Chương 158: Thiếu chủ
Chương 158: Thiếu chủ
Chương 158: Thiếu chủ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Giờ phút này trong Thần Đô thành tân hoàng đã chính thức đăng cơ, toàn bộ thành trì khôi phục bộ dạng phồn hoa và náo nhiệt. Đối với những người tu hành, nhất kiếm sương hàn chấn Thần Đô, kim cương nhất kiếm pháp tướng chân thân và bầu trời vạn kiếm chỉ thắng hoàng cung, tất cả đều là đề tài đáng để bàn luận, nhưng bá tánh bình thường lại không chú ý tới điều đó, chỉ vui vẻ vì chuyện làm ăn của mình khôi phục như trước.
Còn lúc này, một vị công tử trẻ tuổi ngồi trên một con lừa thấp bé, chậm rãi đi vào thành. Bên hông vị công tử này dắt một bầu rượu, mái tóc dài rối tung phủ xuống, người mặc áo ngủ lỏng lẻo, dáng vẻ cực kỳ biếng nhác. Còn trước mặt hắn là một thiếu nữ áo xanh yêu kiều tay dắt mao lừa, ngắm cảnh tượng phồn hoa xung quanh, sắc mặt hưng phấn: “Thiếu chủ, ngài xem kìa, đằng kia là Tề Thiên các trong đồn đại, Giáo hoàng Quan Bạch Phụ ở đó đấy. Nghe nói vị Giáo hoàng này có năng lực thông thiên, thần cơ diệu toán, ngài nói xem liệu ông ấy có biết chúng ta vào thành không?’
Công tử trẻ tuổi bộ dạng mơ màng như sắp ngủ, nghe câu nói của thiếu nữ bèn ngẩng đầu lên một chút: “Tiểu Thanh, chúng ta không quan trọng đến vậy đâu. Giáo hoàng đâu cần tốn tâm tư lên người chúng ta.”
Tiểu Thanh quay đầu, thấy tòa đại lâu vàng son lộng lẫy, kích động tới mức nhảy dựng lên: “Ô! Đây là Kim Hoàn lâu, sòng bạc lớn nhất Thần Đô thành!”
Công tử trẻ tuổi lập tức trợn tròn mắt, nhảy thẳng xuống lừa, phấn khích hô: “Sòng bạc! Công tử ta tới đây!”
Chỉ nghe tiếng kim loại chói tai vang lên, hộ vệ hai bên rút phăng trường đao.
Một người bước tới quát: “To gan! Phủ đệ tướng gia, ai cho phép ngươi đi linh tinh!”
Công tử trẻ tuổi sửng sốt, sau đó lao tới định đánh Tiểu Thanh kia: “Tiểu Thanh ngươi được lắm, dám lừa ta!”
Tiểu Thanh xoay người leo lên lừa, vỗ nhẹ lên mông nó rồi phi thẳng về phía trước: “Ai bảo công tử lúc nào trông cũng như chưa tỉnh ngủ, chỉ có lúc nghe thấy ‘đánh cược; mới chịu mở to mắt. Nhưng lần này bạc đều ở trên người ta, các chủ nói ngài phải hoàn thành đại sự thì mới cho vào Kim Hoàn đánh cược đã đời!”
“Đại sự đại sự! Chẳng qua là biên soạn một cái bảng nát, sao lại gọi là đại sự gì?” Công tử trẻ tuổi ảo não nói.
Trên quán rượu bên cạnh, Lôi Hồng đang uống trà nhìn con đường bên dưới, liếc mắt một cái là chú ý thấy công tử trẻ tuổi kia, khẽ cau mày: “Thiếu chủ Thiên Khư các?” Hắn buông chén trà xuống, thân hình lóe lên, đã đi khỏi.
Có điều ngay sau đó, hắn lại ngồi về chỗ cũ.
Nhưng đối diện hắn đã có thêm một nam nhân.
Người mặc áo ngủ, mái tóc dài buông xõa, chính là vị công tử trẻ tuổi đang đuổi theo con lừa trên đường.
“Xin chào, Thiên sứ Thánh giáo , đệ tử trẻ tuổi nhất của Giáo hoàng Quan Bạch Phụ, Lôi Hồng.” Vị công tử kia không còn dáng vẻ buồn ngủ nữa, trong đôi mắt còn có tinh quang tỏa ra.
Lôi Hồng cười nói: “Công tử thân thủ nhanh thật. Không hổ là cao xếp thứ mười trên Tinh Vân bảng.”
“Cao thủ xếp thứ mười trên Tinh Vân bảng đâu phải cách xưng hô lợi hại gì. Nơi này là Thần Đô, còn có vài cao thủ trên Thiên Võ bảng cơ mà. Kẻ hèn chỉ xếp thứ mười, không đủ xem. Nhưng gần đây ta nghĩ ra một cách gọi mới nghe có vẻ lợi hại hơn một chút.” Công tử trẻ tuổi cười nói: “Ta là nam nhân chỉ cách Quân Cửu có một bước!”
Lôi Hồng mỉm cười rót trà: “Cách nói này không tệ.”
“Không cần châm trà!” Công tử trẻ tuổi giơ tay ngăn hắn lại: “Ba đệ tử của Giáo hoàng được truyền thụ lần lượt kiếm thuật, ảo thuật và trận pháp. Còn ngươi học chính là trận pháp, nếu rót xong chén trà này chắc ngươi sẽ biến mất.”
“Ngươi sợ ta biến mất à?” Lôi Hồng hỏi.
Công tử trẻ tuổi gật đầu nói: “Thiên Khư các chúng ta phụ trách xếp bảng cho thiên hạ, nhưng thực ra là bán tình báo. Trong thiên hạ này không mấy người tu hành chịu công bố thực lực của mình cho thế nhân, ai cũng thích che che giấu giấu. Ví dụ như Quân Cửu, một người tu hành đã nửa bước Thái Thượng mà lại cố tình giữ mình ở hạng chín Tinh Vân bảng. Chuyện này khiến Thiên Khư các chúng ta quá ư là mất mặt, thế nên giá bán tình báo của chúng ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Cũng vì vậy cha già của ta mới phái ta ra ngoài đi lại trong thiên hạ, xếp lại bảng cho Thiên Khư các, cùng với tìm kiếm một số tin tức có giá trị.”
Lôi Hồng gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta là tin tức của ngươi.”
“Không sai. Thánh giáo đã đi vào Thần Đô mấy chục năm, giờ còn một tay đẩy Vĩnh Vương lên thành quân chủ Nam Dạ. Tin tức của các ngươi chắc chắn rất đáng giá.” Công tử trẻ tuổi cười nói.
“Làm sao để kiếm được tin tức ở chỗ ta?” Lôi Hồng hỏi.
“Rất đơn giản.” Công tử trẻ tuổi rút một thanh đoản đao bên hông ra, cắm lên cái bàn: “Đánh một trận với ngươi.”
Lôi Hồng khẽ thở dài: “Nhưng ta không thích đánh nhau. Trong ba đệ tử của Giáo hoàng ta là người hiền lành rộng lượng nhất. Nếu ngươi gặp hai vị sư huynh của ta, không khéo giờ phút này quán rượu đã sập rồi. Nhưng ngươi đến cũng không uổng, vì vốn dĩ ta ở đây là để chờ một vị bằng hữu, ngươi cũng sẽ gặp hắn. Giờ phút này hắn đã tới rồi, để hắn đánh với ngươi thôi.”
Công tử trẻ tuổi nghiêng đầu, phát hiện một nam nhân mặc áo xanh đang đi lên lầu, bên hông có dắt một thanh kiếm.
Kiếm chưa rời vỏ mà đã mang hàn khí.
“Sát thủ, Diệp Tinh Hàn.” Công tử trẻ tuổi nhếch miệng: “Tình báo về sát thủ, giá cả luôn rất cao.” Nói xong hắn xoay người một cái, nhẹ nhàng giơ tay, chỉ thấy cái đai lưng màu bạc trên áo ngủ đã được hắn nắm trong tay.
Đai nhưng kia là một thanh trường kiếm cực kỳ mềm dẻo! Chỉ thấy ánh bạc lóe lên, trường kiếm đã tới trước mặt Diệp Tinh Hàn!
“Ngân Xà kiếm!” Diệp Tinh Hàn quát khẽ một tiếng, cũng rút trường kiếm ra.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã giao thủ một chiêu, Diệp Tinh Hàn nhanh chóng lui lại ba bước, tra trường kiếm vào bao.
Còn công tử trẻ tuổi cúi đầu nhìn trường kiếm, thanh kiếm đã bị sương giá bao phủ, đông cứng trên sàn nhà.
“Diệp huynh, ngươi chơi đùa với thiếu chủ Thiên Khư các nhé, ta đi trước một bước.” Lôi Hồng xoay người, định nhảy từ trên quán rượu xuống, nhưng hắn vừa nhảy xuất xong lại mau chóng bay về.
Vì một luồng kiếm khí cuồn cuộn đánh văng hắn về.
Lôi Hồng xoay người hạ xuống bàn, trượt xa ba trượng rồi mới dừng lại.
Tiếp đó lại thấy cô gái tên Tiểu Thanh kia hạ xuống cái bàn. Cô cầm một thanh trường kiếm quái dị trông như mũi châm dài, sắc mặt bất mãn, cũng cao giọng hơn lúc trước vài phần: “Công tử! Còn chưa kịp đi dạo trong thành mấy mà ngài đã bắt ta làm việc rồi!”
Công tử trẻ tuổi gãi đầu: “Cái này là ngươi nhắc ta cơ mà, xong việc sớm mới được tới Kim Hoàn lâu chứ?”
Tiểu Thanh xì khói: “Cũng được, chém ai trước?”
“Tôn kính với Thiên sứ Thánh giáo một chút, chém chém cái gì, thế này gọi là chỉ giáo!” Công tử trẻ tuổi vội vàng khuyên nhủ.
Tiểu Thanh nhìn Lôi Hồng trước mặt, chắp tay nói: “Vậy, xin chỉ giáo!” Nói xong xuất kiếm đâm tới.
Trường kiếm kia rất bé rất mỏng, nếu nhìn từ xa lại cứ như chỉ có chuôi kiếm mà không có thân kiếm. Nhưng kiếm này đâm ra, kiếm thế như hồng thủy ập tới, cuồn cuộn không điểm cuối.
Lôi Hồng vội vàng đập mạnh hai tay xuống đất, một bức tường niệm lực dâng lên, trực tiếp ngăn cản kiếm thế này. Hắn trầm giọng nói: “Hạng sáu Tinh Vân bảng, Tiêu Thanh!”
Công tử ngồi trên lừa, hạng mười Tinh Vân bảng.
Hầu gái tùy tùng, hạng sáu Tinh Vân bảng.
Quan hệ giữa cặp chủ tớ này thật khiến người ta khó dò.
“Tính sai rồi hả, Thiên sứ Lôi Hồng!” Công tử trẻ tuổi cười nói: “Không ngờ tránh mặt ta mà lại gặp một đối thủ lợi hại hơn!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong tiểu viện Chu Hồng, Chu Hi vốn đang nằm trong đình viện phơi nắng, giờ phút này đột nhiên mở to hai mắt , xoay người đứng trên đình nhìn về phương xa, một lát sau khóe miệng hơi nhếch lên: “Tốt lắm, mới cảm thấy Thần Đô nhàm chán thì nó đã thú vị lên rồi.”
Kim Phượng Hàm cũng đi từ trong phòng ra, trầm giọng nói: “Luồng kiếm khí vừa rồi cuồn cuộn vô bờ, có vẻ khá quen thuộc.”
“Năm xưa các ngươi từng giao chiến, sau đó ta nghe nói ngươi thắng, cô ta thua.” Chu Hi quay đầu lại nói.
“Đó là sáu năm trước.” Kim Phượng Hàm âm u nói: “Cô ấy mười một tuổi.”
Chu Hi nhướn mày: “Tới xem trò vui.”
“Cô ấy tới, thế thì cái tên bệnh tật kia cũng tới.” Kim Phượng Hàm bất đắc dĩ nói: “Hắn là người rất phiền toái, trông thì tán mạn chẳng để ý gì, nhưng thực tế ngay khoảnh khắc nhìn thấy chúng ta là không ngừng tính toán xem tin tức trên người chúng ta giá trị bao nhiêu bạc. Còn phiền phức hơn cả cha hắn!”