Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168: Hạc Vàng Về Tổ

Chương 168: Hạc vàng về tổ Chương 168: Hạc vàng về tổ

Chương 168: Hạc vàng về tổ

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Đêm khuya, đã tới giờ Đần, ngay cả con phố Giang Nguyệt đàn hát huyên náo cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Tam tiểu thư của phủ Trung lang tướng đã uống tới mức bất tỉnh nhân sự, được Hồng Niệm bế lên xe ngựa, nhờ hộ vệ đưa về trong phủ. Còn bản thân cô lại chậm rãi rảo bước đi về phía hoàng cung, Hải Thanh Mạc bầu bạn bên cạnh, hai người cứ thế sóng vai đi trên con đường lớn trống vắng không bóng người.

“Ngươi bảo Đào Hoa lên đường là vì sợ chuyện tiếp theo quá nguy hiểm à?” Hồng Niệm hỏi.

Hải Thanh Mạc gõ nhẹ lên chuôi kiếm U Đô bên cạnh: “Chẳng qua cảm thấy muội ấy rời thôn là muốn luyện kiếm tu hành, trở thành Kiếm Tiên đời kế tiếp chứ không phải theo ta đấu trí đấu dũng với người khác trong Thần Đô thành đầy mây gió quỷ quyệt này. Tiểu Đào Hoa của chúng ta chắc chắn sẽ là người vung kiếm danh chấn thiên hạ!”

“Thế còn ngươi? Ngươi là ai?” Hồng Niệm cười nói.

“Ta ấy à.” Hải Thanh Mạc chỉ lên vầng trăng tròn trên không trung: “Ta chắc chắn sẽ là vầng trăng sáng trên không trung kia.”

“Hả?” Hồng Niệm nhướn mày: “Nghĩa là sao?”

Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Là chiếu sáng đường đi phía trước của mỗi người đi trong đêm.”

Hồng Niệm nhẹ nhàng vén làn tóc mai bị gió đêm thổi bay: “Ngươi đang nói ta à?”

“Ta đang nói chính mình, Hồng Niệm cô nương.” Hải Thanh Mạc tiếp tục bước tới.

“Sau khi mẫu thân của ta ra đi, trước khi ta được Lan Lăng thành tìm thấy, ta vẫn luôn đi trên con đường không có ánh sáng. Mãi tới khi gặp lão cha chó, đại ca và tam đệ, cuộc đời mới có ánh sáng. Sau này lại gặp được cô, gặp cửu sư huynh, gặp tiểu ca. Cô nói xem ta bất hạnh hay cực kỳ may mắn đây?’

Hồng Niệm suy nghĩ một hồi, không trả lời: “Nói vậy, ta cũng giống như thế.”

“Hồng Niệm cô nương, ta phát hiện gần đây cô có một điểm thay đổi rất lớn.” Hải Thanh Mạc đột nhiên nói.

Hồng Niệm quay đầu lại nhìn gã: “Có thay đổi gì?”

“Hình như từ sau khi gặp lại, cô thích cười hơn trước.” Hải Thanh Mạc trả lời.

Hồng Niệm sửng sốt, lẩm bẩm: “Vậy sao?”

Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Xem ra bản thân cô cũng không phát hiện ra.”

Sau đó hai người không nhắc tới việc này nữa, chỉ trò chuyện câu được câu không, cuối cùng đi tới cửa hoàng thành. Nơi đó có một chiếc xe ngựa màu đen đang đỗ, một tiểu thái giám mặc áo tím cầm roi ngựa đứng hầu ở đó.

Tuy đã là đêm khuya nhưng phía ngoài hoàng cung vẫn canh phòng nghiêm ngặt. Hôm nay Hồng Niệm mặc đồ nữ, đương nhiên không thể ngang nhiên đi vào. Cô nhìn trái nhìn phải một chút rồi bước lên xe ngựa.

Hải Thanh Mạc không biết trong bóng tối có bao nhiêu cặp mắt đang âm thầm quan sát bọn họ, nhưng gã hoàn toàn không để trong lòng, chỉ khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hồng Niệm cô nương, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại.”

“Được. Mai gặp lại.” Hồng Niệm buông rèm che xe ngựa, cỗ xe chậm rãi cất bước đi vào trong cung.

Hải Thanh Mạc mỉm cười, xoay người đi khỏi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong bóng tối, hai nam nhân mặc mãng bào chứng kiến mọi chuyện vừa diễn ra, Đoạn Tình bất đắc dĩ day day mi tâm: “Ngươi nói xem, chúng ta vất vả lắm mới nuôi cải trắng lớn, có phải sắp bị eo ủn mất không?”

“Còn chưa. Nhưng sắp rồi.” Đoạn Thủy trả lời.

Đoạn Tình khẽ thở dài: “Ai bảo chúng ta đều là thái giám cơ chứ.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Buổi trưa ngày hôm sau, Hải Thanh Thiên thu dọn hành lý xong, đưa cho Lý Hàn Y, giọng nói có vẻ tiếc nuối: “Sao vội thế?”

“Ngươi không nỡ để ta đi, có phải vì ngươi cảm thấy nếu ta đi rồi chỉ còn mình ngươi bị nhị ca tra tấn, thậm chí không có ai lên tiếng giúp ngươi?” Lý Hàn Y hỏi.

Hải Thanh Thiên bị câu nói này đâm trúng chỗ đau, khóc không ra nước mắt: “Đào Hoa tỷ tỷ, Hàn Y tỷ tỷ, Lý chưởng môn, hay là đưa cả ta đi theo. Ta tới Quân Kiến sơn canh gác sơn môn, không phải ở lại phố Giang Nguyệt này nữa.”

“Bảo trọng.” Lý Hàn Y không đáp ứng thỉnh cầu của Hải Thanh Thiên, chỉ bước tới vỗ vai hắn rồi xoay người cầm bọc hành lý đi ra ngoài.

Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm đang đứng bên ngoài, thấy Lý Hàn Y bước ra, Hải Thanh Mạc cười nói: “Cho muội một con ngựa tốt, nhưng ta nghĩ có lẽ muội muốn tự mình ngự kiếm bay về hơn.”

“Ừ. Dọc đường mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút là được.” Lý Hàn Y trả lời.

“Tốt lắm.” Hải Thanh Mạc xoay người: “Nhưng trong phạm vi Thần Đô thành không được ngự kiếm. Muội cưỡi ngựa tới tòa thành tiếp theo rồi bán ngựa đi.”

“Được.” Lý Hàn Y chắp tay với mọi người: “Tiểu sư huynh, Hồng Niệm tỷ tỷ, mọi người ở lại Thần Đô thành phải chú ý bảo trọng, nếu gặp nguy hiểm nhất định phải gửi thư về Quân Kiến sơn.”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Được. Sau này ta cũng là người có Tiên môn làm chỗ dựa. Đi đi.”

Vừa dứt lời lại nghe một tiếng hạc kêu từ xa vọng lại. Mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một con hạc vàng xuất hiện nơi chân trời, tiếp đó nhanh chóng bay xuống. Ánh vàng lướt qua, đã hạ vào trước mặt bọn họ.

Hải Thanh Mạc vui vẻ nói: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp.”

Hạc vàng ngẩng đầu lên trời kêu một tiếng tỏ ý đáp lại.

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Khổ nỗi hôm nay không làm cá nướng, rất xin lỗi.”

Hạc vàng vỗ cánh một cái, một cơn gió thổi Hải Thanh Mạc lui lại ba bước, xem như phát tiết nỗi bất mãn của mình.

Hải Thanh Mạc vẫn cười hì hì, đi tới giơ tay vuốt ve đầu hạc vàng: “Chờ lần sau ta về Quân Kiến sơn sẽ đền bù cho ngươi. Ngươi thay A Cửu tỷ tỷ tới đón Tiểu Đào Hoa à, xem ra tỷ ấy gửi phi kiếm đi rồi bảo ngươi tới đây luôn, không cho chúng ta cơ hội từ chối.’

Hạc vàng liếc mắt nhìn Lý Hàn Y một cái, cúi người xuống, ý bảo cô leo lên.

Lý Hàn Y liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc nghiêm mặt nói: “Đây là vật cưỡi của chưởng môn Quân Kiến sơn chúng ta, tiên hạc A Hoàng!’

Hải Thanh Thiên gãi đầu: “Sao nghe như tên chó thế?”

Lý Hàn Y không hề do dự, điểm mũi chân lướt tới, đạp lên lưng hạc vàng rồi khoanh chân ngồi xuống.

Hạc vàng kia xưa nay tính cách thẳng thắn, sau khi đón lấy Lý Hàn Y là không dừng lại thêm, vỗ cánh hai cái rồi theo gió cất cao, chở Lý Hàn Y bay tới không trung.

“Đợi ta học xong sẽ về!” Lý Hàn Y vội vàng nói.

Hải Thanh Mạc gật đầu, cất cao giọng hô lên không trung: “Đúng, đợi muội học xong sẽ về.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày hôm đó, trên không trung Thần Đô thành, có một cô gái ngồi trên hạc vàng, bay về phía bắc giữa ánh mắt của mọi người trong thành.

Phàm nhân vô tri tưởng tiên nhân giáng thế, dồn dập quỳ lạy. Còn trong giới tu hành, có rất nhiều người nhận ra con hạc vàng này, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Là vì trước đây những người có thể ngồi trên hạc vàng, vị mạnh nhất thì từng một kiếm chém rơi nửa tòa Thiên môn, vị kín tiếng nhất thì cả đời chỉ ra một kiếm, một kiếm bổ ra một Lạc Đình giang; vị gần nhất thì dùng cảnh giới nửa bước Thái Thượng ngăn chặn Ma tộc xâm lấn. Cho nên cô gái có tư cách ngồi trên hạc vàng kia sẽ gây dựng truyền thuyết ra sao?

Tư Không Nhai ngẩng đầu nhìn lên, âm u nói: “Ta nghĩ, giờ phút này rất nhiều người trong Thần Đô thành đang có chung một suy nghĩ, đó là xuất một kiếm chém lên, đánh rơi cả người lẫn hạc, tránh cho sau này có thêm một phiền toái.”

“Hình như có người làm vậy thật.” Tiêu Thanh nhíu mày nói.

“Hả?” Tư Không Nhai sửng sốt.

Trong địa phận giáo tông Thánh giáo, Quan Bạch Phụ đang cầm một lưỡi đao nhỏ, phe phẩy trước ánh nến. Đột nhiên hắn rung tay phải, lưỡi đao rời tay hắn bay thẳng ra ngoài, tiếp đó lao lên bầu trời.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung có một sợi tơ màu trắng bay ra như một tia chớp, trực tiếp tìm tới lưỡi đao nhỏ này. Sợi tơ quấn lấy chuôi đao, đột nhiên kéo phăng nó xuống.

Quan Bạch Phụ ngoắc nhẹ ngón tay một cái, lưỡi đao lại trở về ta hắn. Hắn thở dài: “Không ngờ lần đầu tiên chúng ta giao thủ lại là như vậy.”

Nhưng Hải Thanh Mạc đứng đằng xa không thấy được quyết đấu cao thâm như vậy, chỉ cảm khái nói: “Thật uy phong.”

“Tiểu sư muội của ngươi đã trở về tu luyện kiếm thuật, nhưng ngươi vẫn ở đây không chịu làm việc đàng hoàng.”

Hồng Niệm liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái.

Hải Thanh Mạc vội vàng giải thích: “Ta cũng bận chính sự mà.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.”
Bình Luận (0)
Comment