Chương 156: Lựa chọn
Chương 156: Lựa chọn
Chương 156: Lựa chọn
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Khi tỉnh lại Hải Thanh Mạc đã ở trong một gian nhà tối om om, người trẻ tuổi ôm trường kiếm đang ngồi bên cạnh mài sáng con dao, thấy Hải Thanh Mạc mở mắt là nhếch miệng cười với gã: “Ngươi tỉnh rồi.”
Hải Thanh Mạc nhìn con dao, thở phào một tiếng: “Còn may. Trên dao không có máu.”
Người trẻ tuổi thu dao lại: “Mới rửa đấy.”
“Hả?” Hải Thanh Mạc sửng sốt, vội vàng giơ tay kiểm tra.
“Vốn định thiến ngươi, nhưng Tiểu Hồng Niệm nói có thể bệ hạ sẽ giết ta, cho nên ta đành phải nhịn.” Ngọa Hổ đẩy cửa đi vào.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Đây là đâu?”
“Đây là Tư Lễ giám.” Ngọa Hổ nói.
“Ta tới Thần Cung giám cơ mà? Hồng Niệm đâu?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Yên tâm đi, nếu ngươi đã gặp được nó, thế thì khảo nghiệm đối với ngươi đến đây là dừng lại. Sau này ngươi có thể gặp Hồng Niệm bình thường, chẳng qua trước khi gặp Hồng Niệm...” Ngọa Hổ nghiêng người tránh sang một bên.
Đoạn Ngôn đang đứng đó, gương mặt giấu trong bóng tối: “Ta cần tán gẫu với ngươi một chút.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Ngoài Ngự Thư phòng, Chu Hi rầu rĩ không vui ngồi trên bậc thang, một con ngự miêu lười biếng nằm xuống bên cạnh hắn, ngáp ngắn ngáp dài. Chu Hi thấy bực bội, đẩy nó từ trên bậc thang xuống. Ngự miêu kia bất mãn kêu lên một tiếng, chạy thẳng vào bụi hoa.
“Điện hạ, Thánh thượng bảo ngài vào.” Một tiểu thái giám đi ra, nhỏ giọng nói.
“Biết rồi.” Chu Hi rung ống tay áo, nhanh chóng bước vào trong Ngự Thư phòng.
Lúc trước là Vĩnh Vương, hiện giờ là Nguyên Võ Đế điện hạ, lần đầu tiên ngồi trên chiếc ghế dát vàng của Ngự Thư phòng, dường như chưa thể dung hòa hoàn mỹ với khung cảnh của nơi này, còn có vẻ thiếu hòa hợp. Hắn giơ tay vuốt ve nghiên mực trên bàn, nói đầy ẩn ý: “Chuyện này là ngươi an bài?”
Chu Hi lắc đầu nói: “Con chỉ bảo đệ đệ vào phủ của mình ở, sau đó con vào cung để tang, chuyện còn lại con vô tội.”
“Vì sao lại bảo nó vào phủ của ngươi ở?” Nguyên Võ Đế hỏi.
“Vì đó là nơi an toàn nhất. Con bố trí trận pháp, trong Thần Đô thành không mấy ai phá được.” Chu Hi ngạo nghễ nói.
“Vì sao không nói cho trẫm?” Nguyên Võ Đế ngẩng đầu lên nhìn Chu Hi.
Chu Hi đối mặt với hắn nhưng hoàn toàn không sợ hãi: “Vì con muốn quan sát đệ đệ của mình nhiều hơn.”
“Ngươi quan sát nó làm gì?” Nguyên Võ Đế nhíu mày nói.
“Nó là tình địch của con, con cảm thấy nó cũng thích Hồng Niệm cô...” Chu Hi trực tiếp trả lời.
“Im miệng!” Nguyên Võ Đế quát khẽ một tiếng, ngắt lời Chu Hi: “Hồng Niệm là tổng quản Thần Cung giám, là một thái giám. Các ngươi đều là nam nhân, lấy đâu ra yêu với chẳng thích!”
Chu Hi mỉm cười: “Một lời nói dối mà thế nhân đều biết rõ, giờ hoàng gia gia đã qua đời mà phụ hoàng cũng không muốn lật lại bản án cho đại tướng quân à?”
“Nó đã sống sót, thế thì lật lại bản án hay không cũng có gì quan trọng.?” Nguyên Võ Đế trầm giọng nói: “Tuy tiên hoàng đã về trời nhưng ông ấy vẫn đại biểu cho vinh quang của người nhà họ Chu chúng ta, trên người ông ấy có vết nhơ nào cũng sẽ là vết nhơ cho người nhà họ Chu chúng ta. Ngươi đã hiểu chưa?”
Chu Hi nhún vai: “Con hiểu. Nhưng con không tán thành. Vinh quang hay không vinh quang thì người thống lĩnh thiên hạ này vẫn là chúng ta. Nếu con là hoàng gia gia, con sẽ tuyên bố với cả thiên hạ: Không sai, phủ tướng quân bị ta giết oan đấy, thế thì sao? Hắn gây ra chuyện khiến ta bất mãn, ta muốn giết hắn đấy! Ta là hoàng đế, nếu ai bất mãn thì tới lật đổ ta đi!”
“Ngươi định làm một bạo quân?” Nguyên Võ Đế hỏi ngược lại.
“Nhân quân có tài đức sáng suốt của nhân quân, bạo quân cũng có thể gây dựng sự nghiệp vĩ đại của bạo quân. Chẳng qua tuyệt đối không thể làm một vị quân chủ tầm thường không tranh với đời.” Chu Hi nhẹ nhàng giơ tay ấn lên cái bàn, quệt nhẹ một cái: “Cũng như chủ nhân trước của cái bàn này vậy.”
“To gan!” Nguyên Võ Đế quát.
“Con lúc nào chẳng to gan, phụ hoàng.” Chu Hi mỉm cười đáp: “Có phải ngài không biết đâu. Con còn dám ngụy trang bút tích của sư phụ mình, đôi câu đối bên ngoài là con tự tay viết đấy, còn phải truyền lại cho trăm đời sau của Chu gia ta cơ mà. Nhưng phụ hoàng à, lá gan của người quá nhỏ, con trai của nữ nhân mà người yêu mến nhất đang ở trước mặt mà không dám đến nhận.”
Nguyên Võ Đế siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Chu Hi.
Nhưng Chu Hi vẫn cái bộ dáng như cười như không, chẳng hề e ngại cái nhìn căm tức của Nguyên Võ Đế, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Bây giờ nó đang ở trong Thập Nhị giám, sao phụ hoàng không tới đòi người chỗ Cửu Thiên Tuế?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Tư Lễ giám, Đoạn Ngôn từ ngoài phòng đi vào, nhìn Hải Thanh Mạc lật người đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nâng tay.
Ngọa Hổ và người trẻ tuổi được gọi là “tiểu thập nhất” lập tức lùi ra khỏi phòng.
Hải Thanh Mạc đi tới hỏi: “Đoạn công công, ta đã hoàn thành ước định, bây giờ đưa ta tới gặp Hồng Niệm cô nương.”
“Ngươi thích nó?” Đoạn Ngôn ngồi xuống cái bàn dài bên cạnh, rót một chén trà.
Hải Thanh Mạc ngồi thẳng xuống bên cạnh hắn, đoạt lấy chén trà rồi uống một hơi cạn sạch: “Có lẽ có một chút như vậy, vừa mới bắt đầu nảy sinh thôi, cho nên ngươi nên để chúng ta gặp nhau sớm một chút, như vậy mới phát triển được.”
“Nhưng nó chọn ngươi không phải vì chuyện nhi nữ tình trường.” Đoạn Ngôn lại rót cho mình một chén trà.
“Công công có chuyện gì cứ nói thẳng!” Hải Thanh Mạc nhìn thoáng qua U Đô kiếm đặt bên cạnh, định điều động một chút kiếm khí, nhưng U Đô kiếm không hề lay động.
Đoạn Ngôn cũng nhìn lướt qua góc nhà, tiếp đó búng nhẹ ngón tay. U Đô kiếm rời vỏ bay ra, hạ xuống tay hắn. Hắn giơ ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm: “Quỷ kiếm U Đô. Người dùng kiếm này rất dễ bị phản ngược lại, trở thành quỷ của thanh kiếm. Cũng như kiếm linh này.”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Ngươi tưởng trên U Đô kiếm chỉ có một vị kiếm linh ư?” Đoạn Ngôn đột nhiên vung trường kiếm, sau lưng bỗng hiện ra vô số quỷ ảnh không rõ gương mặt, không ngừng lượn vòng xung quanh hắn. Tiếp đó Đoạn Ngôn giơ tay gõ mạnh lên mặt bàn, tất cả quỷ ảnh phất ra tiếng kêu rên, sau đó toàn bộ trở về trong U Đô kiếm, vỏ kiếm trong góc cũng đột ngột bay tới, tra thẳng thân kiếm vào bao.
Hải Thanh Mạc kinh hãi trước uy thế của Đoạn Ngôn, hạ giọng nói: “Đây chính là thực lực của Thiên Bệ cảnh ư?”
“Chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, dùng kiếm này phải cẩn thận.” Đoạn Ngôn chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đa tạ. Nhưng công công, ngài có thể nói ra mục đích thật sự của mình không?”
Đoạn Ngôn chậm rãi rót một chén trà: “Nguyện vọng của Hồng Niệm là tìm một người đồng ý giúp nó lật lại bản án phủ tướng quân của hoàng đế Nam Dạ. Chuyện này thì tiên đế không làm được, Nguyên Võ Đế không làm được, có lẽ Hoàng trưởng tôn có thể làm được nhưng điều kiện là Hồng Niệm phải đồng ý làm hoàng phi của hắn; cho nên nó sẽ không chọn Hoàng trưởng tôn. Tóm lại, ngươi là lựa chọn tốt nhất của nó.”
“Vì ta là Hoàng tử tư sinh của Nguyên Võ Đế và nữ nhân mà ông ta yêu mến nhất? Nguyên Võ Đế là người coi trọng tình yêu như vậy sao?” Hải Thanh Mạc cười khổ nói.
“Vì mẫu thân ngươi là Thánh nữ tiền nhiệm của Bắc Thần, Thánh nữ tiền nhiệm tới từ Khán Dần thành! Sau lưng cô ta chính là Khán Dần Thành chủ, cũng giống như sau lưng Chu Hi là Sở Sơn Cô, đều là một trong lục thánh. Đây mới là vốn liếng đánh giá các ngươi. Tình yêu?” Đoạn Ngôn cười lạnh nói: “Năm đó Tình kiếm Hồng Nhan đã vứt bỏ phụ hoàng của ngươi, thế nên ngươi mới thành ký chủ mới.”
Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi. Đoạn công công, hóa ra ngươi cũng muốn chọn ta! Cho nên ngươi mới ngồi đây, kiên nhẫn tán gẫu chuyện này với ta.”
Đoạn Ngôn sắc mặt bình tĩnh: “Ngươi rất thông minh.”
“Nhưng ta không hiểu, vì sao ngươi không chọn Hoàng trưởng tôn? Hồng Niệm không chọn có lý do của cô ấy, nhưng ngươi đâu có lý do gì. Quan hệ giữa ta và Khán Dần Thành chủ còn cách một tầng, ta cũng chưa bao giờ tới Thần Đô thành, không có bất cứ căn cơ nào.” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Vì Thánh giáo và Hoàng trưởng tôn rất thân cận.” Đoạn Ngôn hạ giọng nói.
Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: “Thánh giáo và cung đình Thập Nhị giám là hai thế lực lớn nhất giúp phụ thân ta trở thành hoàng đế. Bây giờ hai thế lực này cũng muốn phân tài cao thấp?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑