Chương 167: Quân Kiến là nhà
Chương 167: Quân Kiến là nhà
Chương 167: Quân Kiến là nhà
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc cầm tờ giấy viết thư trong tay, mãi vẫn không mở ra, cánh tay run nhẹ, vẻ mặt khá kích động.
Từ sau khi cửu sư huynh ra đi, y dẫn theo Tiểu Đào Hoa rời khỏi Vạn Kiếm sơn, đi thẳng tới Thần Đô thành này. Tuy được rất nhiều người tương trợ nhưng vẫn có một loại cảm giác: thế là sau lưng đã không còn Tiên môn nhà mình làm chỗ dựa. Đó là một loại cảm giác rất khó miêu tả, tuy bọn họ vẫn nói với người ngoài mình tới từ Quân Kiến sơn, nhưng trong lòng bản thân họ cũng hiểu, đó chỉ là ngọn núi trống rỗng.
Không có sư phụ, không có sư huynh, chỉ có một con hạc vàng, ở đó chờ chủ nhân sẽ không trở lại.
Hồng Niệm nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là cửu sư huynh lưu lại từ trước?”
“Không đâu. Cửu sư huynh lười lắm, toàn dùng phi kiếm truyền âm thôi chứ không dùng phi kiếm gửi thư.” Hải Thanh Mạc lắc đầu thở dài một tiếng, tiếp đó vung tờ giấy viết thư kia lên, chỉ thấy từng hàng chữ từ trên giấy bay xuống, bày ra trước mặt bọn họ.
“Lý Đào Hoa nhận chức chưởng môn Quân Kiến, nhưng kiếm pháp còn thấp, không đủ xuống núi vân du. Phải nhanh chóng trở lại Quân Kiến, khổ tu Huyền Cửu kiếm quyết, sau khi vào Tinh Vân bảng mới có thể hạ sơn. Đường xá xa xôi, không thể để lâu.” Hồng Niệm đọc mấy dòng chữ, ngưa nói: “Chữ viết thanh tú, lời văn dịu dàng nho nhã, hình như là nữ nhân viết.”
“Ta hiểu rồi.” Hải Thanh Mạc đột nhiên phản ứng lại, vui mừng nói: “Hồng Niệm cô nương, cô có biết năm nay cửu sư huynh nhà ta bao nhiêu tuổi rồi không?’
“Người đạt tới Huyền Tâm cảnh thì không thể nhìn ra tuổi tác thật từ vẻ ngoài. Nhưng ba mươi năm trước khi Ma giới xâm lấn, Quân Cửu đã bái sư nhập đạo, cửu sư huynh của ngươi chắc cũng gần năm mươi rồi.” Hồng Niệm trả lời.
“Thế thì đúng rồi. Cửu sư huynh nói người mà sư huynh yêu thương vẫn sinh sống ở thôn xóm sau núi, tên là A Cửu, là người trong lòng sư huynh từ khi còn nhỏ. Bây giờ nghĩ lại chắc chắn là lừa ta!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Vì A Cửu kia trông cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, nếu cửu sư huynh thích một cô gái phàm thế từ khi còn nhỏ, thế thì tới tuổi này chắc sắp bế cháu đến nơi rồi. A Cửu kia cũng là người tu hành, bức thư này là cô ấy viết!”
Hồng Niệm mỉm cười: “Hình như ngươi rất vui vẻ.”
“Cảm giác rất kỳ diệu.” Hải Thanh Mạc nhếch miệng cười, khóe mắt lại có giọt lệ chảy ra, gã giơ tay lên lau nhẹ: “Đó là ta luôn cảm thấy sau khi cửu sư huynh ra di, Quân Kiến sơn chỉ còn lại một ngọn núi trống rỗng. Tuy nơi đó là tiên môn của ta, nhưng nơi đó không còn ai làm chỗ dựa cho chúng ta nữa, cũng không có ai đợi chúng ta trở về. Nhưng nhận được bức thư này, biết còn một vị tỳ tỷ có quan hệ sâu xa với cửu sư huynh đang canh giữ ở đó, cứ như là Quân Kiến sơn không phải chỉ là một biểu tượng nữa mà là một ngôi nhà thật sự mà mình có thể trở về.”
Hồng Niệm gật đầu: “Ta hiểu.”
“Ta phải báo cho Tiểu Đào Hoa tin tức tốt này.” Hải Thanh Mạc cất bức thư đi rồi cười nói.
“Đã bảo rồi, người ta đã đổi tên thành Hàn Y.” Hồng Niệm bất đắc dĩ nói.
“Lý Hàn Y là cái tên mà sư muội dùng để chấn nhiếp thiên hạ, nhưng khi Quân Cửu sư huynh lệnh cho sư muội làm chưởng môn Quân Kiến sơn, sư muội vẫn tên là Đào Hoa.” Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, lao từ trên tầng bốn xuống, cảm giác được hai luồng kiếm khí giao phong sau cửa, gã nhanh chóng chạy khỏi lầu các.
Chỉ thấy bên ngoài lầu các, dưới đất đã là một phiến sương giá, cách đó không xa, Tư Không Nhai đang đấu kiếm với Lý Hàn Y, trông có vẻ như hai người giao đấu khó phân thắng bại, tình thế ngang tài ngang sức. Nhưng mấy ngày nay thông qua lời nói của người khác, Hải Thanh Mạc đã biết thân phận của Tư Không Nhai, biết hắn cố ý tìm hiểu chiêu số của tiểu sư muội nên lập tức hô lên: “Sư muội, đừng đánh với hắn.”
“Không được. Còn chưa kết thúc đâu!” Lý Hàn Y lạnh nhạt đáp lại một câu, tiếp đó vung thanh Lạc Cửu Thiên trong tay lên, chuẩn bị thi triển kiếm thế Thiết Mã Băng Hà.
Tiêu Thanh lạnh nhạt nói với Tư Không Nhai: “Chiêu kiếm này có vẻ rất lợi hại, thiếu chủ còn chưa xong việc à.”
Tư Không Nhai mỉm cười thu kiếm, không cho Lý Hàn Y cơ hội ra tay tiếp, rũ nhẹ đầu nói: “Điếm tới thì dừng.”
Hồng Niệm cũng hạ xuống đất sau đó, liếc mắt nhìn Tư Không Nhai một cái rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Thiếu chủ Thiên Khư các.”
Tư Không Nhai hai chân mềm nhũn: “Lại nữa rồi.”
Hồng Niệm giơ tay: “Chắc ngươi vẽ một bức về Đào Hoa muội muội của chúng ta rồi, giao ra đây.”
Tiêu Thanh vung kiếm tới, trầm giọng nói: “Có đánh không? Thiếu chủ.”
“Không được, không đánh được.” Tư Không Nhai giơ một tay ôm ngực, khụy một gối xuống: “Toi rồi toi rồi, tim ta đập nhanh quá, sắp nhảy ra ngoài mất rồi. Cứu mạng, ai cứu mạng với!”
“Khiến mọi người chê cười rồi. Thiếu chủ nhà ta lại phát bệnh, để ta làm việc vậy.” Tiêu Thanh tìm trong lòng Tư Không Nhai, lấy bức tranh kia ra cầm trong tay. “Vẫn câu nói ưa thích của Thiên Khư các, mỗi sự kiện đều có giá của nó, cho nên mời Quân Kiến sơn ra giá.”
Hồng Niệm liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, Hải Thanh Mạc hơi ngửa đầu lên nói: “Xem thử nào.”
Tiêu Thanh rung tờ giấy, bức tranh trải ra trước mặt mọi người.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Vẽ không tệ.”
Khóe miệng Tiêu Thanh giật giật, người trong Quân Kiến sơn đầu óc kiểu gì vậy?
“Đúng là không tệ.” Hồng Niệm cũng tán thành.
“Nếu cô nương không muốn chúng ta lan truyền.” Tư Không Nhai đứng dậy, điểm nhẹ lên bức tranh, bức tranh tự cháy, chẳng bao lâu sau đã hóa thành tro tàn. Hắn cười nói: “Thế thì không lan truyền cũng được. Nhưng vẫn câu nói kia, mỗi sự kiện đều có giá của nó. Ta có một điều kiện.”
Hồng Niệm gật đầu nói: “Ngươi nói đi.”
“Huynh vọng lần sau gặp mặt, cô nương đừng cười với ta.” Tư Không Nhai tiếp tục giơ tay che ngực: “Ta không nhận nổi.”
“Sư muội, vừa rồi là sư huynh sai.” Hải Thanh Mạc vung tay phải, U Đô kiếm bay vọt từ trong lầu các ra, dừng lại trong tay gã: “Đánh đi.”
Lý Hàn Y nhẹ nhàng vẽ thành một đóa kiếm hoa: “Cứ giao hắn cho ta, sư huynh đối phó với vị cô nương kia đi.”
“Tiêu Thanh, bỏ chạy giữ người.” Tư Không Nhai mỉm cười, lui lại phía sau, thân hình chậm rãi tiêu tán. “Không thể tưởng tượng được hóa ra chủ nhân mới của Tiểu Lâu Hựu Đông Phong lại là con tư sinh của hoàng đế. Hoàng tộc họ Chu, đúng là may mắn.”
“Hừ, Hồng Niệm cô nương, hắn mắng ta.” Hải Thanh Mạc cả giận nói.
Hồng Niệm nhún vai: “Vẻ vang tiên tổ thôi mà? Cùng ý tứ.”
Tiêu Thanh thở dài, cô nàng không thể lẳng lặng bỏ trốn như Tư Không Nhai, vì cô còn con lừa kia, chỉ có thể đi tới nắm dây cương lừa, cười bồi với mọi người rồi cưỡi lừa chậm rãi chạy đi.
May mà cô nàng không khiến người ta chán ghét như thiếu chủ của mình, cho nên có cưỡi lừa đi cũng không ai ngăn cản.
“Thiên Khư các. Cô nương, nếu chúng ta muốn làm việc kia, có lẽ bọn họ có thể giúp ích rất nhiều.” Hải Thanh Mạc nói.
Hồng Niệm suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn sang phía Lý Hàn Y, vui vẻ nói: “Sư muội! Nói cho muội một tin tức tốt!”
Lý Hàn Y thu Lạc Cửu Thiên lại, nghi hoặc nói: “Tin tức tốt gì?”
“Trên núi của Quân Kiến sơn chúng ta còn một vị tỷ tỷ.” Hải Thanh Mạc nói: “Vị tỷ tỷ kia có thể truyền cho chúng ta kiếm thuật tuyệt thế của Quân Kiến sơn! Muội cũng biết mà, vốn dĩ Quân Kiến sơn chỉ còn lại hai người chúng ta, nhưng bản thân ta còn chưa học xong, không thể truyền thụ kiếm thuật cho muội. Bây giờ sở học của muội đều là tiểu ca của ta dạy. Nhưng vị tỷ tỷ kia thì khác, tỷ ấy nói có thể dễ dàng đưa muội lên Tinh Vân bảng.”
Hồng Niệm giơ tay che trán: “Cô ấy có nói thế đâu.”
Lý Hàn Y lộ vẻ nghi hoặc: “Vị tỷ tỷ này ở đâu ra vậy?”
“Vị tỷ tỷ này là người trong lòng của cửu sư huynh chúng ta, không biết trước đây bọn họ từng trải qua chuyện gì mà luôn đứng cách một ngọn núi chứ không gặp nhau. Nhưng hôm nay cửu sư huynh tạm thời rời khỏi nhân gian, vị tỷ tỷ này lại đứng ra giúp chúng ta.” Hải Thanh Mạc vẫn hưng phấn như lúc vừa rồi. “Bây giờ sư huynh của muội có thể xử lý mọi chuyện trong Thần Đô thành, muội mau mau chóng chóng trở về học tập kiếm pháp mới đi.”
Lý Hàn Y khẽ nhíu mày: “Sư huynh đang lừa ta đấy à?” Nói xong cô nhìn sang phía Hồng Niệm.
Hồng Niệm bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu nói: “Sư huynh của muội không lừa muội đâu, đúng là chúng ta nhận được phi kiếm gửi thư từ Quân Kiến sơn, gọi muội về học tập kiếm thuật, cho xứng với chức vị chưởng môn Quân Kiến sơn.”
“Nếu Hồng Niệm tỷ tỷ đã nói vậy, thế thì không phải là giả.” Lý Hàn Y gật đầu nói: “Bao giờ thì ta phải đi?”
“Ngày mai.” Hải Thanh Mạc nói: “Ngày mai phải đi!”