Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155: Cuối Cùng Cũng Gặp Lại

Chương 155: Cuối cùng cũng gặp lại Chương 155: Cuối cùng cũng gặp lại

Chương 155: Cuối cùng cũng gặp lại

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc bước lên trước một bước, nhẹ nhàng cầm lấy Thiên Môn kính, sau đó lật lại cất vào trong lòng. Sau khi làm xong mấy động tác này, hàng vạn phi kiếm sau lưng y đột nhiên hóa thành từng luồng sáng xanh bay lên bầu trời rồi tiêu tán. Đám người Kim Phượng Hàm đứng bên cạnh quan chiến đều cảm thấy cạn sạch hứng thú, Lý Đào Hoa nghi hoặc nói: “Kết thúc như vậy sao?”

Kim Phượng Hàm gật đầu nói: “Hình như thế.”

Hải Thanh Thiên thở dài: “Thật đáng tiếc.”

“Cực kỳ đáng tiếc. Nhưng nếu không thấy đáng tiếc, có lẽ chúng ta cũng khó mà chạy khỏi Thần Đô thành. “ Tuy của cũng thấy nhàm chán nhưng nếu vạn thanh phi kiếm thật sự đánh vào cửa cung, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết được.

Ngọa Hổ dẫn Hải Thanh Mạc đi về phía trước, hai người bọn họ đi lướt qua bên cạnh Chu Hi và Đoạn Ngôn. Ngọa Hổ nhẹ nhàng cúi đầu chào hỏi nghĩa phụ của mình. Khóe miệng Hải Thanh Mạc hơi nhếch lên nhưng lại nhướn mày với Chu Hi: “Thế nào? Ta xuất hiện ở đây, có phải ngươi rất kinh ngạc không?”

Chu Hi liếc mắt nhìn gã, hừ lạnh một tiếng.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nhìn Ngọa Hổ: “Vì sao hắn lại tức giận với ta?”

“Làm sao ta biết được.” Ngọa Hổ nhanh chóng bước vào cửa cung: “Đi theo ta.”

Hải Thanh Mạc vẫy tay với Chu Hi tiếp đó bước vào theo Ngọa Hổ. Nhưng hắn đang bị trọng thương, tốc độ không nhanh, sau khi vào cửa cung Ngọa Hổ cau mày xoay người, có vẻ hơi bực bội: “Ta đưa ngươi đi.” Nói xong hắn vươn tay định nắm lấy bả vai Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc lập tức điểm mũi chân lùi lại ba bước. Sau đó U Đô kiếm linh lại hiện thân, gác trường kiếm màu đen sau lưng gã. Hải Thanh Mạc gầm lên: “Ngừng lại!”

Ngọa Hổ đành rụt tay về, chậm rãi lui lại phía sau: “Ngươi muốn làm thế nào?”

Hải Thanh Mạc hít sâu một hơi rồi ngửa đầu hét lớn: “Hoàng đế bệ hạ của Thần Đô, ngươi nhận sai người rồi. Ta không phải con trai Thư Tức các ngươi, mẫu thân ta tên Tích Quy, đặt tên ta là Thanh Mạc! Từ nhỏ tới lớn cái tên ta vẫn dùng là hai chữ ‘Thanh Mạc’. Nếu ngươi nhớ lại...”

“Nói năng cẩn thận!” Ngọa Hổ trầm giọng nói.

Hải Thanh Mạc mỉm cười, tiếp tục nói: “Cứ nhớ lại đi. Nếu không nhớ được thì thôi. Nhưng ta không tên là Thư Tắc, chắc chắn ngươi nhận sai người rồi! Ta lớn lên ở phương bắc từ nhỏ, mẫu thân đặt tên cho ta là Thanh Mạc vì muốn dẫn ta cùng tới phương nam. Nhưng cuối cùng mẫu thân không thể toại nguyện.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong đại điện hoàng cung, các thần tử hoàng tôn quý tộc đột nhiên nghe âm thanh vang dội trên không trung, ai nấy sắc mặt cực kỳ phức tạp. Còn Nguyên Võ Đế ngồi trên ghế rồng, gõ nhẹ ngón tay lên tay tay vịn, không nói một lời.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngoài hoàng cung, đám người cũng biến sắc. Chu Hi không nhịn được bật cười: “Ha ha ha ha! Được! Nhưng giờ phút này Ngọa Hổ đang ở trước mặt hắn, hắn còn gọi ra Vạn Kiếm trận được không?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lôi Hồng nhìn sang phía Quan Bạch Phụ bên cạnh, do dự hỏi: “Sư phụ... đứa con tư sinh của bệ hạ đúng là ngoài dự liệu của mọi người.”

Giọng điệu Quan Bạch Phụ vẫn không hề xao động: “Không sao.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngọa Hổ khẽ nhíu mày, hạ giọng nói: “Tốc độ của ta là nhanh nhất trong thập nhị tổng quản. Ngươi có chắc là kiếm linh của ngươi có thể giết chết ngươi trước khi ta cướp được ngươi không?”

Hải Thanh Mạc duỗi người cũng hạ thấp giọng nói: “Đại ca!”

“Đại ca?” Ngọa Hổ nghi hoặc trước xưng hô bất ngờ này.

“Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Hồng Niệm là tốt nhất, chắc bây giờ cô ấy đang chờ ta. Giờ ta theo ngươi vào cung, tránh khỏi một trận xung đột lớn, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ là ta dùng tính mạng đe dọa, ngươi không thể không thả ta đi, không phải lỗi của ngươi!” Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Đại ca, châm chước một chút, nương tay cái!”

Ngọa Hổ rút trường kiếm ra: “Ta thả ngươi cái quái gì! Đùa gì đấy!”

“Đại thúc!” Hải Thanh Mạc cao giọng quát.

U Đô kiếm linh dịch thanh trường kiếm về phía trước một tấc, tiếng máu thịt bị đâm rách vang lên rõ ràng xung quanh hai người. Máu tươi đổ xuống sau lưng Hải Thanh Mạc, gã cắn răng nói: “Đại ca, ta không nói đùa với ngươi.”

Ngọa Hổ tra trường kiếm vào vỏ: “Thế bây giờ ngươi muốn sao?”

“Tới Thần Cung giám đi đường nào?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Ngọa Hổ do dự một lát rồi nghiêng người lao sang bên: “Đi sang bên trái, cứ đi thẳng là tới Thập Nhị giám.”

“Đa tạ.” Hải Thanh Mạc cười khổ quay đầu lại: “Đại thúc, ta không đi nổi, giúp một chút.”

Kiếm linh khẽ cúi đầu, đặt tay lên bả vai Hải Thanh Mạc, tiếp đó nhanh chóng lao theo hướng bên trái. Giờ phút này Cửu Thiên Tuế và Đoạn Ngôn cũng từ ngoài cửa cung bước vào, thấy Hải Thanh Mạc đi qua bên cạnh Ngọa Hổ, đương nhiên Chu Hi là người vui mừng nhất: “Ai mà ngờ nổi, đường đường tổng quản chưởng ấn Tư Lễ giám mà lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa ép tới nông nỗi này.”

Ngọa Hổ nhìn hắn một cái hỏi: “Ngươi vui vẻ quá nhỉ?”

Chu Hi gật đầu: “Ngươi luôn đối nghịch với ta, ngươi không vui thì ta phải vui rồi.”

Ngọa Hổ cười nói: “Hắn đi tìm Tiểu Hồng Niệm.”

Chu Hi lập tức biến sắc, phất tay áo mắng: “Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi đúng là kém cỏi!”

Ngọa Hổ mặc kệ hắn, cúi đầu nhìn về phía Đoạn Ngôn: “Nghĩa phụ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Đoạn Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta về bẩm báo tình hình với bệ hạ, ngươi tới Thập Nhị giám để ý hắn.”

“Vâng.” Ngọa Hổ xoay người rời đi.

U Đô kiếm linh dẫn theo Hải Thanh Mạc, chẳng mấy chốc đã tới Thập Nhị giám. Nơi đó toàn những thái giám mặc xiêm y màu xanh lam ra ra vào vào. Thấy Hải Thanh Mạc đến, có hai tiểu thái giám đeo kiếm bước, tới rút trường kiếm ra quát: “Ai đang tới?”

Hải Thanh Mạc ấy từ trong lòng ra tấm kim bài: “Thần Cung giám ở đâu, dẫn ta tới đó.”

Hai tiểu thái giám thấy kim bài vội vàng cúi người hành lễ, tiểu thái giám trông lớn tuổi hơn một chút nói: “Để ta dẫn đại nhân vào.”

“Được.” Hải Thanh Mạc giơ tay vung kiếm, kiếm linh lại tiêu tán. Gã tra U Đô kiếm vào vỏ rồi theo hắn bước tới, vừa đi lại vừa quay đầu quan sát xung quanh: “Cung đình Thập Nhị giám các ngươi có vẻ khí phách nhỉ.”

Tiểu thái giám kia không biết thân phận của hắn, chỉ cảm thấy trong lời nói này giấu giếm mũi đao, vội vàng nói: “Nào dám nào dám, vẫn phải ngưỡng mộ các vị đại nhân.”

“Ừm.” Hải Thanh Mạc đáp lấy lệ.

“Tới rồi, đại nhân, nơi này chính là Thần Cung giám.” Tiểu thái giám dừng bước.

“Được, ngươi ở đây chờ ta, ta đi vào.” Hải Thanh Mạc rảo bước đi vào bên trong.

“Đại nhân. Tận cùng là tẩm điện của tổng quản, ngài không được vào.” Tiểu thái giám nhắc nhở.

“Biết rồi biết rồi, đa tạ!” Hải Thanh Mạc bước chân nhanh hơn đi thẳng vào tẩm điện, nhưng ngay lúc gã dương dương đắc ý lại phát hiện ngoài cửa tẩm điện còn có một người.

Người kia trông rất trẻ trung, mới khoảng chưa tới hai mươi, trong lòng ôm một thanh trường kiếm trông khá đẹp đẽ quý giá, bên trên nạm đầy vàng bạc ngọc thạch. Người này đang ngồi trên ghế, tựa mình vào cửa tẩm điện ngủ ngáy o o.

“Tiểu huynh đệ, ngươi là ai?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Người nọ rũ mạnh đầu một cái nhưng vẫn không tỉnh.

“Thôi kệ.” Hải Thanh Mạc giơ tay định đẩy cửa ra.

Đột nhiên một luồng hàn khí lạnh lẽo thấu xương dâng lên, Hải Thanh Mạc lập tức dừng bước, cúi đầu.

Một thanh trường kiếm sáng như tuyết đã gác dưới yết hầu của gã nhưng người nọ vẫn như chưa tỉnh ngủ, vẫn cúi thấp đầu, vẫn phát ra tiếng gáy o o.

“Thập nhất, buông kiếm xuống.” Hồng Niệm đẩy cửa ra, nhìn thấy Hải Thanh Mạc.

Người trẻ tuổi lập tức thu kiếm, lại ngồi lại chỗ cũ, ngủ tiếp.

Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Hồng Niệm cô nương, ta tới tìm cô.”

Hồng Niệm cắn môi, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng thời khắc này lại không nói được chữa nào. Lúc bình thường Hải Thanh Mạc vốn rất nhiều lời nhưng nói xong câu này cũng không nói gì thêm.

Bầu không thể không bỗng trở nên ngại ngùng.

“Hồng Niệm cô nương, ta tới tìm cô.” Hải Thanh Mạc đành lặp lại.

“Biết rồi.” Hồng Niệm hạ giọng nói.

“Đã vào Thần Cung giám, sau này chính là người của Thập Nhị giám.” Ngọa Hổ xuất hiện sau lưng Hải Thanh Mạc: “Tiểu thập nhất, thiến hắn.”

Người trẻ tuổi kia lập tức mở mắt, hoàn toàn không còn buồn ngủ, rút phăng trường kiếm ra.

Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment