Chương 163: Tiểu Lâu Hựu Đông Phong
Chương 163: Tiểu Lâu Hựu Đông Phong
Chương 163: Tiểu Lâu Hựu Đông Phong
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Ngươi định làm gì?” Tiêu Thanh rút thanh kiếm như mũi châm dài ra căn cản Hải Thanh Mạc.
“Phường dâm tặc nói năng ngông cuồng, ta phải thay bằng hữu dạy cho hắn một bài học.” Hải Thanh Mạc cả giận nói.
Tư Không Nhai bò từ dưới đất dậy, cố trấn định tâm thần rồi chậm rãi nói: “Dám hỏi phương danh cô nương? Là tiểu thư của phủ nào trong Thần Đô thành?”
Ta tên Hồng Niệm, Đoạn Hồng Niệm. Không trong bất cứ phủ nào mà thường trú trong cung, nghĩa phụ của ta chính là Đoạn Ngôn, nghĩa huynh thì có rất nhiều, vị nổi tiếng nhất tên là Đoạn Tình.” Hồng Niệm mỉm cười chậm rãi đáp lại một câu.
Tư Không Nhai sửng sốt, tiếp đó đột nhiên quay đầu: “Tiêu Thanh, chạy mau.” Nói xong xoay người lao thẳng ra ngoài.
Tiêu Thanh lại bị thiếu chủ nhà mình ném lại, tuy rầu rĩ nhưng lại không tức giận, đành xoay người đi theo.
Nhưng cô vẫn chậm một bước, một bóng người mặc áo tím đã phi thân vào tiệm bánh bao, tiếp đó cười nói: “Đi vội thế?”
“Nhưng ta không thích ăn bánh bao.” Tiêu Thanh xoay người định lao ra.
“Cao thủ trên Tinh Vân bảng, không lưu lại một kiếm à?” Người áo tím vung một ngón tay tới.
Tiêu Thanh cảm giác thấy một khí tức cường đại đánh tới sau lưng, không dám chậm trễ vội vàng quay đầu lại đánh ra một kiếm. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, hai luồng niệm lực cường đại va chạm, Tiêu Thanh mượn thế lướt đi còn người áo tím vung ống tay áo thu toàn bộ luồng niệm lực kia vào trong, hóa giải thành hư không.
Hải Thanh Mạc vừa thấy người tới, lập tức nắm chặt lấy Quỷ kiếm U Đô.
Đoạn Tình nhìn gã một cái, khẽ mỉm cười: “Ngươi định ra tay với ta?”
“Ngươi tới đây làm gì?” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
“Tiểu Hồng Niệm bệnh nặng mới khỏi, không thể ở bên ngoài lâu được, phụng lệnh nghĩa phụ, dẫn hắn trở về.” Đoạn Tình trả lời.
Hải Thanh Mạc hơi cúi người: “Nếu ta nói không thì sao?”
“Tưởng mình là cao thủ chắc? Chỉ bằng ngươi?” Đoạn Tình vuốt ve hàng mi trắng của mình.
“Còn cả chúng ta nữa!” Một tiếng quát khẽ vang lên, tiếp theo thấy Lý Hàn Y mang theo Hải Thanh Thiên đi tới.
Đoạn Tình nhướn mày? “Ồ? Nhất kiếm sương hàn chấn Thần Đô. Ngươi chính là Lý Hàn Y.”
Lý Hàn Y vỗ thanh trường kiếm bên hông: “Không sai.”
“Cái tên này nghe rất có phong phạm cao thủ. Đổi tên không tệ, Tiểu Đào Hoa!” Hải Thanh Mạc cười nói.
“Đã đổi tên rồi thì phải gọi là Hàn Y.” Hồng Niệm nhắc nhở.
“Nhất kiếm sương hàn, còn có nhất kiếm kiến kim cương.” Đoạn Tình lại nhìn qua Hải Thanh Thiên, tiếp đó liếc mắt sang Hải Thanh Mạc: “Lại thêm Quỷ kiếm U Đô, cũng có cơ hội ngăn cản ta đấy! Nhưng....”
“Không cần thiết.” Hồng Niệm đứng dậy nói: “Đại ca chỉ tới đưa ta về dưỡng thương thôi. Từ mai trở đi ta có thể tự do ra vào hoàng cung, đến lúc đó để ta tới tìm các ngươi là được.”
Đoạn Tình gật đầu nói: “Không sai, sư đệ chính là tổng quản Thần Cung giám, đương nhiên có thể tùy ý ra vào hoàng cung. Đi thôi.” Nói xong Đoạn Tình bước ra khỏi quán bánh bao.
“Ngày mai gặp lại.” Hồng Niệm khẽ gật đầu với Hải Thanh Mạc, tiếp đó cười với Lý Hàn Y một cái rồi đi ra ngoài.
Thấy bọn họ đi khỏi, cuối cùng Hải Thanh Thiên cũng không kiềm chế nổi kích động trong lòng, đi tới ôm Hải Thanh Mạc, cười ha hả nói: “Nhị ca, huynh không có việc gì là tốt rồi! Mấy hôm nay đệ lo chết đi được!”
“Lo lắng gì chứ? Nhị ca của đệ ra tay có khi nào thất bại?” Hải Thanh Mạc vỗ vai hắn trấn an.
Lý Hàn Y đứng bên cạnh, tuy không kích động như Hải Thanh Thiên nhưng vẻ mặt cũng đầy vui mừng: “Chu Hi kia rảnh rỗi là tới hù dọa chúng ta, lúc thì bảo huynh trái ý hoàng đế nên đầu rơi xuống đất, khi lại nói e là huynh sẽ bị cầm tù cả đời, vĩnh viễn không thể ra khỏi hoàng cung kia. Tam đệ của huynh thiếu chút nữa rút kiếm xông vào cửa cung.”
“Cái tên kia đúng là bại hoại, mấy lời hắn nói đúng là không đáng tin cậy.” Hải Thanh Mạc buông tay ra, xua tay nói: “Tới đây nào, đói bụng chưa, ăn bánh bao đi.”
Hải Thanh Thiên ngồi xuống như vẵn mặt ủ mày ê: “Nhị ca, đệ có thể về Lan Lăng thành không?”
Hải Thanh Mạc khẽ lắc đầu: “Còn chưa được?”
Hải Thanh Thiên cười khổ: “Thế lát nữa chúng ta đi đâu, đệ không muốn về phủ của Chu Hi đâu.”
Lý Hàn Y cũng mở miệng nói: “Nghe Chu Hi kia nói bệ hạ đã cho ngươi một thân phận, tuy ngươi còn chưa tán thành nhưng dù sao ông ấy cũng mở miệng rồi. Những người có ý đồ với ngươi không dám tùy tiện ra tay, tạm thời chúng ta cũng tự do, nhưng tuy nói như vậy nhưng dẫu sao cũng không thể tùy tiện tìm một quán trọ vào ở được.”
“Thanh Thiên à. Chúng ta có thân phận gì?” Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Thiên không hiểu ý, chớp mắt nói: “Chúng ta à, người của Lan Lăng Hải gia.”
“Đúng vậy. Phủ thành chủ Lan Lăng thành có một ít thế lực ở Thần Đô thành cơ mà. Chúng ta còn sợ không có chỗ ở hay sao? Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia tên là gì nhỉ?” Hải Thanh Mạc day day mi tâm tự hỏi.
“Hồng Hỉ.” Một giọng nói yêu kiều trả lời hắn.
Hải Thanh Mạc buông cánh tay đang day mi tâm ra, chỉ thấy trên chiếc ghế dài trước mặt đột nhiên xuất hiện một nữ nhân vóc dáng thướt tha. Cô một tay nâng tẩu thuốc, một tay chống vào thành ghế, đang chậm rãi nhả một ngụm khói về phía mình.
“Tỷ tỷ, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Hải Thanh Mạc cười nói.
Hồng Hỉ khẽ thở dài: “Mỗi lần gặp ngươi đều không có chuyện gì tốt, khi còn nhỏ gặp ngươi xong thì bị phái tới Thần Đô, khó khăn lắm mới quen với cuộc sống ở đây thì lại gặp ngươi, sau đó phải rời khỏi Thần Đô.”
“Vì sao tỷ tỷ phải đi?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Hồng Hỉ cầm tẩu thuốc bên cạnh lên gõ nhẹ một cái: “Bởi vì ngươi nên thân phận của ta đã bại lộ. Làm sao hoàng đế Nam Dạ có thể khoan dung cho Lan Lăng thành bố trí thế lực trong Thần Đô thành, càng không thể cho phép một thuấn thuật sư Địa cảnh giấu mình trong đó. Vì vậy ta phải đi, nhưng nhiều năm qua đúng là ta vẫn có một ít sản nghiệp, vừa rồi nghe ngươi nói ngươi không có chỗ nào để đi, thế thì tạm thời giao những chỗ đó cho ngươi vậy.”
“Nếu vậy xin đa tạ tỷ tỷ.” Hải Thanh Mạc chắp tay nói.
“Đi theo ta.” Hồng Hỉ xoay người rời khỏi, mọi người vội vàng bám theo.
Mọi người theo Hồng Hỉ lướt nhanh qua mấy con phố, chẳng bao lâu sau đã tới sản nghiệp mà Hồng Hỉ nói. Vừa bước vào đó là Hải Thanh Mạc cảm thấy vô cùng quen thuộc, chẳng phải đây là con phố thứ sáu mà mấy hôm trước gã đã đi qua trên đường tới hoàng cung - phố Giang Nguyệt?
Xuân giang hoa nguyệt dạ, ôn nhu cố nhân hương.
Ngày đó trên con đường không một bóng người, chỉ ngửi thấy mùi son phấn thoang thoảng.
Nhưng hôm nay lại là muôn hoa khoe sắc thắm, lộ rõ cảnh cảnh mùa xuân.
Lý Hàn Y đỏ mặt, nhìn về phía Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên mặt còn đỏ hơn cả cô, như bị lửa thiêu, hắn lẩm bẩm: “Sản nghiệp mà Hồng Hỉ cô nương lưu lại cho chúng ta, là thanh lâu?”
“Phố Giang Nguyệt chia làm hai phần nam bắc. Mặt nam Thăng Nguyệt, mặt bắc Lâm Giang, chữ nguyệt là chỉ phong nhã, chữ giang là luận xuân thu. Chúng ta đi tới phía nam, không cần nghĩ nhiều!” Hồng Hỉ vỗ vai Hải Thanh Thiên: “Chỉ bàn phong nhã là được!”
Hải Thanh Thiên lập tức giật bắn mình, gật đầu liên tục: “Phong nhã! Phong nhã!”
“Căn nhà nào là của Hồng Hỉ cô nương?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Căn cuối cùng.” Hồng Hỉ điểm mũi chân lướt đi, hạ xuống một căn nhà bố trí trang nhã.