Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159: Một Trận Chiến

Chương 159: Một trận chiến Chương 159: Một trận chiến

Chương 159: Một trận chiến

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong quán rượu, công tử trẻ tuổi đã thu kiếm, ngồi trong một góc.

Hắn mở một quyển sách ra trước mặt, tiếp đó lấy từ trong lòng ra một cây bút lông sói, tiện tay chấm chút rượu bên cạnh rồi bắt đầu múa bút thành văn.

Tiêu Thanh cầm thanh kiếm như mũi châm dài đứng trước mặt hắn, có vẻ hơi bực bội nói: “Thiếu chủ, ngươi viết mau lên, nếu hai người bọn họ đồng thời ra tay, ta cũng chưa chắc đã ngăn được.”

“Nhanh thôi! Nhanh thôi!” Công tử trẻ tuổi mau chóng viết xong một tờ giấy, tiếp đó đập lên bàn, quay sang nhìn Diệp Tinh Hàn: “Đây là tin tức về ngươi, thực lực của ngươi nên vào Sát Thủ bảng từ lâu rồi.”

Diệp Tinh Hàn thở dài một tiếng, nhưng lại thu kiếm: “Bao nhiêu bạc?”

Công tử trẻ tuổi nhếch miệng cười: “Tính toán bằng bạc, e là hơi phức tạp.”

“Đây là Bích Hải tinh thạch, bên trong ẩn chứa lực lượng tinh thần.” Diệp Tinh Hàn lấy từ trong lòng ra một cục đá, tiếp đó ném nhẹ, cục đá kia rơi trước mặt công tử trẻ tuổi, đúng chỗ tờ giấy.

“Không tệ.” Công tử trẻ tuổi nhẹ nhàng vung tay, phá tan tờ giấy kia thành mảnh vụn. Hắn gật đầu nói: “Là giá cả hợp lý.”

Lôi Hồng không nhịn được hỏi: “Ta thì sao?”

Tiêu Thanh nở nụ cười xán lạn, chỉ vào đầu mình: “Ngươi, đã ở trong đầu ta.”

“Tình báo về Thánh giáo, khó khăn lắm mới được một phần, còn là đệ tử chân truyền của Giáo hoàng.” Công tử trẻ tuổi lắc đầu nói: “Không bán không bán.”

“Thế thì hơi phiền phức rồi.” Lôi Hồng bất đắc dĩ day day mi tâm, sau đó đứng dậy định tiếp tục trận chiến lúc trước.

“Có thể khiến Thiên sứ Thánh giáo cũng cảm thấy phiền phức, xem ra ngươi còn đáng ghét hơn cả lúc trước.”

Một bộ áo đỏ xuất hiện giữa bọn họ.

Lôi Hồng khẽ cúi đầu, trầm giọng nói: “Điện hạ.”

Chu Hi gật nhẹ đầu với hắn, xem như chào hỏi. Tiếp đó hắn quay đầu sang nhìn công tử trẻ tuổi đang ngồi đó: “Đã lâu không gặp, thiếu chủ Thiên Khư các, Tư Không Nhai.”

“Đây chẳng phải Chu Hi điện hạ ư?” Tư Không Nhai nhếch miệng cười: “Năm nay có tính vào bảng không?”

“Không phải không được.” Chu Hi gật đầu nói, tiếp đó nhẹ nhàng vung tay, một thanh kiếm gỗ hạ xuống bên cạnh hắn.

Tư Không Nhai lập tức kích động hẳn lên: “Ngươi định rút kiếm! Đối thủ của ngươi là...”

Tiêu Thanh đột nhiên xoay người, giơ trường kiếm lên chỉ thẳng ra ngoài cửa sổ: “Là hắn!”

Một bộ kim y xuất hiện bên cửa sổ, Kim Phượng Hàm thở dài một tiếng, nhìn Chu Hi: “Trúng kế rồi.”

“Đúng vậy, trúng kế rồi. Ta lừa ngươi tới xem trò vui nhưng thực ra chúng ta chính là trò vui đấy. Ngươi đã đáp ứng sẽ đánh với ta một trận.” Chu Hi cười nói: “Hôm nay thiếu chủ Thiên Khư các ở bên cạnh, trận chiến của chúng ta sẽ nhanh chóng lan truyền khắp nhân gian.”

Kim Phượng Hàm lắc đầu nói: “Người đáp ứng ngươi là Hải Thanh Mạc chú không phải ta.”

“Thế thì sao?” Chu Hi nghi hoặc nói.

“Thế nên ta có thể đánh một trận với ngươi, nhưng điều kiện là hắn phải tới quan sát. Nếu không lời hứa này không coi là giữ lời.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý.

Chu Hi giơ tay gãi mặt: “Ta phát hiện ngày nào mình cũng sống trong kế hoạch của các ngươi, ngươi làm vậy là ép ta vào hoàng cung lôi hắn ra ngoài.”

Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng hất ống tay áo: “Ngươi cũng có thể cự tuyệt.”

“Tư Không Nhai.” Chu Hi giơ một ngón tay gọi thiếu chủ Thiên Khư các.

Tư Không Nhai đứng dậy nói: “Có có.”

“Truyền tin ra ngoài, phó minh chủ Chính Khí minh Kim Phượng Hàm được Hoàng trưởng tử Chu Hi mời vào Thần Đô thành!” Chu Hi cất cao giọng nói.

“Ngươi đừng làm bậy!” Kim Phượng Hàm quát khẽ.

Nhưng Chu Hi đã bước tới, thân hình biến mất tại chỗ, chỉ để lại âm thanh: “Vào thành giao chiến, bất luận quốc gia, chỉ hỏi kiếm thuật.”

“Được.” Tư Không Nhai lấy từ trong lòng ra một quyển sổ ghi chép rất dày, trên sổ có hai chữ “truyền đơn”. Tư Không Nhai nhanh chóng viết lại mấy lời này lên sổ, sau đó hai tay vung lên, quyển sổ nhanh chóng lật sang, từng tờ giấy chi chít chữ bay ra từ quyển sổ, được cơn gió cuốn ra khỏi quán rượu, nhanh chóng rải đầy Thần Đô thành.

Tiêu Thanh bất đắc dĩ nói: “Thiếu chủ, ngươi quên viết địa điểm rồi.”

Tư Không Nhai xua tay nói: “Không sao cả. Bá tánh bình thường không cần biết trận quyết đấu này, còn người tu hành sẽ men theo kiếm khí mà đến.”

Lôi Hồng quay đầu sang nói với Diệp Tinh Hàn: “So với chuyện náo nhiệt này, chút tin tức nhỏ bé của ta... ơ, đi đâu mất rồi?!”

Diệp Tinh Hàn đã mua đứt tình báo của mình, lẳng lặng bỏ đi từ lúc nào không biết.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong cung đình Thập Nhị giám, một bộ áo đỏ đột nhiên hạ xuống, sau đó bất chấp tất cả lao vào bên trong. Đám tiểu thái giám vội vàng đuổi theo nhưng không dám tới chặn đường mà chỉ hỏi: “Điện hạ, xin hỏi ngài tới cung đình Thập Nhị giám có chuyện quan trọng gì? Có thể để tiểu nhân đi trước thông báo một tiếng!”

“Không được.” Chu Hi vung ống tay áo, đánh bay tiểu thái giám kia ra ngoài.

Giờ phút này Đoạn Thủy đang ở trong Nội Quan giám ngay gần đó, nghe tiếng động lập tức đuổi tới. Hắn thấy Chu Hi đang chạy về phía Thần Cung giám, vội vàng nói: “Điện hạ, Hồng Niệm đang nói chuyện riêng với vị khách kia?”

“Thật à?” Chu Hi nhún vai: “Thế thì đừng nói nữa.”

“Điện hạ, nơi này là cung đình Thập Nhị giám.” Giọng nói của Đoạn Thủy loáng thoáng ý uy hiếp.

“À, nhưng ta là Chu Hi.” Chu Hi không buồn để ý đáp lại, sau đó trực tiếp đẩy cửa lớn Thần Cung giám, bước vài bước đã vào trong phòng Hồng Niệm. Hải Thanh Mạc còn đang bàn bạc với Hồng Niệm xem nên làm thế nào rời khỏi hoàng cung, giờ phút này thấy Chu Hi đi vào cũng giật nảy mình. Gã nhíu mày nói: “Sao vậy? Lại tới tuyên chỉ?”

“Có muốn ra ngoài không?” Chu Hi hỏi.

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đương nhiên. Nhưng nghe nói bên ngoài cung đình Thập Nhị giám chi chít toàn người tu hành cao cường. Hơn nữa mấy vị nghĩa huynh của Hồng Niệm cũng không dám gánh vác trách nhiệm để chúng ta rời khỏi nơi này.”

“Ta đưa ngươi đi, không ai dám cản.” Chu Hi cất cao giọng nói.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Vì sao?”

“Làm gì có nhiều lý do như vậy.” Chu Hi bực bội đi tới ngoắc tay một cái đã nắm được bả vai Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc: “Thế còn Hồng Niệm cô nương?”

“Ngươi đã thông qua khảo nghiệm của Đoạn Ngôn, thế thì lão ta cũng không ngăn cản Hồng Niệm tới tìm ngươi nữa. Hồng Niệm là tổng quản Thần Cung giám, có thể tự do ra vào hoàng cung. Chúng ta ở quán rượu Bạch Vân phía nam thành, lát nữa Hồng Niệm sẽ tới tìm chúng ta.” Chu Hi nắm lấy vai Hải Thanh Mạc, điểm mũi chân lao thẳng ra ngoài.

Đoạn Thủy thấy vậy kinh hãi, lập tức rút kiếm: “Điện hạ, đừng làm chúng ta khó xử!”

“Ài, nóng vội rồi. Thông Thiên!” Chu Hi giậm mạnh chân phải xuống đất một cái, tiếp theo chỉ thấy một pháp trận tỏa kim quang hiện lên dưới chân hắn.

Đoạn Thủy la lớn: “Điện hạ, ngài dám vi phạm lệnh cấm thi triển trận pháp trong hoàng cung!”

“Tới Đại Lý tự tố cáo ta đi, ngày mai ta ở trong phủ chờ bọn chúng!” Chu Hi giơ một ngón tay về phía trước: “Kinh Vĩ!”

Một luồng kim quang mãnh liệt lóe lên, mọi người xung quanh không nhịn được che mắt.

Tiếp đó trong quán rượu Bạch Vân, hai bóng dáng xuất hiện trước mặt mọi người.

Một mặc áo đỏ, mặt mày hớn hở.

Một sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoang mang.

Hải Thanh Mạc liếm môi: “Dịch chuyển tức thời?”

Chu Hi xoay người nhìn về phía Kim Phượng Hàm đứng bên cửa sổ: “Người, ta đã mang ra cho ngươi. Tiếp theo, có phải nên tới phiên chúng ta giao chiến?”

Hải Thanh Mạc chớp mắt: “Tiểu ca.”

Kim Phượng Hàm cũng ngây ngẩn cả người: “Hoàng trưởng tử điện hạ đúng là to gan thật.”

Tư Không Nhai ở trong góc đứng ngồi không yên, nhảy thẳng tới trước mặt Hải Thanh Mạc, nhấc bút lên vẽ một bức hình sinh động như thật lên quyển sổ: “Con tư sinh của Thánh nữ Bắc Thần và Nguyên Võ Đế! Bộ dạng cũng không tệ!”

Hải Thanh Mạc thấy kẻ này mặc áo ngủ, đai lưng cũng không thắt, nhíu mày nói: “Ngươi là ai?”

“Thiếu chủ Thiên Khư các, Tư Không Nhai.” Tư Không Nhai tự giới thiệu.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Tư Không Nhai thấp hơn cửu sư huynh của ta một bậc.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là người chỉ kém Quân Cửu một chút, Tư Không Nhai!” Tư Không Nhai cười phá lên đáp.
Bình Luận (0)
Comment