Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153: Vạn Kiếm Lăng Không

Chương 153: Vạn kiếm lăng không Chương 153: Vạn kiếm lăng không

Chương 153: Vạn kiếm lăng không

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngọa Hổ tung người mấy cái đi tới bên cạnh Nguyên Võ Đế, tiếp đó nhẹ nhàng cúi người, nhanh chóng nói mấy câu bên tai Nguyên Võ Đế.

Chu Hi lẳng lặng đứng cách xa nơi đó, nhẹ nhàng vuốt cằm, có vẻ rất hứng thú nhìn thần sắc Nguyên Võ Đế không ngừng thay đổi, cười nói: “Chu Linh, ngươi nói xem, nếu sau khi đăng cơ thánh chỉ đầu tiên mà vị bệ hạ của chúng ta đưa ra lại là khôi phục thân phận hoàng tử cho đứa con tư sinh của mình, thế thì có quá đáng lắm không?”

Chu Linh vội vàng la lên: “Điện hạ, nói nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi.”

“Đúng rồi, ngươi có nhớ không, ta có một đệ đệ, khi còn nhỏ từng theo tiên đế xuất chinh. Vốn nói là ra ngoài trải nghiệm chuyện đời nhưng cuối cùng trên đường về lại mất tích, tìm rất lâu nhưng không thấy.” Ánh mắt Chu Hi thay đổi: “Tới nay chuyện này vẫn chưa điều tra được.”

Chu Linh gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ, vị hoàng tử kia nhỏ hơn điện hạ vài tuổi, tên là Thư Tắc. Vụ mất tích đó rất kỳ quái, có lời đồn là hành động của Thần Đạo giáo.”

“Là cái cớ không tồi.” Chu Hi cười nói: “Có thể dùng tới.”

Cuối cùng Nguyên Võ Đế im lặng một hồi rồi nhỏ giọng nói với Ngọa Hổ vài câu, tiếp đó đặt một tấm kim bài vào tay Ngọa Hổ, trầm giọng nói: “Đưa hắn tới trước mặt trẫm.”

“Nô tài hiểu.” Ngọa Hổ gật đầu, sau đó tung người nhảy đi.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trên Ngự nhai, Hải Thanh Mạc và Lư Nguy Nhận vẫn đang giằng co.

Lư Nguy Nhận chậm rãi rút thanh kim đao bên cạnh ra, thân đao lấp loáng kim quang như hòa làm một thể với Ngự nhai. Hắn trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, thì đánh thôi.”

“Lư thần tướng, ngài có biết thuật Thần Ẩn không?” Hải Thanh Mạc đột nhiên hỏi.

Lư Nguy Nhận chém mạnh kim đao xuống đất, kim đao khiến toàn bộ Ngự nhai khẽ rung chuyển. Hắn trả lời: “Thuật Thần Ẩn, chỉ có người lên tới Thiên Bệ cảnh mới có thể sử dụng. Lư mỗ bất tài, vẫn chưa tới cảnh giới đó.”

Hải Thanh Mạc gật đầu: “Ta biết.”

Lư Nguy Nhận sửng sốt, khiêng kim đao lên vai, giọng nói toát lên vẻ khinh thường: “Ồ? Thế à?”

Hải Thanh Mạc đột nhiên lấy từ trong lòng ra một tấm gương cổ, nhẹ nhàng ném lên, tấm gương cổ lơ lửng trước mặt gã. Gã ngạo nghễ nói: “Ngươi không tin? Có nhận ra cái này không?’

“Xem ra Vạn Pháp môn sống lâu chán đời rồi. Thánh vật Tiên môn, Thiên Môn kính, nhiều năm trước từng may mắn chứng kiến.” Lư Nguy Nhận nói xong lập tức vung lưỡi đao trong tay.

Chỉ thấy một luồng đao phong cực kỳ mãnh liệt đánh về phía Hải Thanh Mạc, cặp long phượng ảo ảnh bên cạnh cũng theo đao phong bay tới mấy chục trượng. Giờ phút này thậm chí Hải Thanh Mạc còn không cẩm nổi kiếm, đương nhiên không có sức ngăn cản. Chỉ thấy U Đô kiếm linh lại hiện thân, tung người lao tới giao đấu chính diện với đao phong nhưng lập tức bị đánh về nguyên hình. U Đô kiếm bị đánh bay lên không trung, xoay mấy vòng rồi cắm thẳng xuống đất.

Thân kiếm rung động kịch liệt, phát ra tiếng ngâm sắc bén.

“Quỷ kiếm U Đô, đúng là kiếm tốt, đáng tiếc muốn qua chỗ ta thì chỉ có một thanh kiếm tốt là chưa đủ.” Lư Nguy Nhận cười nói.

“Năm xưa ta từng gặp được phó minh chủ Vạn Pháp môn, dựa vào Thiên Môn kính và một trận pháp kỳ môn mà gọi được Vũ Dực Tiên trong truyền thuyết từ trên chín tầng trời giáng trần. Ta không có trận pháp tương trợ nhưng ta có một vị đại ca, đại ca của ta nói...” Hải Thanh Mạc chậm rãi bước lên trước, đi ngang qua U Đô kiếm cắm dưới đất, tay phải quệt nhẹ lên thân kiếm, máu tươi nhanh chóng chảy ra: “Dùng máu tươi hiến tế Thiên Môn kính cũng có cơ hội đánh thức nó.”

Lư Nguy Nhận tháo lớp giáp mặt vàng kim ra, để lộ gương mặt kiên nghị nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: “Đúng là máu tươi có thể đánh thức Thiên Môn kính, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể sử dụng năng lực của nó. Một khi dính pháp khí có linh tính sẽ tự đưa ra lựa chọn của mình.”

“Con người ta vốn có nhân duyên khá tốt, không sợ người khác không chọn ta.” Hải Thanh Mạc ném mạnh Thiên Môn kính về phía trước: “Vậy phải mời Kính huynh chiếu rọi Thiên môn sau ta, xem xem trên chín tầng trời có vị thần tiên nào đồng ý hạ phàm tương trợ!”

Chỉ thấy Thiên Môn kính dừng lại cách Hải Thanh Mạc ba trượng, tiếp đó mặt kính quay cuồng, chiếu một luồng ánh sáng tím về phía Hải Thanh Mạc, khiến phạm vi ba tấc xung quanh Hải Thanh Mạc có cảm giác cực kỳ huyền diệu.

“Thêm thế tay này nữa nhỉ.” Hải Thanh Mạc hai tay bấm thủ quyết thần chú, khẽ cúi đầu, cực kỳ trịnh trọng thốt lên hai chữ: “Thần Ẩn.”

Vừa dứt lời, không trung vang lên tiếng sấm sét.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Giờ phút này Ngọa Hổ vừa bước ra khỏi hoàng cung, đang định chạy tới truyền đạt ý chỉ đầu tiên của tân hoàng. Nhưng luồng sét kia khiến hắn dừng bước trợn tròn hai mắt, kinh hãi nói: “Sao lại như vậy?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trên gác cao, Lôi Hồng cau mày hạ giọng nói: “Sao lại như vậy được? Một tên Huyền Tâm cảnh nhỏ nhoi sao lại có thể dựa vào Thiên Môn kính dùng thuật Thần Ẩn?” Giờ phút này hắn cũng bất chấp mọi chuyện, vung ống tay áo, thân hình hóa thành ánh sáng đỏ lướt từ trên gác cao xuống.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong tiểu viện, Kim Phượng Hàm nhìn qua bầu trời, lại nhìn sang Lý Đào Hoa cười nói: “Xem ra tiểu sư huynh của ngươi vẫn chọn cách kết thúc chuyện này một cách càng oanh oanh liệt liệt.”

Lý Đào Hoa ngửa đầu nói: “Ngươi nói xem liệu thuật Thần Ẩn của tiểu sư huynh sẽ gọi được vị thần tiên nào?”

“Muốn tới xem à?” Kim Phượng Hàm hỏi.

Lý Đào Hoa gật đầu: “Phải.”

“Ta cũng muốn tận mắt chứng kiến, tới nước này rồi ta cũng không cần che giấu hành tung của mình nữa. Chuyện náo nhiệt như vậy nếu bỏ lỡ đúng là đáng tiếc.” Kim Phượng Hàm đặt tay lên bả vai Lý Đào Hoa, thân hình lóe lên, chỉ vài nhịp thở sau đã đưa cô tới một mái hiên bên cạnh phố Cận Long, liếc mắt một cái là thấy tình hình trận chiến ở Ngự nhai.

Hải Thanh Thiên đang đứng trên phố Hỏa Lân bên cạnh Công Tôn Tiểu Tang, thấy Kim Phượng Hàm đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà cách đó không xa, vội vàng hỏi: “Kim đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?’

“Chúng ta đang chờ Thiên môn mở ra, thần tiên từ trong đó bay ra.” Kim Phượng Hàm ngoắc nhẹ ngón tay: “Ngươi cũng tới xem đi, dù sao đây cũng là khoảnh khắc huy hoàng nhất cuộc đời nhị ca ngươi.”

Hải Thanh Mạc lập tức bị một luồng lực lượng hút tới bên cạnh Kim Phượng Hàm, hắn hắn lúc lắc tay chân, nhìn Hải Thanh Mạc cách đó không xa, cả kinh nói: “Nhị ca định làm gì vậy?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Diệp Tinh Hàn và Sát Lẫm Nguyệt giao đấu một kiếm cuối cùng, sau khi nghe tiếng sấm nổ là lập tức thu kiếm lùi sang một bên. Diệp Tinh Hàn ngẩng đầu lên, tiếp đó nhíu mày.

Sát Lẫm Nguyệt lại cười: “Xem ra giờ phút này trận quyết đấu giữa chúng ta đã mất đi ý nghĩa.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Nhưng áng mây tím lượn vài vòng bên cạnh Hải Thanh Mạc mà không có kim quang phủ xuống, sau lưng gã cũng không có pháp tướng dâng lên, sau tiếng sét lớn kia dường như tất cả lại trở về bình tĩnh.

Lư Nguy Nhận cười lạnh nói: “Xem ra Thiên Môn kính cũng không định giúp ngươi.”

Ngọa Hổ đứng phía xa lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đúng.”

“Tới rồi!” Hải Thanh Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng phía trên không phải pháp tướng chân tiên hàng lâm mà là một thanh kiếm xuất hiện.

Thanh kiếm này thật quen thuộc, toàn thân là màu đỏ tươi như máu.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Hồng Nhan?”

Chẳng bao lâu sau thanh thứ hai, thứ ba, thứ tư đã xuất hiện...

Tình Nộ Bi Hỉ, không ngờ thời khắc này Nhân Gian Tứ Kiếm lại tái hiện tại nhân gian.

Nhưng đây mới là bắt đầu, sau khi Nhân Gian Tứ Kiếm hiện thân lại có từng thanh trường kiếm lớn lớn nhỏ nhỏ xuất hiện sau lưng Hải Thanh Mạc, thậm chí mấy trăm thanh kiếm đồng thời xuất hiện. Chẳng bao lâu sau trên không trung của Thần Đô thành đều bị vô số phi kiếm nhìn không thấy điểm cuối bao phủ.

Hàng vạn trường kiếm đồng thời chỉ thẳng vào hoàng thành Thần Đô.

Còn trong bầu trời kiếm này lại vang lên một giọng nói mà Hải Thanh Mạc hết sức quen thuộc.

“Thần Ẩn gì đó, đều là thứ nhàm chán.”

“Dùng kiếm của nhân gian là có thể giết địch, sao phải mượn lực lượng trên chín tầng trời!”
Bình Luận (0)
Comment