biết vẽ gì lên sổ ghi chép.

“Còn nói vớ nói vẩn. Thiếu chủ đang vẽ gì thế?” Tiêu Thanh hỏi.

“Người trong lòng của ta.” Tư Không Nhai buông quyển sổ xuống, chống cằm nhìn “Hồng Niệm” sinh động như thật trên đó, thở dài một tiếng: “Tiêu Thanh, ngươi có tin nhất kiến chung tình không?”

Tiêu Thanh vỗ đầu con lừa, buông đống cỏ trong tay xuống, trả lời: “Ta tin thói háo sắc.”

Tư Không Nhai khép quyển sổ lại: “Ta là thiếu chủ Thiên Khư các, có nữ nhân xinh đẹp nào mà ta chưa từng thấy! Câu này của ngươi rõ là luyên thuyên.”

“Tức là thiếu chủ không qua được đào hoa kiếp rồi?” Tiêu Thanh hỏi.

Tư Không Nhai suy nghĩ: “Gặp được đào hoa kiếp vẫn tốt hơn gặp phải kiếp số mất mạng, đúng không? Không nhắc tới chuyện này nữa, sắp tới Thánh giáo sắp mở hội giảng kinh, trên đàn tế hoa sen, Quan Bạch Phụ sẽ trao tặng Nguyên Võ Đế quang huy vô thượng. Bây giờ một tấm thiệp mời được bán ngoài chợ đen có giá hơn vạn lạng bạc, ta muốn mua một tấm, nhưng lại tiếc tiền.”

Tiêu Thanh nhíu mày nói: “Thế thì đi cướp.”

“Không cần, ta làm một giao dịch là được.” Tư Không Nhai quay lại, hơi nghiêng đầu: “Khách tới rồi.”

Chỉ thấy một người mặc áo đen gương mặt anh tuấn xuất hiện ở đó. Không biết vì sao nam nhân này vừa xuất hiện là trong sân có cảm giác lạnh lẽo, con lừa kia rùng mình mấy cái, tiếp đó rúc vào trong đống cỏ tranh không chịu chui ra.

“Ta biết hắn.” Tiêu Thanh đặt tay lên thanh kiếm bên hông.

“Người mang kiếm của Thánh giáo, Diệp Tinh Hàn.” Tư Không Nhai vẫn ngồi trên bậc thang, giọng điệu thản nhiên: “Mười mấy năm qua đã giúp Thánh giáo thực hiện hơn trăm nhiệm vụ lớn lớn nhỏ nhỏ, nghe nói là vì nợ ân tình Giáo hoàng Thánh giáo Quan Bạch Phụ. Bây giờ ân oán hai bên đã thanh toán xong, Quan Bạch Phụ đáp ứng thỉnh cầu thoát ly Thánh giáo của ngươi, nhưng ngươi vẫn cảm thấy không yên tâm.”

Diệp Tinh Hàn im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Xưa nay ta vẫn nghĩ mình che giấu thân phận rất tốt, không ngờ đều bị Thiên Khư các nhìn ra.”

“Thiên Khư các vẫn luôn tìm kiếm tin tức về Thánh giáo, chẳng qua tới nay chúng ta chưa bao giờ bán tin tức cho bất cứ ai. Vì tạm thời chúng ta không có tin tức gì liên quan tới Quan Bạch Phụ, ông già nhà ta không thể xác định hắn là người thế nào, không biết nếu chúng ta bắt đầu bán tình báo về Thánh giáo sẽ bị trả thù ra sao.” Tư Không Nhai trả lời.

“Ta và Giáo hoàng mới gặp nhau có ba lần.” Diệp Tinh Hàn nói.

Tư Không Nhai đứng dậy, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay lọn tóc của hắn, hắn cười điềm nhiên: “Ngươi kể lại tình hình ba lần gặp mặt đó, ta có thể giao dịch với ngươi lần nữa.”

“Ta còn chưa điên.” Diệp Tinh Hàn lấy từ trong lòng ra một tấm thiệp màu trắng, trên thiệp khắc cửu trảo kim long.

Tiêu Thanh sửng sốt: “Thiệp mời tham gia hội giảng kinh?”

“Người mang kiếm của Thánh giáo này muốn vào Thiên Khư các, tới Chuyển Luân môn.” Tư Không Nhai thở dài một tiếng: “Sau đó không biết tỉnh lại ở đâu, không biết quá khứ ra sao, không biết con đường phía trước sống vì điều gì. Ta đã thấy không ít người muốn vào Chuyển Luân môn, nhưng Diệp tiên sinh nhà ngươi lại là người đặc biệt nhất. Mỗi người như bọn họ trông như đã phát điên, nào có giống tiên sinh, ánh mắt luôn mang vẻ thản nhiên như núi lở trước mặt vẫn không đổi sắc.”

“Thân là người mang kiếm, mỗi giây mỗi phút đều phải giữ bình tĩnh.” Diệp Tinh Hàn cúi đầu nói.

Tiêu Thanh nhìn Diệp Tinh Hàn, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh, ngươi muốn quên chuyện quá khứ tới vậy ư?”

“Không cần hỏi nhiều, đây là quy củ của Thiên Khư các. Một khi vào Chuyển Luân môn, mọi thứ về hắn trong Thiên Khư các cũng bị chúng ta phá hủy.” Tư Không Nhai giơ tay ngăn Tiêu Thanh lại: “Mời Diệp tiên sinh cứ yên tâm, ngày mai ngươi ra khỏi thành, có một con tuấn mã Thần Phong chờ ngươi ở đó. Nó sẽ đưa ngươi tới Thiên Khư các. Ta đã gửi thư cho ông già của mình, chuyện còn lại ông ấy sẽ bố trí.”

“Đa tạ.” Diệp Tinh Hàn ném tấm thiệp màu trắng ra, tiếp đó quay người định bỏ đi.

“Đợi đã.” Tư Không Nhai nhận thiệp rồi hỏi: “Ngươi đưa thiệp cho ta, lại giao dịch với ta như vậy, chẳng lẽ không sợ Thánh giáo trừng phạt ngươi hay sao?’

“Trong Thần Đô thành này không ai có thể thoát khỏi tai mắt Thánh giáo. ta và ngươi đã gặp nhau ba lần, nếu vẫn không có chuyện gì diễn ra, như vậy tức là Thánh giáo ngầm đồng ý với giao dịch giữa chúng ta.” Diệp Tinh Hàn nói xong câu cuối cùng rồi tung người rời khỏi.

Tiêu Thanh nhíu mày nói: “Thế này là sao?”

Tư Không Nhai nhìn thoáng qua tấm thiệp màu trắng trong tay, đột nhiên ngửa đầu nhìn lên bầu trời, âm u nói: “Ai cũng nói Thiên Khư các là cặp mắt quan sát thiên hạ, nhưng từ khi bước vào Thần Đô này, ta luôn cảm thấy bên trên có một cặp mắt đang quan sát ta.”

Tiêu Thanh ngẩng đầu: “Sao ta không có cảm giác này?”

“Là ngươi ư? Quan Bạch Phụ!” Tư Không Nhai cất cao giọng nói.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Thánh giáo, Chu Hi sải bước đi lại, tốc độ như gió, áo đỏ như lửa. Trong địa phận Thánh giáo, chỉ có mình hắn dám đi lại nhanh như vậy, vì giáo lý của Quan Bạch Phụ chủ yếu ở hai chữ, một là “mặc”, hai là “tĩnh”. Mà hiển nhiên, Chu Hi không có nhiều duyên phận với hai chữ này.

Lôi Hồng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngăn hắn lại: “Điện hạ định đi đâu vậy?”

“Ta tìm Giáo hoàng.” Chu Hi trả lời.

Lôi Hồng lắc đầu nói: “Giáo hoàng bế quan rồi.”

“Bế quan? Hôm qua ta còn gặp ông ấy, ông ấy bảo ta đưa thiệp cho Hải Thanh Mạc, mời hắn tới hội giảng kinh.” Chu Hi nhíu mày nói.

Lôi Hồng trả lời: “Bình minh ngày hôm nay đã bế quan, trước hội giảng kinh, ngài ấy sẽ không xuất quan.”

Chu Hi day day mi tâm: “Đúng là phiền toái.”

“Sao rồi? Hải Thanh Mạc có nhận không?” Lôi Hồng hỏi.

“Nhận.” Chu Hi bĩu môi: “Nhưng hắn rất muốn cự tuyệt.”

Lôi Hồng nhíu mày nói: “Vì sao?”

“Sao nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cự tuyệt Giáo hoàng trong Thần Đô thành là chuyện nực cười lắm ư?” Chu Hi nhún vai nói: “Ai cũng nói Thánh giáo siêu nhiên vượt xa phàm trần, nhưng không ngờ bây giờ lại thành thứ phàm trần này. Không phải ai cũng theo tín ngưỡng đâu, Lôi Hồng Thiên sứ.”

Lôi Hồng sửng sốt, tiếp đó quay đầu lại cười: “Đúng là ta quên mất. Ta có một bằng hữu, hắn cũng là người như vậy.”

“Ồ?” Chu Hi nghi hoặc: “Kể đi.”

Lôi Hồng nhìn lên mái hiên, âm u nói: “Với thành tích của hắn, vốn dĩ có thể thoải mái tiêu dao trong Thánh giáo, lưu lại ở Thần Đô sẽ được muôn vàn giáo chúng thờ cúng. Nhưng hắn lại muốn cách nơi này càng xa càng tốt, thậm chí tốt nhất là không ai nhớ tới hắn, cũng không ai tới tìm hắn.”

“Thế bây giờ hắn đang ở đâu?” Chu Hi hỏi.

“Hắn phải đi.” Giọng nói của Lôi Hồng mang chút thương cảm: “Ta sẽ luôn luôn nhớ hắn, nhưng hắn lại muốn quên đi mọi người. Từ nay về sau, chắc sẽ không bao giờ gặp lại.”

Chu Hi quay đầu lại, thấy giữa ban ngày lại có sao băng rơi xuống, hắn cười nói: “Thiên hạ rộng lớn là vậy, thể nào chẳng có lúc gặp lại.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Diệp Tinh Hàn đi ra ngoài thành, quả nhiên thấy một con tuấn mã Thần Phong trắng toát kéo một chiếc xe ngựa đỗ ở đó chờ hắn. Hắn chậm rãi đi tới, đột nhiên cảm thấy một cơn gió mát thổi qua sau lưng. Diệp Tinh Hàn quay đầu lại, thấy một nam nhân trung niên áo trắng, dáng vẻ không dính chút bụi trần đã xuất hiện trước mặt mình. Làn da của nam nhân này có vẻ tái nhợt, gương mặt không biểu cảm, toàn bộ dung nhan như được khắc từ băng giá.

“Giáo hoàng.” Diệp Tinh Hàn cúi đầu nói.

“Nghe nói ngươi muốn đi xa, ta tới thăm ngươi.” Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng nói.

“Chưa cáo biệt Giáo hoàng.” Diệp Tinh Hàn vẫn không ngẩng đầu lên: “Xin Giáo hoàng lượng thứ.”

“Không sao.” Giọng nói của Quan Bạch Phụ vẫn không chút cảm xúc, một lúc lâu sau mới nói tiếp câu thứ hai: “Ta có một nghi vấn.”

Diệp Tinh Hàn vội vàng nói: “Xin Giáo hoàng cứ hỏi.”

“Nếu trở lại quá khứ, ngươi có muốn gặp ta không?” Quan Bạch Phụ hỏi.

Diệp Tinh Hàn suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ hi vọng sinh mệnh của mình kết thúc tại đó.”

“Hiểu rồi. Ngươi đi đi.” Gương mặt Quan Bạch Phụ bỗng lộ vẻ buồn bã.

Bàn tay hắn dừng lại cách đỉnh đầu Diệp Tinh Hàn một tấc, sau đó vỗ nhẹ lên người hắn, thân hình cứ thế biến mất.

Diệp Tinh Hàn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn phía trước một hồi lâu rồi mới xoay người bước lên xe ngựa.
Bình Luận (0)
Comment