Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157: Lựa Chọn Sai Lầm

Chương 157: Lựa chọn sai lầm Chương 157: Lựa chọn sai lầm

Chương 157: Lựa chọn sai lầm

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Sau khi gã nói xong, trong phòng chìm vào im lặng. Đoạn Ngôn gõ ngón tay lên mặt bàn, đột nhiên cười nói: “Điện hạ luôn nói chuyện trực tiếp như vậy à?”

Hải Thanh Mạc vội vàng che kín lỗ tai: “Đừng gọi ta là điện hạ, ta chỉ là thập đệ tử của Quân Kiến sơn, nhị công tử của Lan Lăng thành, những thân phận khác ta không nhận.”

“Là sơ sót của ta, ngươi là đứa con được Hải Ly nuôi lớn.” Đoạn Ngôn lắc đầu nói: “Cái lão cáo già ấy.”

“Nói đùa rồi, nói thật ra cả ta và lão tam đều là do đại ca nuôi lớn.” Hải Thanh Mạc mỉm cười xua tay: “Nếu nói nói lão cha chó của ta là cáo già, thế thì đại ca ta khéo là hồ ly thành tinh mất.”

“Gọi một quân tử là hồ ly tinh, chắc hắn sẽ tức lắm.” Đoạn Ngôn nói.

Hải Thanh Mạc mỉm cười nhún vai: “Ngươi thích chuyển đề tài như vậy đơn giản là muốn thử giới hạn của ta. Nhưng ta có thể nói thẳng cho ngươi, ta không muốn làm hoàng đế, ngươi chọn ta là lầm to rồi.”

“Nhưng Hồng Niệm chọn ngươi.” Đoạn Ngôn trầm giọng nói.

“Thứ Hồng Niệm muốn là ta giúp cô ấy lật lại bản án chứ không phải muốn ta lên làm hoàng đế. Đây là hai chuyện khác nhau.” Hải Thanh Mạc lại rót cho mình hai chén trà.

Đoạn Ngôn giơ ngón tay đè chén trà kia xuống: “Muốn lật lại bản án năm xưa, cho dù là hoàng đế cũng chưa chắc đã làm được, còn phải có hùng tâm và quyết tâm; không lên làm chủ Nam Dạ đừng hòng nghĩ tới. Cho nên, đây chỉ là một chuyện thôi!”

“Hoàng trưởng tôn, Chu Hi, mang thánh chỉ đến!” Giọng nói của Ngọa Hổ đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Tiếp đó Chu Hi đẩy cửa bước vào, vẫn bộ áo đỏ, vẻ mặt mang ý cười, tay cầm một cuộn sách vàng kim. Hắn nhìn qua Đoạn Ngôn một cái, khẽ gật đầu tỏ ý chào rồi nhìn sang Hải Thanh Mạc, nghiêng đầu nói: “Thánh chỉ đã tới, sao ngươi không quỳ.”

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Ta là nhị công tử trong phủ thành chủ của Bắc Thần Lan Lăng thành, lạy thánh chỉ Nam Dạ, cả nhà ta sẽ bị chém đầu.”

“Ngươi là hoàng tử lưu lạc bên ngoài của hoàng tử.” Chu Hi nhỏ giọng nhắc nhở.

Hải Thanh Mạc cười hỏi: “Thế ta tên gì?”

“Chu Thư Tắc.” Chu Hi trả lời.

“Rõ là đánh rắm mà! Làm sao ta lại có cái tên chướng tai như vậy được?” Hải Thanh Mạc đi tới nắm lấy cuộn sách trong tay Chu Hi: “Nếu ngươi dám tuyên đọc thánh chỉ này, ta sẽ bất chấp tất cả công bố thân phận của mình.”

Chu Hi thầm nghĩ: Còn có chuyện tốt như vậy sao? Nhưng hắn cố ý ra vẻ khó xử: “Ngươi đang làm khó đại ca của ngươi đấy.”

“Trước mắt đại ca ta vẫn là họ Hải, tên Thanh Ngôn. Xưa nay chỉ có hắn làm khó ta, ta không có bản lĩnh làm khó hắn.” Hải Thanh Mạc nhún vai nói.

Đoạn Ngôn đứng dậy nói: “Nếu điện hạ có thánh chỉ phải tuyên đọc, vậy thì tuyên đọc đi.”

Chu Hi nhíu mày nói: “Cái tên này không tiếp chỉ, thế ta tuyên chỉ cho ai đây?”

“Trên đó viết gì?” Hải Thanh Mạc nhướn mày.

“Phong vương cho ngươi, ban cho ngươi một tòa vương phủ.” Khóe miệng Chu Hi hơi nhếch lên. “Sau khi phụ hoàng đăng cơ, ngươi là vị Vương gia đầu tiên mà người sắc phong, người đã có thành ý nhưng vậy rồi, hi vọng ngươi có thể...”

“Có thể biết điều một chút?” Hải Thanh Mạc đoạt lấy thánh chỉ kia, tiếp đó bàn tay vận sức, thánh chỉ tan thành bột phấn tiêu tán: “Ta đại nghịch bất đạo, ngươi bảo hắn giết ta đi.”

“Được!” Chu Hi cất cất cao giọng nói: “Ta rất tán thưởng ngươi.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong tiểu viện Chu Hồng, Hải Thanh Thiên đi qua đi lại tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Đã qua một đêm rồi mà vẫn không có tin tức của nhị ca, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Chúng ta cũng lao vào xem thử?” Lý Đào Hoa đề nghị.

Kim Phượng Hàm vội vàng giơ tay đè bả vai Lý Đào Hoa xuống: “Đừng lo lắng thái quá. Đối với Hải Thanh Mạc thì hoàng cung này không chỉ là nơi an toàn nhất Thần Đô thành này mà còn là nơi an toàn nhất thiên hạ.”

“Không đúng.” Hải Thanh Thiên lập tức phản bác: “Phủ thành chủ Lan Lăng thành mới là nơi an toàn nhất cho nhị ca.”

Kim Phượng Hàm không cãi cọ với hắn, tiếp tục nói: “Hoàng cung này là Nam Dạ quốc, nơi an toàn nhất cho hắn. Tuy năm xưa Nguyên Võ Đế không thể đưa hai mẹ con họ tới Nam Dạ nhưng nhiều năm qua hắn vẫn cực kỳ quan tâm tới Hải Thanh Mạc. Điều kiện thành lập minh ước giữa chúng ta là nhận Hải Thanh Mạc làm đồ đệ chứ không phải bất cứ hoàng tử nào khác, đủ thấy hắn coi trọng Hải Thanh Mạc ra sao. Bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi yên theo dõi tình hình, sau đó...”

“Sau đó nhặt xác cho hắn?” Một bộ áo đỏ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lý Đào Hoa nhíu mày nói: “Chu Hi?”

“Có tiểu nhân.” Chu Hi nghiêng đầu với Lý Đào Hoa: “Một kiếm Thiết Mã Băng Hà, chấn động cả Thần Đô. Bây giờ bên ngoài đang có rất nhiều kiếm thuật bàn luận về ngươi, chẳng qua bọn họ còn chưa biết tên của ngươi. Lý Đào Hoa... ừm, hay là, nghĩ lại đi?”

Lý Đào Hoa cúi đầu suy nghĩ: “Chúng ta vào thành là mùng một tháng mười, tiết Hàn Y. Hay là trong Thần Đô thành này ta dùng cái tên Lý Hàn Y đi.”

“Nhất kiếm sương hàn Thần Đô nhật, thiếu niên thanh y sấm cung môn. Lý Hàn Y, đúng là cái tên cao thủ.” Chu Hi gật đầu: “Ngày mai ta sẽ thuê người lan truyền đại danh của ngươi.”

Hải Thanh Thiên không nhịn được bước tới: “Vị huynh đệ này, rốt cuộc nhị ca của ta ra sao rồi?”

“Vị huynh đệ này?” Chu Hi tò mò nhìn hắn một cái: “Cách ngươi gọi ta rất thú vị.”

“Điện hạ.” Kim Phượng Hàm mở miệng nói: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì, xin ngài thuật lại.”

“Kim phó minh chủ.” Chu Hi vẻ mặt không vui: “Yên tâm đi, hắn rất khỏe. Giờ phút này chắc đang ở trong Thần Cung giám gặp mặt Hồng Niệm cô nương. Chẳng qua hắn muốn ra khỏi cung thì còn một vấn đề rất quan trọng còn chưa giải quyết.”

“Vấn đề gì?” Kim Phượng Hàm hỏi.

“Từ nay về sau, hắn phải dùng thân phận gì đi lại trong Thần Đô thành!” Chu Hi trả lời.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Thần Cung giám, Hải Thanh Mạc đang khoa chân múa tay kể lại chuyện mình xông vào hành: “Chỉ thấy lúc đó ta tung người nhảy lên, lấy thân hóa kiếm, trên bầu trời long phượng ngâm vang, tiếp theo một luống sáng xanh giáng xuống, trực tiếp đánh cho thủy kiếm của tam ca cô như hoa rơi nước chảy. Sau chiêu kiếm đó tam ca của cô cam bái hạ phong còn ta phải kéo thân thể tàn tạ đi vào Ngự Nhai. Tiếp theo...”

Hồng Niệm ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Từ khi trở lại Thần Cung giám, thần thái của cô ung dung tự tại hơn trước nhiều. Giờ phút này cô dùng tay nâng đầu, nghe Hải Thanh Mạc kể chuyện, gương mặt vãn mang ý cười, hết sức dịu dàng. Nghe gã nói vậy cũng tiếp lời: “Tiếp theo thì sao?”

“Tiếp theo thần tướng trang phục lấp lánh kim quang rút đao chặn đường, ta sử dụng Thiên Môn kính. Vốn dĩ ta muốn xem xem thiên nhân bổn tướng của mình là gì, kết quả trên chín tầng trời không có thần phật phủ xuống, chỉ có vạn thanh trường kiếm xuất hiện sau lưng ta.” Hải Thanh Mạc giơ tay, cao giọng hô.

Lúc này Hồng Niệm cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Thiên nhân bổn tướng của ngươi là Vạn Kiếm trận?”

“Ta cảm thấy rất có thể là ta còn chưa sử dụng thuật Thần Ẩn, là cửu sư huynh âm thầm giúp đỡ ta nên mới như vậy. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là ta qua được cửa cung, hoàng đế phải an bài một thân phận hoàng tử mất tích cho ta. Có điều ta cự tuyệt, dùng phương thức đe dọa bản thân tự sát để đi tới nơi này, gặp được Hồng Niệm cô nương.” Hải Thanh Mạc trả lời.

Hồng Niệm sửng sốt, chậm rãi nói: “Vì sao ngươi lại muốn gặp ta?”

Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó gãi đầu: “Hình như không có lý do gì khác, chỉ là chúng ta cùng tới Thần Đô, nếu cô nương đã hết bệnh thì ta muốn tới gặp cô. Nghĩa phụ của cô không muốn đưa ta tới thẳng đây, nói là ta phải vượt qua mấy con phố mới được ông ấy chấp nhận. Nhưng hôm nay ông ấy đã chấp nhận ta...”

“... mà ta lại không thể ra khỏi hoàng cung này!”
Bình Luận (0)
Comment