Chương 169: Thiệp mời
Chương 169: Thiệp mời
Chương 169: Thiệp mời
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Bất luận là vì chuyện của ta hay vì chuyện của ngươi, cảnh giới bây giờ còn xa mới đủ. Từ hôm nay trở đi, chúng ta tiếp tục tập kiếm.” Hồng Niệm cầm Hà Ảnh kiếm lên: “Còn nhớ một kiếm đảo ngược thác nước của cửu sư huynh không?”
Hải Thanh Mạc xoay người bỏ chạy: “Ta còn cơ nghiệp ưa thích của mình!”
Cơ nghiệp ưa thích mà Hải Thanh Mạc nói đương nhiên là vận hành “Tiểu Lâu Hựu Đông Phong”. Nhờ nỗ lực của gã, căn lầu việc kinh doanh của căn lầu các này rực rỡ hơn lúc Hồng Hỉ còn làm chủ nhiều, cũng không phải vì Hải Thanh Mạc thích nói chuyện phiếm với các tỷ tỷ mà là dường như gã bẩm sinh vốn thích làm ăn buôn bán.
Ngày đó bên ngoài Vạn Kiếm sơn, gã cũng kinh doanh quán rượu hết sức náo nhiệt. lần này tới Thần Đô thành, một tòa linh quan lâu lại giúp gã thi triển quyền cước.
Có lúc Hải Thanh Mạc còn nghĩ, đáng lẽ ra năm xưa mình nên được nhà của tiểu ca nhận nuôi mới đúng. Tiểu ca không muốn kế thừa sản nghiệp Kim gia nên chạy ra ngoài tu hành, đúng là phí phạm của trời. Nếu đổi lại là mình chắc bây giờ ở trong Kim gia đã như cá gặp nước. Nhưng chuyện này chỉ có thể tưởng tượng, từ ngày đó trở đi kiếm vũ của Hải Thanh Mạc không thể xuất hiện lại, chỉ có thể chấp nhận bị nhốt ở sân sau, tập trung tu luyện kiếm thuật.
Hồng Niệm nói với kiếm thuật của bọn họ hiện giờ, nếu đi tra án, còn tra ra là Hữu sứ của Thánh giáo, chỉ e còn chưa ra tay đã bị người ta giết chết, cho nên chỉ có thể mau chóng tăng cường tu vi bản thân. Bây giờ Hải Thanh Mạc mượn ngoại lực, chỉ có thể tạm coi là Huyền Tâm cảnh sơ kỳ; còn trong trận chiến ở Vạn Kiếm sơn, Hồng Niệm đã phá cảnh lên tới Huyền Tâm cảnh trung kỳ. Tinh Khôi thì giống như đại đa số người tu hành, còn muốn một bước lên trời cho nên không thăng cấp lên Địa Lục cảnh mà luôn dừng lại ở Huyền Tâm cảnh đỉnh phong. Chênh lệch giữa bọn họ khá xa, vì vậy bây giờ không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ.
Do đó Hải Thanh Mạc lại trở lại tình cảnh lúc ở trên Quân Kiến sơn, ngày ngày luyện kiếm từ sáng sớm. Đại đa số thời điểm là Hồng Niệm tới ở cùng gã, thi thoảng lại là người khác.
“Đoạn Tình công công, Chưởng Ấn giám các ngươi rảnh rỗi lắm à?” Hải Thanh Mạc đứng trong sân múa kiếm một lượt xong, bất đắc dĩ nhìn tổng quản Chưởng Ấn Ngọa Hổ nằm ngủ dưới tàng cây.
Ngọa Hổ chép miệng một cái, đứng dậy khỏi mặt đất, vừa phủi bụi trên người vừa trả lời: “Chiêu kiếm vừa rồi của ngươi không đúng.”
“Có gì không đúng?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Ngươi ngủ say sưa gáy vang như sấm mà còn biết ta xuất kiếm không đúng?’
“Đương nhiên, vừa rồi gió thổi không đúng.” Ngọa Hổ giơ ngón tay lên gãi mặt, có vẻ vẫn còn buồn ngủ: “Cho nên mới đánh thức ta.”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói.
“Tu hành là thế nào, tu hành là để lên tới Thái Thượng, đắc đạo thành tiên. Nội dung quan trọng trong tu hành là thuận theo thiên đạo, đặc biệt là nhánh Quân Kiến sơn, mỗi kiếm đều thi triển ứng theo thiên đạo. Nhưng chiêu kiếm vừa rồi của ngươi quá hung ác dữ tợn, thiếu mất tiêu sái, cho nên khoảnh khắc đó gió thổi trong sân đã rối loạn.” Ngọa Hổ điểm mũi chân lướt tới, giơ ngón tay, học theo tư thế của Hải Thanh Mạc đâm ra một cái, chỉ thấy một cơn gió mát thổi qua, lá cây trong sân rung lên sàn sạt.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, đang định mở miệng thì lại thấy một luồng kiếm khí cực kỳ mãnh liệt ập về phía mình. Gã vội vàng vung kiếm lên chặn, không ngờ tới cách mặt gã một tấc thì kiếm khí đột nhiên tiêu tán.
Ngọa Hổ buông ngón tay xuống, âm u nói: “Đã hiểu chưa?”
“Sao ngươi biết kiếm pháp của Quân Kiến sơn chúng ta?” Hải Thanh Mạc ngạc nhiên nói.
“Ta không biết kiếm pháp Quân Kiến sơn các ngươi, chẳng qua nhìn ngươi xuất kiếm vừa rồi có cảm ngộ mà thôi.” Ngọa Hổ trở lại tiếp tục ngồi dưới tàng cây, nhìn tư thế chắc định ngủ tiếp.
“Ngươi lợi hại vậy à?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Ngọa Hổ, đệ nhất cao thủ đại nội.” Một bộ áo đỏ xuất hiện trước mặt Hải Thanh Mạc, khiến lá rụng dưới đất bay bổng lên.
Ngọa Hổ nhíu mày, lại đứng dậy: “Điện hạ, không ngờ ngài lại tới linh quan lâu này.”
“Sao nào? Thái giám tới được còn ta thì không được?” Chu Hi hỏi ngược lại.
Ngọa Hổ nắm chặt tay, khóe miệng giật giật, tiếp đó vung ống tay áo: “Ta còn phải trở lại làm việc, các ngươi cứ tán gẫu đi.” Nói xong hắn tung người nhảy lên, rời khỏi khoảng sân.
Từ sau trận chiến giữa Chu Hi và Kim Phượng Hàm, Hải Thanh Mạc chưa từng gặp lại Chu Hi, giờ phút này gặp mặt, Hải Thanh Mạc do dự nửa ngày rồi mới thốt được lên một câu: “Sao nào? Linh quan lâu của ta không tệ chứ?”
“Không tệ không tệ. Nghe nói ngươi làm linh quan khá xuất sắc?” Chu Hi hỏi.
Hải Thanh Mạc vội vàng xua tay biểu lộ nỗi bất mãn: “Ta không phải linh quan, không biết đánh đàn ca hát.”
“Thế thì coi là gì?” Chu Hi cười nói.
“Ta đặt cho mình và Thanh Thiên một cách gọi mới.” Khóe miệng Hải Thanh Mạc hơi nhếch lên, có vẻ khá đắc ý: “Chúng ta gọi là, kiếm lang.”
Ngay cả Chu Hi nghe thấy cách gọi này cũng ngây ra cả nửa ngày, cuối cùng cười tới mức không ưỡn thẳng người nổi. Hắn chỉ vào Hải Thanh Mạc nói: “Đệ đệ ơi là đệ đệ, ngươi đúng là nhân tài. Sau này ngươi cứ mở một tòa kiếm lang lâu, ta bảo đảm chuyện làm ăn của toàn bộ phố Giang Nguyệt cộng lại cũng không tốt bằng ngươi.”
Ánh mắt Hải Thanh Mạc sáng bừng lên, không những không hổ thẹn, ngược lại có vẻ hưng phấn: “Ngươi nói rất có lý!”
Chu Hi gật đầu nói: “Suy nghĩ của mọi người về chuyện phong nguyệt vẫn quá thiển cận!”
Hải Thanh Mạc tiếp tục nói: “Đến lúc đó còn phải nhờ huynh trưởng tới ủng hộ cho chuyện làm ăn của ta!”
Chu Hi sống sót: “Ta không có sở thích long dương, làm sao ủng hộ chuyện làm ăn của ngươi?”
Hải Thanh Mạc “chậc” một tiếng, vẻ mặt như muốn nói “sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy”, sau đó đặt U Đô kiếm vào tay Chu Hi, lùi lại một bước rồi vung tay lên: “Bản thân ngươi chẳng phải một kiếm lang phơi phới ư!”
Lúc này Chu Hi mới phản ứng lại, vung trường kiếm trong tay: “Xem ra hôm nay ta phải thanh lý môn hộ, trả lại trong sạch cho gia tộc họ Chu chúng ta!”
“Đùa chút thôi mà, đùa chút thôi mà.” Hải Thanh Mạc đoạt lại kiếm từ tay Chu Hi. Sau đó, cuối cùng gã cũng hỏi một câu có ý nghĩa: “Hôm nay ngươi tới tìm ta là có chuyện gì quan trọng à?”
“Có. Có người mời ngươi tới phủ làm khách nên bảo ta tới đây đưa thiệp.” Chu Hi lấy từ trong lòng ra một tấm thiệp đỏ, ném thẳng tới.
Hải Thanh Mạc vươn hai ngón tay kẹp lấy: “Thiệp đỏ? Có người thành hôn à? Nhưng ta không có bạc mừng đâu.”
“Vốn dĩ tấm thiệp này màu trắng, trước khi ra cửa ta đã nhuộm thành đỏ. Không có ai thành hôn cả, chỉ là một buổi hội họp giảng kinh thôi.” Chu Hi nói.
Hải Thanh Mạc cúi đầu xem thử, chỉ thấy trên tấm thiệp đỏ này vẽ một con rồng, rồng có chín chân, kim quang xán lạn, hắn sửng sốt: “Cửu trảo kim long? Đây là?”
“Là buổi giảng kinh của Giáo hoàng Thánh giáo.” Hồng Niệm xuất hiện sau lưng Hải Thanh Mạc: “Gần đây trong chợ đen tấm thiệp này rất đáng giá, nói khoa trương một chút thì ngươi có thể đổi được một tòa linh quan lâu nữa.”
“Hoàn toàn không hề khoa trương, Giáo hoàng đích thân giảng kinh, cơ hội như vậy không thường thấy đâu.” Chu Hi nói đầy ẩn ý.
“Ta có thể nhận nó rồi cầm đi bán không?” Hải Thanh Mạc nói rất thành khẩn.
“Không cần Giáo hoàng động thủ, ta sẽ giết ngươi trước.” Chu Hi đáp cũng rất thành khẩn.
Hải Thanh Mạc ném tấm thiệp trong tay đi: “Ta không phải giáo đồ Thánh giáo, không đi.”
Chu Hi vung tay, hất ngược về: “Ngươi không có tư cách cự tuyệt tấm thiệp này. Tạm biệt.” Chu Hi không tiếp tục đề tài này mà xoay người bỏ đi.
Hải Thanh Mạc cầm tấm thiệp kia, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, ta diễn không tệ chứ. Chắc hắn thật sự cho rằng ta hoàn toàn không muốn đi.”
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Đúng là ngươi nên cự tuyệt, nhưng cũng đúng là không thể cự tuyệt. Uy thế của Thánh giáo hiện giờ đã trên cả cung đình.”
“Sao lại cự tuyệt, vì ngày hôm đó ta sẽ được thấy Tinh Khôi.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.