Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Chuyển Lạc Đào Hoa

Chương 162: Chuyển lạc đào hoa Chương 162: Chuyển lạc đào hoa

Chương 162: Chuyển lạc đào hoa

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Kim Phượng Hàm ngẩng đầu, chăm chú quan sát Nguyên Võ Đế. Hắn xuất thân từ thế gia giàu có nhất Bắc Thần lại còn là phó minh chủ Chính Khí minh, trong lòng không hề e ngại đế vương một quốc gia. Hai người đối mặt một lúc lâu, sau đó hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Ý của bệ hạ là còn chưa muốn kết thúc giao dịch giữa chúng ta?”

“Do một nguyên nhân nào đó, con đường tu hành của trẫm đã bị cắt đứt, cả đời này vĩnh viễn không thể bước chân lên Huyền Tâm cảnh.” Nguyên Võ Đế trả lời. “Nhưng đứa con trai của trẫm lại khác, nó là đệ tử của Thánh nhân, kỳ tài trong đạo về trận pháp. Bây giờ nó rút kiếm của mình ra, còn có thể đánh một kiếm hòa với hạng nhì Tinh Vân bảng.”

“Tuy Kim mỗ không quan tâm tới việc triều đình, nhưng cũng xem qua một số sách sử. Dường như các đế vương đều e ngại con nối dõi của mình quá mức ưu tú, nhưng bệ hạ lại có vẻ khác, ngài đang kết đảng kết phái cho con trai mình ư?” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý.

“Nam Dạ Bắc Thần, mỗi đời đế vương đều có chung một giấc mộng, đó chính là thiên hạ quy về một mối. Chỉ tiếc là trăm ngàn năm qua không một ai thực hiện được. Khi còn trẻ trẫm không muốn làm hoàng đế, chỉ muốn làm một vương gia thanh thản tự tại. Nhưng về sau mới biết, người trong hoàng tộc làm gì có tự do tự tại, cho nên trẫm mới từ từ đi tới ngôi vị này.” Nguyên Võ Đế nhẹ nhàng vu ống tay áo: “Trẫm không có hùng tâm, nhưng Hi Nhi thì có, chẳng thà buông tay cho nó làm.”

“Chính Khí minh kết minh với bệ hạ là để đạt được mục đích của mình. Dù sao chúng ta cũng là Tiên môn trấn thủ Bắc Thần, bệ hạ là đế vương Nam Dạ; giúp Nam Dạ thống nhất nhân gian, e là Chính Khí minh chúng ta sẽ bị bêu danh thiên cổ mất.” Kim Phượng Hàm cười lạnh nói.

Nguyên Võ Đế lắc đầu: “Đến lúc đó thiên hạ quy về một mối, làm gì còn Nam Dạ Bắc Thần, bêu danh nhất thời nhưng lại đạt được thành tựu thiên thu muôn đời. Hơn nữa không phải trẫm giao dịch hay trao đổi với Chính Khí minh hiện tại, mà là với ngươi.”

Kim Phượng Hàm đặt tay lên kim kiếm bên hông.

“Ngươi định làm gì?” Bốn người áo đen bên cạnh đồng thời rút binh khí bên hông ra.

Thần sắc Nguyên Võ Đế vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chu Hi là tương lai của Nam Dạ, trẫm cũng đang đánh cược tương lai của Chính Khí minh. Ước định giữa chúng ta không phải trong sớm chiều mà là rất lâu sau này. Xin Kim phó minh chủ tự suy nghĩ một phen, không phải trẫm muốn một đáp án ngay giờ phút này. Nhưng trẫm nghe nói quan hệ giữa Kim phó minh chủ và một đứa con trai khác của trẫm có vẻ chặt chẽ hơn.”

“Ta là đại ca kết bái của hắn, lần này ta tới Thần Đô thành chủ yếu là để gặp hắn.” Kim Phượng Hàm rời tay khỏi chuôi kiếm: “Nhưng ngươi còn chưa chính thức thừa nhận hắn.”

“Nếu trẫm thừa nhận thân phận của nó, vậy ngươi sẽ lựa chọn ra sao?” Nguyên Võ Đế hỏi.

“Sẽ không. Vì hắn cũng giống như ngươi, không muốn lên làm hoàng đế mà chỉ muốn an nhàn tự tại. Nhưng nếu nghe thấy câu hỏi vừa rồi của ngươi, hắn sẽ rất đau lòng.” Kim Phượng Hàm quay người, trở về trong cỗ kiệu. “Dù sao hắn cũng muốn nhận lại thân phận của mình, qua đó tuyên dương tên tuổi mẫu thân. Còn vừa rồi bệ hạ lại muốn dùng việc khôi phục thân phận của hắn để trao đổi với ta.”

Nguyên Võ Đế khẽ nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm: “Đau lòng ư?’

“Cũng có thể là không.” Kim Phượng Hàm buông rèm kiệu xuống: “Cũng có thể hắn chưa bao giờ mong chờ.”

Nguyên Võ Đế nhẹ nhàng phất tay, bốn thủ vệ áo đen ngươi đi tới nâng cỗ kiệu kia lên. Tiếp đó cỗ kiệu nhẹ nhàng xoay tròn rồi biến mất khỏi mật thất.

Nguyên Võ Đế lại ngồi lại ghế rồng, gõ nhẹ tay lên lưng ghế, hồi tưởng tỉ mỉ những lời mà Kim Phượng Hàm vừa nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chưa bao giờ mong chờ ư? Xem ra ta đã trở thành bộ dạng mà mình từng căm ghét rồi.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngay khoảnh khắc sau cỗ kiệu của Kim Phượng Hàm xuất hiện bên ngoài Thần Đô thành, Kim Phượng Hàm bước xuống khỏi kiệu, quay đầu lại nhìn Thần Đô thành một cái rồi xoay người định đi khỏi. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu, lại thấy bộ áo đỏ.

Chu Hi tựa người vào một gốc cây ven đường, lười biếng ngáp một cái rồi nói: “Thế nào rồi? Nói với phụ hoàng của ta ra sao?”

“Hình như cái gì ngươi cũng biết?” Kim Phượng Hàm nhướn mày đáp.

Chu Hi gật đầu: “Có phải bí mật gì đâu. Ta còn đoán chắc chắn ông ấy lại muốn kết minh với các ngươi, nhưng ngươi cự tuyệt.”

“Không tệ, đoán thêm nữa đi.” Kim Phượng Hàm nói.

Chu Hi vuốt cằm: “Cuối cùng ngươi còn châm chọc ông ấy mấy câu đúng không? Ta cho ngươi biết, phụ hoàng là ngươi rất dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói, giờ phút này chắc ông ấy đang ngồi một mình trong phòng đau lòng khổ sở.”

“Ngươi đúng là đứa con trai hiếu thuận.” Kim Phượng Hàm nói.

“Ai da ai da, sao lại mới châm chọc ông già xong lại quay sang châm chọc con trai ổng?” Chu Hi xua tay nói: “Quá đáng quá đáng.”

“Ta phải đi đây.” Kim Phượng Hàm bước tới.

Chu Hi duỗi tay nói: “Đợi ta tìm được một thanh kiếm thật tốt, sẽ tới đánh một trận với ngươi.”

“Ngươi đúng là cố chấp.” Kim Phượng Hàm nhíu mày nói.

“Ngươi có thể ra một điều kiện.” Chu Hi vẫn chắn tay trước mặt Kim Phượng Hàm.

“Cho dù thế nào đi nữa, giữ lại tính mạng hắn.” Kim Phượng Hàm suy nghĩ một hồi rồi giơ tay ra.

Chu Hi đột nhiên đập tay xuống: “Dễ bàn dễ bàn, cứ quyết định như vậy đi.”

Kim Phượng Hàm thấy Chu Hi đập tay tới ào ào nhưng lại rụt tay về, chỉ có lúc cuối chạm nhẹ vào một cái. Tiếp đó hắn vung thanh kim kiếm bên hông lên, điểm mũi chân lùi lại phía sau vài bước, đạp lên kim kiếm bay về phía trước, chỉ để lại câu nói cuối cùng: “Thật ra không ước định như vậy thì ta cũng muốn đánh với ngươi một trận. Ngươi chưa cạn hứng, ta cũng chưa.”

Chu Hi xoay người, nhìn bộ áo kim dần dần đi xa, giơ tay lên gãi mặt: “Nhìn thì mắt rậm mày to, không ngờ lại chơi mưu kế với ta.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong tiệm bánh bao, Hải Thanh Mạc ăn uống no nê, buông đũa xuống nói: “Ăn xong rồi, chúng ta về thôi.”

Chu Hi sửng sốt, hỏi một câu rất mấu chốt: “Về đâu?”

Hải Thanh Mạc cũng ngây ra tại chỗ: “À đúng rồi, về đâu nhỉ?”

Theo Hồng Niệm về Thần Cung giám? Khó khăn lắm mới chạy ra, sao có thể đưa đầu vào miệng cọp lần nữa?

Theo Hải Thanh Mạc về phủ đệ của Chu Hi? Tuy lần này coi như Chu Hi giúp mình, nhưng có nhìn thế nào trông hắn cũng chẳng giống người tốt, nếu tránh được cứ tránh đi. Đang lúc do dự, đột nhiên một cơn gió mát thổi qua, Hải Thanh Mạc quay đầu lại, phát hiện Tư Không Nhai mặc áo ngủ ngồi đối diện với mình, đang cầm một cây bút một quyển sổ vừa nhìn gã vừa múa bút.

Huynh đệ, ta không mua tranh đâu.” Hải Thanh Mạc nói.

Tư Không Nhai xong việc, cất cái bút lông sói kia đi rồi giơ tay xé một tờ giấy xuống, đặt trước mặt Hải Thanh Mạc so sánh: “Rất giống.”

Hải Thanh Mạc cầm tờ giấy lên xem, sau đó cả kinh, đúng là sinh động như thật! Gã liếm môi: “Mấy đồng tiền?”

“Quỷ kiếm U Đô cũng được, có thể dùng nó đổi.” Tư Không Nhai trả lời.

“Cái quái gì đấy?” Hải Thanh Mạc cả kinh: “Lan Lăng thành chúng ta cũng có người vẽ tranh lấy tiền, chẳng kém ngươi bao nhiêu mà có ba tiền đồng!”

“Hắn là thiếu chủ Thiên Khư các, không phải nhận tiền vẽ tranh cho ngươi mà là tiền thông tin. Nếu ngươi không bỏ tiền mua đứt, thế thì người khác có thể mua được tranh của ngươi từ chỗ hắn. Dựa theo tác phong của Thiên Khư các, một bức tranh của ngươi có thể bán được ngàn lượng bạc trắng.” Hồng Niệm nói đầy ẩn ý.

“Lời nói của vị cô nương này đúng là...” Tư Không Nhai quay đầu lại nhìn Hồng Niệm, nhưng mới nhìn một cái lại kinh hãi tới biến sắc, trượt thẳng xuống ghế, lùi liền mấy bước.

Hồng Niệm mặt mày mỉm cười cúi đầu nói: “Ngươi gọi ta là cô nương? Ngươi biết thân phận của ta chứ? Dám gọi hai chữ này là muốn bị chém đầu à?”

Tư Không Nhai căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, lại có vẻ hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Hồng Niệm, chỉ lẩm bẩm: “Kiếm khởi chi thế, chuyển lạc ~~ ngộ đào hoa! Toi rồi, toi rồi, toi rồi, gặp rồi!”

Hồng Niệm nhíu mày, quay sang nhìn nhau với Hải Thanh Mạc, nghi hoặc nói: “Hắn đang nói cái gì vậy?’

“Thiếu chủ!’ Lúc này Tiêu Thanh lại chạy tới, thấy Tư Không Nhai ngã dưới đất, cả giận nói: “Ai dám đánh ngã thiêu chủ như vậy! Ai làm!”

Tư Không Nhai đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng: “Toi rồi, Tiêu Thanh. Ta gặp kiếp nạn rồi.”

Tiêu Thanh ngưa nói: “Kiếp nạn gì?”

“Ta tự tính cho mình, đào hoa kiếp!” Tư Không Nhai trả lời.

“Nghĩa là sao? Ở đâu?” Tiêu Thanh vẫn không hiểu.

“Ở đó!” Tư Không Nhai giơ ngón tay chỉ về phía Hồng Niệm.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người Hồng Niệm.

Tư Không Nhai vẫn còn nói tiếp; “Chắc chắn là cô ấy, vì vừa thấy cô ấy là trái tim ta đập thình thịch liên hồi!”

Mọi người sửng sốt.

“Con mẹ nhà ngươi!” Hải Thanh Mạc mắng một tiếng, rút phăng Quỷ kiếm U Đô ra.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment