Chương 154: Thánh chỉ giá lâm
Chương 154: Thánh chỉ giá lâm
Chương 154: Thánh chỉ giá lâm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc vui mừng Quan Dần lại gọi: “Cửu sư huynh!”
Nhưng sau lưng gã chỉ có hàng vạn thanh trường kiếm, không có bất cứ bóng người nào, còn sau khi nói xong hai câu vừa rồi giọng nói kia cũng không hề xuất hiện.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lý Đào Hoa đứng trên nóc nhà cạnh phố Cận Long nghi hoặc nói: “Sao tiểu sư huynh lại gọi được bầu trời vạn kiếm tới?”
Kim Phượng Hàm cũng lộ vẻ hoang mang: “Cái gọi là Thần Ẩn tức là dùng lực lượng của mình gọi pháp tướng tiên nhân trên chín tầng trời tới, do tiên nhân bị Thiên môn ngăn cản không cách nào hạ phàm, chỉ có pháp tướng mới có thể giáng trần, tương đương với mời thần gia thân. Hiện giờ trên thế giới có vô số môn phái tu hành, nhưng căn nguyên và phương pháp tu hành của các môn phái này vẫn là sở học của các tiên nhân tung hoành trong thời thượng cổ. Cho nên người tu hành mời thần hạ phàm bản chất là mời tổ sư gia của chính mình. Pháp tướng này còn gọi là thiên nhân bổn tướng của người tu hành. Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy có người mời xuống không phải là tiên mà là kiếm.”
“Kiếm, chính là thiên nhân bổn tướng của tiểu sư huynh ta?” Ánh mắt Lý Đào Hoa lộ vẻ hưng phấn.
“Đại ca của ta từng nói, bổn tướng của nhị ca là tiện. Lúc đó ta còn cho rằng đại ca nói tiện trong tiện nhân, không ngờ lại là kiếm trong kiếm khách!” Hải Thanh Mạc cũng rất hưng phấn. (Trong tiếng Trung chữ tiện và chữ kiếm phát âm gần giống nhau.)
Kim Phượng Hàm sửng sốt, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy đại ca ngươi nói theo ý thứ nhất, tình huống hiện tại chỉ là chuyện ngoại lệ thôi.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc đứng trên Ngự nhai nhanh chóng chấp nhận kết quả này, hắn nhắm hai mắt lại, cảm nhận khí tức của vạn thanh trường kiếm sau lưng, tiếp đó hít sâu một hơi rồi lại mở bừng mắt ra, ngẩng đầu lên.
Vạn kiếm ngâm vang!
Lư Nguy Nhận siết chặt kim đao trong tay nhìn bầu trời vạn kiếm, cuối cùng thần sắc cũng trở nên khó coi: “Khi còn trẻ ta cũng từng muốn tới Vạn Kiếm sơn, xem thử tình cảnh vạn kiếm lăng không. Nhưng thật không ngờ lần đầu tiên được thấy lại là ở Thần Đô thành này.”
Trong hoàng cung đám người vốn đang hứng thú bừng bừng dùng bữa quốc yến cũng dồn dập phát hiện ra dị biến bên ngoài. Ai nấy đều biến sắc, chỉ có vẻ mặt Chu Hi là càng ngày càng vui vẻ, Hắn đứng dậy, bộ áo đỏ phất phơ theo làn gió, giọng điệu đầy hưng phấn: “Vạn kiếm lăng không! Được lắm! Ta cũng muốn ra ngoài cửa cung xem thử!”
“Điện hạ, bệ hạ còn chưa nói...” Chu Linh vội vàng ngăn cản.
Nhưng đã chậm, ánh đỏ lóe lên, thân hình Chu Hi đã bem ngoài đại điện.
“Đoạn Ngôn.” Nguyên Võ Đế mở miệng: “Ngươi tới xem xem.”
Đoạn Ngôn vẫn luôn đứng cạnh Nguyên Võ Đế, sắc mặt không biểu cảm, nghe vậy gật nhẹ đầu rồi cũng bem.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Ngoài cửa cung, cao thủ xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Lôi Hồng vẫn luôn quan sát trận chiến nhìn đám người xuất hiện, khẽ thở dài: “Xem ra tình hình trước mắt đã không liên quan gì tới ta.”
Nói xong Lôi Hồng đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, tiếp theo toàn thân như rơi vào trong hầm băng, người ngợm lạnh buốt, ngón tay muốn nhúc nhích cũng cực kỳ khó khăn.
Một nam nhân cao lớn mặc áo choàng màu trắng, gương mặt giấu dưới lớp mũ choàng, xuất hiện bên cạnh hắn.
Lôi Hồng khó nhọc mở miệng: “Sư... sư phụ.”
Hóa ra nam nhân này chính là một trong những người quyền thế tối cao trong Thần Đô thành hiện tại, Giáo hoàng Thánh giáo, Quan Bạch Phụ.
Giọng nói của Quan Bạch Phụ cũng cực kỳ lạnh lẽo, không chút cảm xúc nào: “Ta tới đây xem thử.”
“Người này dùng Thần Ẩn nhưng không mời thần hạ phàm mà gọi cả vạn thanh phi kiếm tới.” Lôi Hồng giải thích.
“Ừ.” Quan Bạch Phụ chỉ đáp có một chữ.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Chu Hi xuất hiện ngoài cửa cung, mỉm cười nhìn Hải Thanh Mạc trong trận đánh: “Không ngờ hắn tới được nơi này thật, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, đúng là khiến ta bất ngờ.”
Ngay sau đó Đoạn Ngôn cũng xuất hiện bên cạnh hắn, trầm giọng nói: “Hôm đó nếu bệ hạ không đưa hắn vào phủ của mình, cũng chẳng có chuyện này.”
“Đoạn công công nói câu này có vẻ mạo muội rồi.” Chu Hi nhún vai: “Hôm đó người ước định với hắn là công công cơ mà, chẳng qua ngài cảm thấy mình có thể đưa hắn đi từ ba con phố đầu mà thôi. Nhưng chuyện này nên kết thúc thế nào đây? Để vạn kiếm tấn công cửa cung hay sao? Tuy Thần Ẩn này trông thì khí thế bất phàm, nhưng muốn đánh phá cửa cung vẫn là hão huyền, chỉ mình công công thôi là đủ ngăn cản rồi.”
Đoạn Ngôn không hề nói gì, ngón tay vê nhẹ, một sợi tóc bạc mỏng tới không thể thấy bay ra từ đầu ngón tay hắn.
Chu Hi khẽ nhướn mày: “Ngân Phát Tam Thiên Trượng?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc bước tới ba bước.
Vạn thanh phi kiếm kia cũng dời theo ba thước.
Lư Nguy Nhận cầm đao lùi lại ba bước.
Trước kia khi đối địch Lý Đào Hoa chưa bao giờ lùi lại một lần. Nhưng giờ phút bảo vệ cửa cung mà hắn lại lùi về phía sau. Vì hắn biết rõ nếu vạn thanh phi kiếm này giáng xuống, kim đao của mình chỉ có thể tự bảo vệ chứ không cách nào chặt đứt tất cả phi kiếm. Phi kiếm còn sót lại sẽ đánh vào cửa cung, đó là cái tội mà hắn gánh không nổi.
“Nếu tự biết không thể địch lại, vì sao không nhường đường?” Hải Thanh Mạc mỉm cười hỏi.
Lư Nguy Nhận trầm giọng nói: “Đang có chức trách.”
“Đánh đi! Đánh đi! Đánh đi!” Chu Hi nắm chặt hai tay, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đoạn Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, mấy sợi tóc bạc không thể nhìn thấy đã lặng lẽ đi tới cách Hải Thanh Mạc ba trượng. Mục đích của hắn là Thiên Môn kính kia, chỉ cần đoạt lấy Thiên Môn kính kịp thời, thuật Thần Ẩn này không cần đánh mà cũng phá được.
“Thế thì bắt đầu...” Hải Thanh Mạc đột nhiên giơ tay lên.
Sắc mặt Chu Hi lộ vẻ vui mừng, đôi mắt lóe sáng.
“Đợi đã!’ Ngọa Hổ đột nhiên xuất hiện giữa hai người.
Đoạn Ngôn nhấc ngón tay, tóc bạc ngưng lại.
Chu Hi đột nhiên vung ống tay áo, cả giận nói: “Hừ!”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngọa Hổ?”
“Ta tên Đoạn Tình, đừng có gọi biệt hiệu của ta.” Ngọa Hổ hừ lạnh một tiếng.
Lư Nguy Nhận thở phào: “Tổng quản tới đây là để giúp ta đẩy lui kẻ địch à?”
“Không phải, ta tới tuyên chỉ.” Ngọa Hổ đột nhiên vung tiền vàng trong tay: “Truyền khẩu dụ của thánh thượng!”
Lư Nguy Nhận lập tức buông kim đao quỳ một gối xuống đất, Kim Ngô vệ sau lưng cũng dồn dập quỳ xuống.
Đoạn Ngôn thân phận cao quý, người mặc áo bào tứ mãng do tiên hoàng ngự ban, đương nhiên không cần quỳ xuống.
Chu Hi hết sạch hứng thú, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giả bộ không nghe thấy cũng không quỳ xuống.
Hải Thanh Mạc nhún vai nói: “Ta là người Bắc Thần, sao phải quỳ hoàng đế Nam Dạ?”
Ngọa Hổ cũng chẳng buồn nhiều lời với hắn, trực tiếp tuyên chỉ nói: “Con trai của trẫm, Thư Tắc. Nhiều năm trước bị Thần Đạo giáo hãm hại, cuối cùng mất tích. Nay về tới Thần Đô, nhân gì tổ quy tông, trời ban phúc trạch, phong làm Thiên Trạch vương. Lập tức đưa vào cung diện thánh.”
Hải Thanh Mạc nghe nửa ngày mà vẫn hoang mang: “Nghĩa là sao? Ta tên Thư Tắc? Chu Thư Tắc, khó nghe chết đi được.”
“Đừng nói năng lung tung, theo ta vào cung diện thánh.” Ngọa Hổ đi trước nói.
“Đợi đã!” Hải Thanh Mạc quát khẽ một tiếng: “Đừng có đi!”
Ngọa Hổ khẽ thở dài: “Ngươi tưởng thanh thế dữ dội như vậy là phá được cửa cung chắc? Chúng ta chỉ không muốn lớn chuyện quá mức thôi, kết cục bây giờ đã là tốt nhất rồi.”
“Để ta ngẫm lại đã.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
“Được.” Ngọa Hổ gật đầu nói: “Ta cho ngươi thời gian mười nhịp thở để suy nghĩ.”
Chu Hi siết chặt nắm tay, hạ giọng nói: “Đừng đáp ứng hắn, đừng đáp ứng hắn!”
Đoạn Ngôn ở bên cạnh nghe vậy lại thấy bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài có thể kiềm chế một chút không?’
Chu Hi cả giận nói: “Bảo ta kiềm chế thế nào? Bảo ta kiềm chế thế nào? Đánh nhau tới nơi rồi mà Ngọa Hổ lại chui ra tuyên chỉ? Nhưng cũng may, chắc chắn tên đệ đệ của ta sẽ không đồng ý như vậy đâu.”
‘Được rồi.” Hải Thanh Mạc đi tới ầm lấy Thiên Môn kính: “Ta đáp ứng ngươi, ta theo ngươi vào cung, ngươi bảo những người này tránh ra.”
“Ta!” Chu Hi tức giận vung tay: “Tức chết mất thôi!”
Đoạn Ngôn ngoắc ngón tay, sợi tóc bạc ngừng lại trên đường, hắn thở phào một tiếng: “Xem ra vị đệ đệ này của điện hạ hiểu lý lẽ hơn ngài một chút.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑