Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165: Căn Phòng Nhỏ Của Kiếm Lang

Chương 165: Căn phòng nhỏ của kiếm lang Chương 165: Căn phòng nhỏ của kiếm lang

Chương 165: Căn phòng nhỏ của kiếm lang

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc thu kiếm, nhỏ giọng nói: “Hồng Niệm cô nương, ta có nỗi khổ riêng.”

“Ồ? Nói thử nghe nào. Thôi, để ta nghe Tiểu Hàn Y nói, lời muội ấy nói mới đáng tin.” Hồng Niệm quay đầu sang nói: “Tiểu Hàn Y đâu?”

“Cửu thiên kiếm tiên lâm, kiếm vũ kiến quân sơn! Chư vị tỷ muội, có tiền ủng hộ tiền, không có tiền thì ném chút trang sức! Giúp Tiểu Lâu Hựu Đông Phong chúng cao thêm một bậc thang!” Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng đạp lên bạch hoa nhảy từ trên tầng ba xuống, ngắt đứt lời trò chuyện của hai người.

Hải Thanh Mạc thở dài: “Vốn dĩ ta định để Tiểu Hàn Y làm chuyện này, nhưng sư muội không buồn để ý tới ta, đang tự luyện kiếm ở sân sau.”

Hồng Niệm mỉm cười: “Không hổ là Tiểu Hàn Y mà ta để ý.”

“Nhưng ta vẫn chưa từ bỏ, ta nói với muội ấy, Lan Lăng thành đã giao sản nghiệp này cho chúng ta, để chúng ta có chỗ dừng chân trong Thần Đô thành, vậy chỉ có thể thuận thế phát huy, cố gắng làm việc tới mức tốt nhất, như vậy mới không cô phụ bố trí bao năm qua của lão cha chó của ta...” Hải Thanh Mạc bắt đầu nói luyên thuyên.

“Nói ngắn gọn thôi.” Hồng Niệm lập tức ngắt lời hắn.

Hải Thanh Mạc vội vàng gật đầu: “À! Nói đơn giản là làm nghề thì phải yêu nghề thôi!”

“Vị cô nương dưới lầu, kiếm vũ đã kết thúc rồi, hôm nay kiếm lang sẽ chọn người chứng kiến. Hoặc ngươi ra giá, hoặc đi xuống đi, còn đứng đó làm gì?” Một người phụ nữ đeo trang sức tinh xảo đứng cạnh lan can tầng hai, có vẻ bực bội nói.

“Ra giá?” Hồng Niệm nói đầy ẩn ý.

Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Các vị phu nhân trong Thần Đô thành đều có thân phận tôn quý, biết rất nhiều chuyện. Ta phát hiện kiếm tin tức trên người bọn họ còn đơn giản hơn đi khắp nơi tra xét.”

“Hiểu rồi, kiếm lang chọn một người rồi vào nơi khuê các nói chuyện riêng...” Hồng Niệm nhướn mày.

“Trò chuyện chút việc xưa trong Thần Đô thôi!” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên nói.

“Tam tiểu thư, ra giá!” Hồng Niệm vung tay phải.

“Được!” Tam tiểu thư của phủ Trung lang tướng vung tay lên theo, thanh trường kiếm màu đen bên hông bay ra, cắm thẳng vào giữa sân khấu, cách chỗ Hải Thanh Mạc chỉ có một thước.

“La Đô kiếm!” Có người bật thốt lên.

Tam tiểu thư khoan tay lại, ngạo nghễ nói: “Ta không ra giá mà cướp luôn đấy. Ai có ý kiến gì?”

Vị phu nhân kia khẽ nhíu mày, với thân phận và địa vị của cô nàng vốn không cần để một vị Trung lang tướng Kim Ngô vệ vào trong mắt. Nhưng tam tiểu thư có thể không để ý chuyện bại lộ thân phận, trực tiếp rút kiếm đoạt người; cô nàng lại vướng nhiều ràng buộc hơn, tuy trong lòng có phần khó chịu nhưng không dám để lộ thân phận chèn ép đối phương, đành phải gõ mạnh vào lan can trước mặt một cái.

“Đi.” Hồng Niệm giơ tay nắm lấy bả vai Hải Thanh Mạc, tung người nhảy thẳng lên tầng bốn.

Trên tầng bốn không một bóng người, chắc chỉ có chủ nhân của lầu các này mới có thể tới đây.

Cô gái áo trắng ngơ ngác nhìn hai người trước mặt biến mất, sau đó vừa quay đầu lại thì phát hiện Hải Thanh Thiên đã đứng bên cạnh mình.

“Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy nhị ca của ta chết chắc rồi.” Hải Thanh Mạc nhỏ giọng nói.

Cô gái áo trắng lắc đầu: “Ta thấy không đâu, có thể nói vị cô nương này thích nhị ca của ngươi.”

“Trước kia ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng nhìn sắc mặt của Hồng Niệm tỷ tỷ lúc vừa rồi, ta lại thấy không đúng.” Hải Thanh Thiên trả lời.

“Ồ? Ngươi hiểu mấy cái này à?” Cô gái áo trắng hỏi.

Hải Thanh Thiên cười khổ một tiếng: “Trước kia thì không hiểu.”

Cô gái áo trắng lập tức hiểu ra: “Hai ngày nay thì hiểu?”

Hải Thanh Thiên gãi đầu: “Nghe được nhiều chuyện quá.”

“Thanh Thiên, sao lại đi xuống? Đến đây uống rượu nào.” Bên trên có tiếng gọi.

“Gọi ngươi đấy, mau đi đi.” Cô gái áo trắng thúc giục.

Hải Thanh Thiên sửng sốt: “Không cần đến xem thử bọn nhị ca à?”

Cô gái áo trắng vỗ vai hắn: “Nhị ca của ngươi bị kéo đi, chuyện làm ăn trong lầu chỉ có thể dựa vào ngươi. Ta phải có trách nhiệm với lầu các của chúng ta.”

“Đúng là làm nghề nào thì yêu nghề đó.” Hải Thanh Thiên bất đắc dĩ đứng dậy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên căn phòng tầng bốn, Hải Thanh Thiên bị Hồng Niệm đẩy về phía trước, bước chân lảo đảo suýt va vào giường. Hải Thanh Mạc hoảng sợ nói: “Nhẹ tay chút, nhẹ tay chút.”

Hồng Niệm ngồi xuống rót cho mình một chén trà: “Đây là chỗ lúc thường ngươi trò chuyện với các tỷ tỷ à, sao lại đơn sơ thế?”

“Không phải, không phải, bên phòng bên mới đúng, cũng khá đẹp đấy.” Hải Thanh Mạc giải thích.

“Ồ?” Hồng Niệm ngẩng đầu lên, sau đó giơ tay vuốt nhẹ trên chén trà, một giọt nước bay lên ngón tay cô. Cô giơ ngón tay búng nhẹ, giọt nước bay ra, đánh nát cánh cửa gỗ bên cạnh.

Căn phòng bên cạnh, khắp tường đều là nến đỏ, tỏa ra ánh nến ấm áp và làn hương thoang thoảng, đúng là mang nhiều hàm ý hơn căn phòng này.

“Cũng được đấy.” Hồng Niệm nhận xét.

Hải Thanh Mạc vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hồng Niệm, trầm giọng nói: “Mấy cái này không quan trọng, cô có biết mấy hôm nay ta nghe được tin tức gì không?”

“Ta nhận ra người phụ nữ vừa rồi, cô ấy là quận chúa Trường Ninh, phu quân không có tiền đồ gì, bề trên cũng có chút vinh quang nhưng hoàn toàn không quản được cô ta. Hai người chia phòng đã lâu, một năm cũng chẳng nói với nhau một câu. Xem ra đã nói hết với ngươi rồi.” Hồng Niệm liếc mắt nhìn gã: “Có điều, tuy huyết mạch của vị quận chúa này cách tông thất hoàng tộc hơi xa, nhưng tính kỹ ra thì ngươi phải gọi cô ta là cô cô. Chậc chậc, vẻ vang tiên tổ, vẻ vang tiên tổ.”

“Hóa ra là cô cô.” Hải Thanh Mạc vỗ đùi: “Thế thì ta tán gẫu chuyện nhà với cô cô cũng là chuyện bình thường mà!”

“Mỗi lần tán gẫu với ngươi, cô cô phải chi bao nhiêu bạc?” Hồng Niệm hỏi.

“Không nhiều, không nhiều đâu, ba ngàn lượng!” Hải Thanh Mạc cười nói.

Hồng Niệm giơ tay gõ cốp một cái lên đầu gã: “Nếu bị cửu sư huynh của ngươi nhìn thấy, ngươi nghĩ sư huynh sẽ làm thế nào?”

Hải Thanh Mạc suy nghĩ: “Sẽ nhập bọn?”

Hồng Niệm sửng sốt, đang định nổi nóng. Có điều nghĩ kỹ lại thì, tuy hơi thái quá nhưng nếu là Quân Cửu, hình như không phải không thể. Cô khẽ thở dài: “Rốt cuộc vì sao ngươi lại chọn nơi này?”

“Thứ nhất, đây là phố Giang Nguyệt. Tuy trong ngày hôm đó, những người khác mai phục ở đây định giết ta, nhưng nghe nói ngày thường trong phố này có một nhà, cảnh giới rất cao, thế lực rất lớn, người thường không dám tới đây sinh sự.” Hải Thanh Mạc nói.

Hồng Niệm gật đầu: “Đại Đao Long Cửu, một trong tam hùng của giới hắc đạo Thần Đô thành, đúng là không dễ chọc.”

“Thứ hai, nơi này là Tiểu Lâu Hựu Đông Phong, linh quan lâu lớn nhất phố Giang Nguyệt, nơi này không tiếp đón khách nam. Nam nhân không thể vào nơi này, tới đây là phá hoại quy củ của lầu các này, cũng là vi phạm quy củ của phố Giang Nguyệt, có thể giúp ta tránh được rất nhiều phiền toái.” Hải Thanh Mạc lại nói.

Hồng Niệm lại nhấp một ngụm trà: “Có lý.”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Hơn nữa nữ nhân tới nơi này đều là người có quyền có thế trong Thần Đô thành, lại không bị nhà chồng quản thúc, hành động không bị hạn chế. Các cô ấy biết rất nhiều chuyện, cũng dám nói rất nhiều chuyện. Còn trong mắt các cô ấy, ta chỉ là một đệ tử tiên môn nghèo túng mới tới Thần Đô, đến đây cũng chỉ vì thu thập nhưng chuyện vặt vãnh trong thiên hạ, đương nhiên không mấy đề phòng về ta.”

“Không ngờ ngươi còn tự thu xếp một thân phận đáng thương cho mình.” Mỗi câu nói của Hồng Niệm đều mang ý châm chọc: “Họ nói gì với ngươi rồi?”

“Ví dụ như.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Năm xưa, đêm trước khi phủ tướng quân bị diệt môn, đại tướng quân đã đi gặp một người.”
Bình Luận (0)
Comment