Chương 160: Chỉ một kiếm
Chương 160: Chỉ một kiếm
Chương 160: Chỉ một kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Im lặng!” Chu Hi đột nhiên quát lớn một tiếng.
Vì vậy xung quanh lập tức yên tĩnh.
Tư Không Nhai nhướn mày với Tiêu Thanh, Tiêu Thanh hiểu lý, lập tức đi tới kéo Hải Thanh Mạc sang một bên, nhưng cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được bên cạnh có luồng kiếm khí âm hàn truyền tới.
Tư Không Nhai mỉm cười: “Ồ? Không ngờ sát thủ đệ nhất Bắc Thần lại xuất hiện trong Thần Đô thành, thú vị đấy.”
Trường kiếm sau lưng Sát Lẫm Nguyệt nhô ra phân nửa nhưng hắn vẫn khoanh tay, không định động thủ. Sát Lẫm Nguyệt nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Vị này là khách hàng của ta, chuyện làm ăn giữa chúng ta còn chưa xong, cho nên ta chưa thể rời khỏi nơi này, ngươi cũng không được động vào hắn.”
Tư Không Nhai nhún vai: “Hiểu lầm rồi. Ta không định động tới hắn, còn bây giờ trong Thần Đô thành chuyện quan trọng nhất là Hoàng trưởng tử điện hạ và Kim phó minh chủ đấu kiếm.’
“Bọn họ đấu kiếm?” Hải Thanh Mạc quay đầu lại, thấy bộ trường bào màu đỏ của Chu Hi bay phất phới theo làn gió, không gian ba trượng xung quanh có kiếm khí tuôn trào, lưu lại từng kết kiếm nhỏ trên bàn ghế.
“Ài.” Kim Phượng Hàm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhấc tay phải lên, Kim Ngọc kiếm từ xa bay tới, lơ lửng trước mặt hắn.
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Chuẩn bị đánh rồi à?”
Tiêu Thanh lắc đầu: “Còn chưa. Bọn họ đều đang tích tụ kiếm thế của mình.”
Tư Không Nhai: “Cao thủ quyết đấu, thường chỉ trong một chiêu. Bây giờ phạm vi một dặm quanh quán rượu này đều là kiếm thế của họ. Kế tiếp chỉ khi có một người cảm thấy mình đã chuẩn bị xong hoặc đột nhiên có người phá vỡ thế cân bằng này...”
Tư Không Nhai vừa dứt lời đột nhiên thấy một thân hình đỏ rực phi thân vào trong quán rượu, vừa vặn xuất hiện giữa hai người.
“Không tốt!” Tiêu Thanh quát khẽ một tiếng.
Trong quán rượu, cuồng phong nổi lên khắp nơi.
Trong gió có kiếm khí lạnh lẽo thấu xương, trực tiếp đập nát toàn bộ bàn ghế trong quán rượu. Lôi Hồng thở dài một tiếng, khẽ cúi người, đặt hai tay lên mặt đất rồi nhỏ giọng nói: “Đồng Tường Thiết Bích trận!”
Một luồng kiếm quang lập tức bao phủ toàn bộ quán rượu, bằng không với kiếm thế cường đại của hai người này, chẳng mấy chốc quán rượu sẽ sụp đổ.
Còn Hồng Niệm rơi vào giữa kiếm thế, thời khắc này cũng không thể động đậy. Với cảnh giới của cô đáng lẽ thoát thân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hiện giờ cô trọng thương mới khỏi, còn chưa khôi phục một nửa thực lực lúc trước, nếu không đã chẳng tới muộn như vậy.
Nhưng Chu Hi và Kim Phượng Hàm đều không khống chế được kiếm thế của mình, Chu Hi ra tay trước ném thanh mộc kiếm bên hông ra.
Một luồng hào quang cực kỳ chói mắt lan tỏa.
Hào quang kia như mặt trời chói chang mọc lên trong quán rượu Bạch Vân, vì không chỉ có ánh sáng rực rỡ khiến người ta không thể mở to mắt mà còn có một luồng khí nóng rực lan tràn theo kiếm quang.
Còn Kim Phượng Hàm cũng chém ra một kiếm, thời khắc đó thân kiếm rời vỏ ngâm vang như tiếng phượng minh.
Tiếp đó mọi người tận mắt chứng kiến kiếm khí mà Kim Phượng Hàm chém ra biến thành một con phượng hoàng vàng kim, lao thẳng vào kiếm quang mặt trời lóa mắt kia.
Tư Không Nhai sửng sốt, quyển sách trước mặt nhanh chóng lật sang.
Mỗi tờ chỉ viết một chữ, cuối cùng lại hóa thành một câu thơ.
Nhất triều các phi khứ, phượng dữ loan câu đề.
Viêm hách ngũ nguyệt trung, chu hi thước hà đê.
(Sớm nao bay mất vội vàng,
Cất tiếng kêu, phượng cùng loan, dập dồn.
Tháng năm trời tựa lò nung,
Nắng ong rực đỏ đã cồn thân đê.
Trích từ bài “Lên đài Lăng Hiêu núi Hoàng tiễn em là Lật Dương uý Lý Tế bận đáp thuyền đi Hoa Âm” của Lý Bạch.
Nguồn bản dịch của thivien.)
Còn bên ngoài quán rượu, hơn mười trận pháp sư đỉnh cấp nhảy lên cao, đồng thời vung tay, tế lên một tấm chắn vô hình, bao phủ toàn bộ quán rượu.
Một ông lão râu tóc bạc trắng thở dài: “Kiếm quang gì mà lóa mắt như vậy? Nếu bá tánh bình thường ngẩng đầu nhìn một cái, e là cả cuộc đời sau này không thể thấy gì nữa. Đúng là làm loạn.”
“Vị điện hạ này xưa nay luôn xằng bậy mà.” Một trận pháp sư bên cạnh trả lời.
Còn bên dưới kiếm quang rực rỡ lóa mắt này lại có một vệt màu đỏ dường như đang thất thần. Nhưng một bóng người lập tức lao thẳng vào, nắm lấy bả vai cô, sau đó tung người nhảy ra ngoài quán rượu.
Đợi tới khi kiếm quang tiêu tán.
Mộc kiếm trong tay Chu Hi đã biến thành bột phấn, để lộ khúc kiếm Huyền Dương màu đỏ lửa. Hắn khẽ thở dài: “Dẫu sao cũng là thanh kiếm không hoàn chỉnh.”
Còn Kim Ngọc kiếm lại hoàn chỉnh không tổn hao gì trở về vỏ, chỉ có điều bên vai phải Kim Phượng Hàm đột nhiên xuất hiện một điểm đỏ, sau đó chậm rãi lan tràn. Hắn cười khổ một tiếng: “Chiêu kiếm này của điện hạ đúng là quá lóa mắt.”
Hai người chỉ đấu kiếm có một chiêu, sau chiêu này kiếm của Chu Hi bị hủy, còn Kim Phượng Hàm bị thương.
Ai thắng ai thua, hình như rất khó phân định.
Đương nhiên thiếu chủ Thiên Khư các đứng quan sát có tư cách phân định trận này.
Tuy thực lực của hắn chỉ là hạng chín Tinh Vân bảng, nhưng xưa nay hai mắt của Thiên Khư các luôn tốt hơn kiếm của bọn họ một chút.
Cho nên tất cả mọi người nhìn sang phía hắn.
Trong đó bao gồm cả Chu Hi và Kim Phượng Hàm. Hai người bọn họ cũng muốn biết theo người ngoài đánh giá thì ai thắng?
Vì bản thân bọn họ cũng không biết đáp án.
Thiếu chủ Thiên Khư các rất thức thời khép quyển sách kia lại, thân hình ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, dáng vẻ dương dương tự đắc. Hắn cười nói: “Trong lòng ta đã có một đáp án.”
“Hả?” Chu Hi khẽ nhíu mày.
“Nhưng đáp án này này rất đắt.” Thiếu chủ Thiên Khư các đột nhiên tung người nhảy qua cửa sổ: “Tiêu Thanh, chúng ta đi.”
“Này, thiếu chủ. Đợi ta với!” Tiêu Thanh vội vàng đuổi theo.
Chỉ thấy thân hình thiếu chủ Thiên Khư các lên xuống vài lần trên con đường rồi hoàn toàn biến mất. Còn Tiêu Thanh vẫn không quên dắt con lừa kia, hoang mang đuổi theo.
Chu Hi vung ống tay áo, thu hồi mảnh vỡ Huyền Dương kiếm, nhún vai nói: “Xem ra tạm thời thì trận chiến giữa chúng ta còn chưa có kết quả.”
“Đợi ngươi có một thanh kiếm hoàn chỉnh, đợi ta thật sự có dục vọng giao chiến.” Kim Phượng Hàm xoay người, biến mất tại chỗ.
Còn sau khi trận đại chiến này dừng lại, trong một quán bánh bao cách đó ba con phố, Hải Thanh Mạc đang thoải mái gặm bánh, vừa nhai vừa tán thưởng: “Bánh bao Nam Dạ ngon hơn hẳn Bắc Thần. Bên Bắc Thần một cái bánh bao lớn cỡ nắm tay, ăn lại khô khốc. Không như bánh bao này, bên trong có nước canh, cắn một cái mà cảm thấy mỹ vị từ trong miệng chảy xuống dạ dày.”
Hồng Niệm dùng tay chống đầu, khẽ mỉm cười với Hải Thanh Mạc: “Ngươi không hiếu kỳ về kết quả trận chiến vừa rồi à? Sao còn ở đây ăn bánh bao?”
“Hành trình của chúng ta chẳng qua chỉ là đánh nhau ở chỗ này rồi tới chỗ khác càng nguy hiểm hơn đánh tiếp, bây giờ tới dưới chân thiên tử, đô thành Nam Dạ, ta còn phải xem đánh nhau làm cái gì? Đương nhiên là ăn đồ ngon quan trọng hơn.” Hải Thanh Mạc ăn xong một cái bánh bao, day day bả vai. Vừa rồi lao thẳng tới cứu Hồng Niệm, nhưng bả vai vẫn bị kiếm khí đả thương.
“Đi tìm đại phu trước đã.” Hồng Niệm khuyên nhủ.
Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Không cần, ta có tiểu ca.”
Vừa dứt lời, bộ áo kim đã xuất hiện sau lưng y, sau đó giơ tay ấn nhẹ lên bả vai. Kim Phượng Hàm thở dài: “Đúng là làm càn.”
“Cũng không thể trơ mắt nhìn các ngươi làm Hồng Niệm cô nương bị thương được.” Hải Thanh Mạc kéo cái ghế bên cạnh ra: “Tiểu ca, tới đây nếm thử bánh bao Thần Đô thành này. Ăn bánh bao mà được ăn canh đi kèm đấy nhé.”
Kim Phượng Hàm ngồi xuống, liếc mắt nhìn gã: “Ngươi không quy tắc tới kết quả trận chiến vừa rồi à?”
“Tiểu ca, huynh không thua đúng không?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Kim Phượng Hàm sửng sốt, gật đầu nói: “Không thua.”
“Thế là được rồi, ăn bánh bao ăn bánh bao đi.” Hải Thanh Mạc nhiệt tình đưa chén đũa cho Kim Phượng Hàm.
Kim Phượng Hàm liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái, Hồng Niệm gật đầu với hắn: “Kim phó minh chủ, ăn bánh bao đi.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑