Chương 166: Phi kiếm truyền thư
Chương 166: Phi kiếm truyền thư
Chương 166: Phi kiếm truyền thư
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Tiểu lâu hựu đông phong, hồi thủ nguyệt minh trung.” Tư Không Nhai đứng ngoài căn lầu các này, ngẩng đầu nhìn dải đèn lồng treo trên cao, nghe tiếng đàn hát vang lên bên trong, khẽ vuốt cằm: “Ta muốn vào xem thử.”
“Tin tức của nơi này cũng đáng tiền à?” Tiêu Thanh vẫn dắt con lừa đi theo phía sau hắn.
“Chủ nhân trước đây của lầu các này tên là Hồng Hỉ, một thuấn thuật sư cảnh giới Địa Lục.” Tư Không Nhai cười nói: “Lúc trước bị Thiên Khư các chúng ta thăm dò được, cuối cùng Lan Lăng thành chi cho chúng ta ít bạc, tin tức này cũng theo gió cuốn bay. Bây giờ đổi chủ nhân rồi, đương nhiên có thể thu bạc lần nữa.”
“Cái loại ham tiền.” Tiêu Thanh gọi gã sai vặt bên cạnh: “Thu xếp chỗ nào cho con lừa này hộ ta, chúng ta muốn vào.”
Gã sai vặt liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi lắc đầu nói: “Nơi đây không tiếp khách nam, vị công tử này không được vào.”
“À, quên mất nhỉ.” Tư Không Nhai gãi đầu: “Tiêu Thanh, ngươi vào đi.”
Tiêu Thanh thở dài: “Ta cũng không vào được.”
Tư Không Nhai nghiêng đầu: “Người ta muốn gặp tới rồi.” Nói xong hắn rút từ trong lòng ra quyển sổ ghi chép nhỏ.
“Ngươi muốn gặp ta?” Lý Hàn Y tay cầm Lạc Cửu Thiên, đi từ sau lưng bọn họ tới.
“Đương nhiên.” Tư Không Nhai cầm cái bút lông sói lên, nhìn Lý Hàn Y vài lần rồi nhanh chóng vẽ lên quyển sổ.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lý Hàn Y hỏi.
“Trong trận chiến trên Vạn Kiếm sơn ngày đó, Quân Cửu giao chức vị chưởng môn cho ngươi, tin tức này chưa được công bố ra toàn thiên hạ, nhưng Thiên Khư các chúng ta đã nhận được. Bây giờ lại có bức tranh của ngươi, chúng ta chỉ cần truyền bá ra...” Tư Không Nhai nhướn mày. “Ha ha.”
“Cho ta xem.” Lý Hàn Y nói.
Tư Không Nhai xé tờ giấy vẽ kia xuống, đưa cho Lý Hàn Y xem thử. Lý Hàn Y gật đầu: “Vẽ không tệ.”
“Trong Kiếm các ở Quân Kiến sơn có một thanh kiếm, tên là Ưu Tư, là kiếm mà Đa Tình công tử ngày trước từng dùng, ta thèm thuồng đã lâu.” Tư Không Nhai từ từ dụ dỗ.
Lý Hàn Y suy nghĩ một hồi: “Được, lúc về ta sẽ xem thử.”
“Hả? Về xem thử?” Tư Không Nhai lại vẫy tờ giấy: “Không đúng không đúng. Ta thèm thuồng đã lâu!”
Lý Hàn Y nhíu mày nói: “Đó là kiếm của Quân Kiến sơn chúng ta.”
“Ngươi đưa kiếm cho ta, ta sẽ không truyền bá bức tranh này.” Tư Không Nhai bất đắc dĩ đành nói toạc ra.
Sắc mặt Lý Hàn Y càng hoang mang: “Ngươi truyền bá tranh của ta làm gì?’
“Quân Kiến sơn, ngọn núi mà các đại tiên môn có khổng lồ đến đâu cũng không cách nào vượt qua! Bây giờ Quân Kiến sơn có một chưởng môn mới, đối với bất cứ tiên môn nào đây cũng là tin tức cực kỳ quan trọng. Chắc có rất nhiều người muốn biết trông ngươi ra sao!” Tư Không Nhai hạ thấp giọng nói: “Ngươi đưa thanh kiếm ấy cho ta, ta có thể không bán bức tranh này lấy bạc.”
“Ngươi muốn bán thì cứ bán, liên quan gì tới ta. Hơn nữa ta xem rồi, vẽ không tệ, ta không có bất cứ ý kiến gì. Cuối cùng, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhanh lên. Nếu bị tiểu sư huynh phát hiện.” Lý Hàn Y dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hắn sẽ yêu cầu ngươi chia tiền với Quân Kiến sơn.”
Tư Không Nhai liếc mắt nhìn Tiêu Thanh một cái, Tiêu Thanh cũng nhìn lại hắn, hai người chớp chớp mắt. Tư Không Nhai thở dài: “Ngươi nói xem cô nàng này nghe xong không hiểu hay là không để tâm?”
Tiêu Thanh trả lời: “Ta cảm thấy cô ấy nghe mà không hiểu, nhưng cho dù nghe hiểu chắc cũng không để tâm.”
“Thôi, kiếm chút tiền mồ hôi công sức.” Tư Không Nhai cất trờ giấy đi, vẫy tay với Tiêu Thanh: “Ngươi vào xem.’
Tiêu Thanh lắc đầu: “Thiếu chủ, có lúc ngài đúng là kém thông minh.”
Tư Không Nhai sửng sốt, tiếp đó mới phản ứng lại: “Ta quên bẵng đi mất. Tân chưởng môn Quân Kiến sơn xuất hiện trước mặt chúng ta, hơn nữa cô ấy là Lý Hàn Y, nhất kiếm sương hàn chấn Thần Đô, thử kiếm với cô ta đi.”
“Đang có ý này.” Lý Hàn Y rút Lạc Cửu Thiên ra trước, vung kiếm đánh về phía Tư Không Nhai.
Trong căn phòng trên tầng bốn, cánh tay cầm chén trà của Hồng Niệm khẽ run rẩy, gương mặt hơi đỏ lên, rõ ràng đang căng thẳng. Cô ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Ngày đó phụ thân đã gặp ai?”
“Ngày đó ông ấy tới Ẩn Tinh các ở phía nam thành, tiếp theo ở đó trong thời gian một chén trà. Ngay ngày hôm sau, tội mưu phản của phủ tướng quân đã bị định đoạt, tiếp đó tới tối thì bị diệt môn. Thậm chí không cho Ngự Sử đài cơ hội tra thẩm.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
“Tin tức từ đâu tới?” Hồng Niệm hỏi.
“Là lời của Quận chúa Trường Ninh, lý do là vì ngày hôm đó Quận mã gia cũng đang ở Ẩn Tinh các, hắn thấy Đại tướng quân âm thầm đi tới, sau đó lại vội vàng rời khỏi. Nhưng ngoài hắn ra không ai phát hiện ra chuyện này, cho nên ngay cả sư phụ của cô Đoạn Ngôn cũng không biết.” Hải Thanh Mạc trả lời.
Hồng Niệm buông chén trà xuống, lẩm bẩm: “Ẩn Tinh các.”
“Ta hỏi vị Quận chúa kia, ai ở trong Ẩn Tinh các, cô ấy không trả lời ta.” Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Cô ấy nói người nọ thần thông quảng đại, nếu mình nói ra tên hắn sẽ bị đối phương nghe thấy. Làm gì có chuyện thái quá như vậy.”
“Có. Bách Niệm thuật.” Hồng Niệm trả lời: “Người mà Quận chúa nhắc tới chính là Hữu sứ của Thánh giáo, đại đệ tử của Quan Bạch Phụ, Tinh Khôi. Người bình thường mà nhắc tới tên hắn trong lúc trò chuyện bí mật, sẽ bị hắn nghe thấy.”
“Hả?” Hải Thanh Mạc cả kinh: “Chúng ta trò chuyện như vậy có sao không?”
“Không sao. Tuy thuật Bách Niệm thần thông quảng đại, nhưng chỉ có tác dụng với người có cảnh giới thấp hơn. Nếu chúng ta trò chuyện mà hắn cũng nghe được, thế thì tu hành còn có ích lợi gì.” Hồng Niệm lắc đầu nói.
“Được.” Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng: “Chúng ta trở lại chuyện lúc trước, phụ thân của ngươi cũng tôn thờ Thánh giáo?”
“Phụ thân tòng quân, tay cầm đao kiếm, không thờ phụng thứ hư vô đó.” Hồng Niệm đáp: “Tất cả đại thần trong triều đều muốn bấu víu vào Quan Bạch Phụ, nhưng chỉ có phụ thân chưa từng qua lại với Thánh giáo.”
“Thế thì chuyện này thật kỳ lạ, mà chuyện càng kỳ lạ càng có thể là manh mối đột phá.” Ánh mắt Hải Thanh Mạc sáng bừng lên: “Có thể tra tiếp. Vị Hữu sứ kia thần thông quảng đại, tạm thời không trêu được vào hắn, bắt tay vào từ vị Quận mã gia nhé?”
“Quận mã Trường Ninh thân thể gầy gò, theo danh nghĩa hắn coi như đệ tử dưới trướng Tinh Khôi. Do hành động của Quận chúa Trường Ninh, trong triều đình hắn thường bị người khác chê cười.” Hồng Niệm nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu, tiếp đó đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một thanh phi kiếm xuyên qua cửa sổ, bay thẳng tới trước mặt gã. Gã quát khẽ một tiếng: “Ngừng!”
Thanh phi kiếm kia ngừng lại lơ lửng cách trán hắn một tấc.
Hải Thanh Mạc nắm lấy phi kiếm, phi kiếm biến thành một tờ giấy viết thư rơi xuống lòng bàn tay gã.
Hồng Niệm sửng sốt: “Đây là cái gì?”
“Phi kiếm truyền thư của Quân Kiến sơn.” Giọng nói của Hải Thanh Mạc cũng mang vẻ nghi hoặc.
Hồng Niệm đi tới nhìn tờ bức thư kia: “Nhưng cửu sư huynh đã không còn, trên Quân Kiến sơn làm gì có ai?”