Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Rạng Rỡ Tổ Tiên

Chương 164: Rạng rỡ tổ tiên Chương 164: Rạng rỡ tổ tiên

Chương 164: Rạng rỡ tổ tiên

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ba ngày sau.

Một tin tức lưu truyền trong giới phu nhân quý tộc ở Thần Đô thành.

Đó là linh quan lâu nổi tiếng nhất Thần Đô thành đã đổi chủ, bà chủ đại mỹ nhân thích hút thuốc thích đánh người lúc trước đã rời khỏi thành, thay vào đó là một tiểu lang quân thanh tú động lòng người. Vị tiểu lang quân này nói năng dễ nghe, làm việc lanh lợi, có thể nói là tính cách hoàn toàn đối lập với bà chủ xinh đẹp xấu tính lúc trước.

Vì Tiểu Lâu Hựu Đông Phong đã trở thành tòa lầu các rực rỡ nhất trên phố Giang Nguyệt mấy nay.

Bên Nguyệt chỉ bàn phong nhã, bên Giang là luận xuân thu, mà trong căn gian lầu nhỏ này bàn phong nhã mà thắng cả xuân thu.

Một cô gái mặc áo đen gương mặt thanh tú bước xuống khỏi cỗ kiệu, cô gái này thân hình cao ráo, bên hông dắt một thanh kiếm đen hẹp dài, trông như xuất thân từ gia đình quý tộc quân gia.

“Đây chẳng phải tam tiểu thư của phủ Trung lang tướng à?” Một gã sai vặt vội vàng chạy tới đón tiếp.

Tam tiểu thư liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nhận ra ta à?”

“Trước đây tiểu thư đã tới vài lần, tiểu nhị vẫn nhớ.” Gã sai vặt cười bồi, tiếp đó liếc mắt nhìn một cỗ kiệu khác: “Tiểu thư còn dẫn theo bằng hữu?”

“Bằng hữu khuê khòng, ngồi trong nhà cũng phiền muộn, nghe nói ở đây có người nói chuyện cùng giải trừ ưu phiền, cho nên tới xem thử.” Tam tiểu thư quay đầu lại nói: “Tới rồi, xuống đi.”

Chỉ thấy một cô gái áo đỏ xinh đẹp mỉm cười bước xuống khỏi kiệu, nhưng mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn bảng hiệu là nhíu mày: “Ở chỗ này à?”

“Chắc là ở chỗ này, gần đây nơi này rất nổi tiếng.” Tam tiểu thư được gã sai vặt dẫn vào.

Vào trong Tiểu Lâu Hựu Đông Phong này là nghe thấy tiếng nói cười huyên náo. Chỉ thấy trong lầu các được bố trí nhiều phòng nhỏ trang nhã, trong căn phòng ngồi thường có vài cô gái quý tộc trang điểm tinh xảo ngồi quanh một nam nhân. Nam nhân đa số trang điểm nhẹ, trước mặt bày một cây đàn cổ, có người tay cầm sáo ngọc, đa số cực kỳ thanh tú văn nhã, được một loạt nữ nhân tươi cười như hoa ngồi vây quanh, ngược lại có vẻ yếu ớt đáng thương.

“Đó là Linh Quan lâu ư?” Cô gái áo đỏ hỏi.

Tam tiểu thư hừ lạnh một tiếng đáp: “Đúng vậy. Lúc trước nhị tỷ nói với ta nơi này rất thú vị, ta đi theo ba ngày nhưng cảm thấy rất nhàm chán. Ta thích nam nhân có thể ra trận giết địch, là tướng quân lấy một địch trăm chứ không phải loại linh quan ôm mấy cây đàn ra vẻ phong nhã, đứng cũng chẳng vững, ta đấm một cái là đánh ngã được mười tên. Hơn nữa ta ghét nhất là nghe nhạc, nghe là thấy bực bội rồi.”

“Ồ? Ngươi không thích gầy gò yếu ớt, thế vị này thì sao?” Cô gái áo đỏ bên cạnh đánh mắt lên trên: “Vị này trông rất uy phong, ít nhất vóc dáng như vậy.”

Tam tiểu thư nhướn mày nhìn lên. Chỉ thấy trên tầng hai có một căn phòng đã bị các cô gái ngồi kín, còn ở giữa lại không phải một nam nhân gầy gò yếu ớt như linh quan mà là một thiếu niên cường tráng khí khái bất phàm. Thiếu niên kia mặc một chiếc áo ngủ lỏng lẻo, đai lưng tùy tiện thắt qua, cổ áo mở rộng, để lộ bắp thịt chắc nịch bên dưới. Đối mặt với các cô gái không ngừng trò chuyện phía trước, thiếu niên chỉ điềm đạm mỉm cười đáp lại, sau đó cầm chén rượu trên bàn lên, chậm rãi uống từng chén một.

Tuy hắn không nói câu nào, nhưng ánh mắt đám nữ nhân xung quanh lại càng lúc càng hưng phấn, bắt đầu thay phiên nhau mời hắn từng chén một.

Uống tới cuối cùng, trên đỉnh đầu thiếu niên bắt đầu có luồng khsi nóng hổi, dường như đang dùng niệm lực của mình làm bốc hơi rượu.

Còn những mấy cô gái xung quanh bắt đầu thần trí mơ hồ,thậm chí có người giơ tay định chạm vào thiếu niên kia.

Nhưng trong không gian cực kỳ nhỏ bé này, thân hình thiếu niên chỉ nhẹ nhàng lách qua là tránh được bàn tay của họ. Có điều đến cuối cùng, trước mặt bỗng có một đôi tay giơ ra đè bả vai của hắn xuống, lần này hắn không tránh được.

Thiếu niên ngẩng đầu: “Ngươi là?”

“Ngươi uống được quá nhỉ.” Tam tiểu thư nhíu mày hỏi.

“Tạm được.” Thiếu niên khẽ cúi đầu.

“Tới đây, ta uống với ngươi!” Tam tiểu thư đạp một chân lên bàn, tay phải cầm bình rượu lên gõ mạnh xuống bàn.

“Tam tiểu thư!” Những cô gái khác nhận ra cô, kinh hãi hét lên một tiếng rồi dồn dập lui lại nhường chỗ.

Tam tiểu thư của phủ Trung lang tướng, đó là người nổi nóng hủy cả một tòa lầu, tuy các cô cũng có thân phận bất phàm nhưng không ai muốn chọc vào phiền toái lớn như vậy.

“Xem ra tam tiểu thư thấy hứng thú với vị huynh đệ này rồi.” Cô gái áo đỏ đi tới bên cạnh tam tiểu thư.

Tam tiểu thư hừ lạnh một tiếng: “Vào Linh Quan lâu còn ra vẻ thanh cao ngạo mạn, uống hết chén này tới chén khác, ngươi tưởng mình là tửu tiên chắc?”

Vị thiếu niên kia lại không nhìn cô mà ngây ngốc nhìn cô gái sau lưng cô.

Tam tiểu thư nhíu mày: “Ngươi thích như vậy à?”

Thiếu niên vội vàng đứng dậy, run rẩy nói: “Hồng... Hồng Niệm tỷ tỷ.”

“Ừ.” Hồng Niệm thần sắc bình tĩnh cúi đầu, khẳng định lại biểu cảm của thiếu niên: “Không tệ, ăn mặc rất có phong thái nam nhân.”

Vị thiếu niên người đầy cơ bắp, gặp các tỷ tỷ là ngại ngùng này đương nhiên là Hải Thanh Thiên. Nghe Hồng Niệm khích lệ, hắn lập tức đỏ bừng mặt: “Đều do nhị ca cưỡng ép ta.”

“Nhị ca của ngươi đâu?” Hồng Niệm hỏi.

“Nhị ca của ta...” Hải Thanh Mạc đang định mở miệng.

Lại nghe tiếng trống dồn dập vang lên, tất cả các cô gái trong phòng đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn sâu khấu ở giữa. Chỉ thấy ba nam nhân thân hình cao lớn múa may dùi trống, gõ thùng thùng vào một hàng trống màu đỏ.

Sau khi tiếng trống dâng trào kết thúc, một nam nhân áo trắng tuấn tú phong độ từ trên trời hạ xuống, tiếp đó rút một thanh kiếm mỏng ra, nhẹ nhàng vẽ thành một đóa kiếm hoa.

Tiếng hoan hô lập tức vang lên.

“Cậu chủ Hải!”

“Cậu chủ Hải!”

Tiếng hò hét vang lên hết đợt này đến đợt khác trong lầu các.

“Ồ, còn được hoan nghênh quá nhỉ.” Hồng Niệm khẽ mỉm cười.

Hải Thanh Thiên đổ mồ hôi như mưa.

Hải Thanh Mạc đứng giữa bục, hưởng thụ tiếng hoan hô, đột nhiên nâng kiếm múa lên.

"Đăng cao kiến tứ hải, thiên địa tuyết mạn mạn. Sương bị quần vật thu, phong lạc đại hoang hàn.”

(Chế từ “Đăng cao vọng tứ hải” của Lý Bạch

Bản dịch từ thivien:

Lên cao nhìn bốn bể, trời đất mênh mông tuyết

Cảnh vật nhuốm sương thu, gió lùa nơi vắng lạnh.)

“Hay!” Bên cạnh Hải Thanh Thiên, một người phụ nữ vóc dáng đầy đặn vẫy tay lia lịa.

“Hắn viết thơ à?” Hồng Niệm quay sang hỏi Hải Thanh Thiên.

Hải Thanh Thiên gãi đầu: “Là đại ca thường đọc, nghe nói là một vị hảo hữu cùng trường với đại ca, một quân tử họ Lý viết.”

“Vinh hoa đông lưu thủy, vạn sự giai ba lan. Bạch nhật yểm tồ huy, phù vân vô định đoan. Ngô đồng sào yến tước, chỉ cức tê uyên loan. Thả phục quy khứ lai, kiếm ca hành lộ nan.”

(Vinh hoa nước về đông

Muôn sự làn sóng gợn

Le lói ánh tà dương

Mây buồn không chốn dựa

Ngô đồng nơi én sẻ

Cỏ gai tổ uyên loan

Thà về nơi chốn cũ

Ca bài "hành lộ nan")

Hải Thanh Thiên bay lượn lên xuống trên sân khấu, kiếm lên kiếm hạ, xứng với hào khí mỹ diệu trong câu thơ, thể hiện hết vẻ phong lưu, đặc biệt là trên tầng ba có một loạt sai vặt cầm lẵng hoa được bố trí sẵn, phối hợp với điệu kiếm vũ của Hải Thanh Mạc, vẩy cánh hoa xuống.

Tam tiểu thư cũng nuốt một ngụm nước miếng: “Vị công tử này, bất luận là trang phục hay biển hoa đều quá phù hoa. Nhưng dáng vẻ nâng kiếm hạ kiếm lại rất có khí độ, lợi hại hơn đám người chỉ biết khoa chân múa tay nhiều. Hồng Niệm, ngươi kiến thức uyên bác, có nhận ra kiếm pháp này không?”

“Đương nhiên là nhận ra. Quân Kiến sơn, Huyền Cửu kiếm quyết. Hắn không dùng kiếm khí, chỉ thi triển kiếm chiêu, nhưng khí độ của Quân Kiến sơn vẫn đó, đương nhiên là bất phàm.” Hồng Niệm trả lời.

Trong sảnh, Hải Thanh Mạc đã múa tới cuối, cuối cùng hắn điểm mũi chân nhảy lên cao, xoay ba vòng trên không trung, định dùng chiêu Cửu Thiên Lạc Địa kết thúc màn biểu diễn này. Nhưng ngay lúc Hải Thanh Mạc vung kiếm xuống lại có một thanh trường kiếm ngăn cản gã.

Trên thân kiếm loáng thoáng ánh hào quang.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, trường kiếm kia đã chém lên, gã chỉ miễn cưỡng ngăn cản.

Song kiếm giao nhau, nhưng đều ngừng tay.

Hai người cứ thế giao kiếm với nhau, sau đó chậm rãi hạ xuống giữa một biển hoa.

Hải Thanh Mạc vẻ mặt kinh ngạc, không biết nói năng gì. Hồng Niệm khẽ mỉm cười, nhẹ nháng lên tiếng: “Hải Thanh Mạc, đúng là rạng rỡ tổ tiên!”
Bình Luận (0)
Comment