Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161: Gặp Mặt Quân Vương

Chương 161: Gặp mặt quân vương Chương 161: Gặp mặt quân vương

Chương 161: Gặp mặt quân vương

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Vì vậy trong tiệm bánh bao nho nhỏ ở Thần Đô thành...

Một đứa con tư sinh của hoàng đế, một tổng quản Thần Cung giám, một phó minh chủ tiên môn lớn nhất bên nước địch; cứ thế ngồi cùng nhau, trà trộn giữa bá tánh bình dân, bình tĩnh ăn bánh bao. Những bá tánh bên cạnh không biết thân phận của bọn họ, chỉ cảm thấy ba người này ăn mặc có vẻ đẹp đẽ quý phái có phần không hợp với hoàn cảnh nơi này, cho nên tự giác xê dịch nhường chỗ.

“Bây giờ thân phận của ta đã bại lộ, tiếp tục lưu lại trong Thần Đô thành e là hơi phiền toái.” Kim Phượng Hàm trầm giọng nói.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó gật đầu: “Tiểu ca tới đây cũng là niềm vui bất ngờ rồi. Huynh đã giúp ra rất nhiều việc, không thể làm phiền huynh thêm nữa.”

Hồng Niệm cũng cúi đầu nói: “Đa tạ Kim phó minh chủ tương trợ.”

“Ta tới đây một là để giúp ngươi, hai là có một nhiệm vụ rất quan trọng phải làm. Chính Khí minh và Vĩnh Vương điện hạ bí mật liên minh là để trợ giúp điện hạ bước lên chức quân chủ Nam Dạ. Bây giờ điện hạ đã thành công, trở thành Nguyên Võ Đế, Chính Khí minh chúng ta cũng phải yêu cầu một chút báo đáp.” Kim Phượng Hàm buông chiếc đũa xuống.

“Tiểu ca, lần này từ biệt, chắc phải rất lâu sau mới có thể gặp lại.” Hải Thanh Mạc khẽ thở dài.

Khóe môi Kim Phượng Hàm hơi nhếch lên, sắc mặt cũng có ý trêu chọc hiếm thấy. Hắn đứng dậy nói với Hải Thanh Mạc: “Sao giọng điệu có vẻ lưu luyến không rời như vậy? Tuy trên danh nghĩa chúng ta là huynh đệ kết bái nhưng năm xưa ngươi kiên quyết muốn nhận vị tiểu ca ta đây cũng chỉ vì muốn tìm được một chỗ dựa trong hành trình tới Chính Khí minh thôi, đúng không?’

Hải Thanh Mạc cũng cười: “Tiểu ca, huynh nói thẳng thừng quá, đó là chuyện rất lâu trước kia rồi. Chẳng lẽ bây giờ chúng ta còn không coi là huynh đệ chân chính hay sao?”

“Nguyên Võ Đế đã đăng cơ, thân phận của ngươi không còn quan trọng như trước nữa. Hay là về Bắc Thần đi, cho dù là ở Lan Lăng thành hay Quân Kiến sơn, hoặc tới Chính Khí minh chúng ta, ngươi cũng có thể sống rất an nhàn.” Kim Phượng Hàm khuyên: “Trong toàn bộ thiên hạ này chỉ có Thần Đô thành là không thích hợp với ngươi.”

“Vị đại ca thật sự theo huyết thống cũng nói với ta, Thần Đô thành là nơi nguy hiểm nhất với ta nhưng cũng là nơi ta không thể không tới. Ta còn mục tiêu chưa hoàn thành, cho nên ta không thể trở về.” Hải Thanh Mạc lắc đầu nói.

Kim Phượng Hàm hỏi: “Mục tiêu gì?”

“Ta muốn thân phận của mình.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.

Hồng Niệm và Kim Phượng Hàm nhìn nhau, Kim Phượng Hàm nhíu mày nói: “Ta tưởng ngươi không để ý tới người đó?”

“Ta không để ý tới người đó, nhưng chỉ khi hắn thừa nhận thân phận của ta, mọi người mới nhìn tới sự tồn tại của mẫu thân ta. Mẫu thân đặt cho ta cái tên Thanh Mạc, muốn ta trở lại phương nam. Còn bây giờ ta đã tới phương nam mà sự tồn tại của bà ấy lại là một chuyện không được nhắc tới công khai. Chuyện này khiến ta rất đau lòng.” Hải Thanh Mạc chậm rãi nói.

Kim Phượng Hàm nghiền ngẫm; “Ta hiểu.”

“Đương nhiên, còn có Hồng Niệm cô nương. Cô ấy không những không phải thái giám, hơn nữa còn là hậu nhân danh môn, con gái đại tướng quân. Thân phận của ta phải khôi phục, thân phận của cô ấy cũng phải khôi phục.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.

Khi Hải Thanh Mạc mới nói được một nửa Kim Phượng Hàm đã búng tay một cái, khiến những lời nói tiếp theo của hắn tiêu tán thành một loạt âm thanh rối loạn, những người khác trong phòng không nghe được. Hắn lắc đầu nói: “Hai việc mà ngươi muốn làm đều rất khó.”

“Ta có thể chờ.” Hải Thanh Mạc lại gắp một cái bánh bao.

“Chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ lại về Thần Đô.” Kim Phượng Hàm xoay người nói.

Hải Thanh Mạc cúi đầu đáp: “Hi vọng lần sau gặp lại không cần làm phiền tiểu ca như vậy.”

Lúc Kim Phượng Hàm ra khỏi quán bánh bao, trên con đường dài đã không một bóng người, chỉ có cỗ kiệu nóc vàng kim đỗ cuối con đường. Bên cạnh cỗ kiệu là sáu thủ vệ thân mặc áo đen tay cầm trường kiếm, người cầm đầu thấy Kim Phượng Hàm bước ra bèn đi tới nói: “Kim tiên sinh, chủ nhân nhà ta cho mời.”

“Rất vinh hạnh.” Kim Phượng Hàm chậm rãi đi tới, sau đó ngồi vào trong kiệu. Bốn thủ vệ nâng kiệu, xoay tròn tại chỗ, thân hình biến mất trên đường.

Kim Phượng Hàm chỉ cảm thấy ánh sáng ngoài kiệu biến đổi, vừa rồi còn là ánh nắng chói chang mà ngay khoảnh khắc sau ngoài tấm rèm thưa chiếu vào đã là ánh nến. Tiếp đó giọng nói của thủ vệ lại vang lên: “Kim tiên sinh, tới rồi.”

“Được.” Kim Phượng Hàm vén rèm bước ra, phát hiện mình đang ở trong một gian mất thất, nhìn quanh một lượt thậm chí còn không thấy lối ra vào. Còn trước mặt hắn có một người mặc long bào đang ngồi quay lưng về phía hắn.

Người này, đương nhiên là quân chủ mới đăng cơ của Nam Dạ quốc, Nguyên Võ Đế.

Kim Phượng Hàm khẽ cúi đầu: “Bệ hạ.” Hắn là phó minh chủ đệ nhất Tiên môn Bắc Thần, gặp mặt quân chủ nước mình còn không cần cúi lạy, đương nhiên gặp quân chủ Nam Dạ quốc cũng chỉ cần cúi đầu hành lễ.

“Kim phó minh chủ, đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Nguyên Võ Đế đứng dậy khỏi ghế, xoay người lại nhìn về phía Kim Phượng Hàm.

So với Hải Thanh Mạc, Nguyên Võ Đế và Chu Hi trông giống nhau hơn một chút, gương mặt tuấn tú ngoài vẻ phong lưu còn có một chút kiêu ngạo. Chẳng qua tu vi cảnh giới của Nguyên Võ Đế chắc cũng không cao, vì người tu hành từ Huyền Tâm cảnh trở lên có thể giữ cho dung nhan của mình không hề thay đổi suốt vài chục năm, còn gương mặt của Nguyên Võ Đế đã sang tuổi trung niên.

Kim Phượng Hàm trả lời: “Lúc trước vẫn do minh chủ hoặc Bạch sư huynh liên hệ với bệ hạ, ta còn trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, cảnh giới cũng không bằng bọn họ. Đáng lý lần này cũng không phải là ta tới Thần Đô, chẳng qua do chút tư tâm nên ta đã xin minh chủ, cuối cùng nhận được cơ hội này.”

“Thiếu niên anh tài hạng nhì trên Tinh Vân bảng, phó minh chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Chính Khí minh, Cố minh chủ không muốn để ngươi gặp ta không phải vì năng lực của ngươi không đủ.” Nguyên Võ Đế phản bác: “Mà là vì tương lai ngươi sẽ là minh chủ Chính Khí minh, cũng là át chủ bài của bọn họ. Cho dù chuyện của chúng ta không thành, ngươi cũng được bảo toàn. Còn nếu ta đăng cơ, chúng ta cũng nên gặp mặt.”

Kim Phượng Hàm lắc đầu nói: “Ta không muốn làm gia chủ Kim gia nên mới sang Chính Khí minh, nếu bắt ta làm minh chủ, ta sẽ chạy.”

“Chạy? Chạy đi đâu?” Nguyên Võ Đế cười nói: “Tới hoàng cung Thần Đô của ta rồi, thấy sao?”

“Bánh bao trong Thần Đô thành đúng là không tệ.” Kim Phượng Hàm đáp lại một câu không đầu không đuôi.

Nguyên Võ Đế kinh ngạc, gật đầu nói: “Cái này đúng là không tệ.”

“Bàn chuyện chính thôi.” Kim Phượng Hàm vuốt ve thanh kim kiếm bên hông: “Trước khi kết minh bệ hạ đã đáp ứng chuyện của chúng ta, bây giờ có thể thực hiện được không?”

“Đương nhiên. Các ngươi muốn linh thạch, tiên kiếm và vài món pháp bảo khó tìm, trẫm đã cho người chuẩn bị xong.” Nguyên Võ Đế gật đầu nói: “Đã đặt vào một cái túi Càn Khôn lớn, đợi Kim phó minh chủ rời khỏi nơi này, sẽ có người dâng lên cho ngươi.”

“Được. Vậy tiên hội một năm sau, bên Thiên Sinh minh đã lựa chọn xong chưa?” Kim Phượng Hàm nheo mắt lại.

Nguyên Võ Đế khẽ mỉm cười: “Lần này Thiên Sinh minh sẽ chủ động nhận thua, trong ba mươi năm sau danh hiệu tiên môn đệ nhất thiên hạ sẽ nằm trong tay Chính Khí minh các ngươi.”

Kim Phượng Hàm khẽ thở phào một tiếng, đây mới là thứ bọn họ thật sự muốn có. Mỗi lần tiên hội trước đây Chính Khí minh và Thiên Sinh minh đều đấu đá túi bụi, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, điều này khiến cả hai Tiên môn cực kỳ rầu rĩ. Còn từ khi Cố Mục Lễ nhận chức minh chủ tới giờ, thứ hắn mong muốn nhất chính là danh hiệu đệ nhất thiên hạ. Nếu có nó, coi như chức minh chủ của hắn đã rất vững chắc. Có thể tưởng tượng được muốn kiềm chế Thiên Sinh minh thì bắt buộc phải dựa vào thế lực Nam Dạ, đây cũng là lý do vì sao bọn họ lại liên minh với Vĩnh Vương ở Nam Dạ.

Kim Phượng Hàm chắp tay nói: “Bệ hạ thật hào sảng, coi như mục đích ta tới đây đã hoàn thành, vậy xin cáo biệt.”

“Nghe nói hôm nay ngươi thử kiếm cùng con trai ta?” Nguyên Võ Đế đột nhiên nói.

Kim Phượng Hàm khẽ nhíu mày: “Phải.”

“Kết quả ra sao?” Nguyên Võ Đế nói đầy ẩn ý, ngay cả tai mắt mà đế vương phái tới cũng không nhìn ra kết quả trận chiến này.

Kim Phượng Hàm trầm ngâm trong chốc lát: “Ta không thua, hắn cũng không bại.”

“Xem ra đây là kết quả tốt nhất.” Nguyên Võ Đế lại nói: “Ngươi cảm thấy, đứa con này của ta ra sao?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment