Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152: Thanh Thiên Giáng Xống

Chương 152: Thanh Thiên giáng xống Chương 152: Thanh Thiên giáng xống

Chương 152: Thanh Thiên giáng xống

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Đoạn Thủy vừa dứt lời, mây gió bát quái trên không trung đã tạo thành một luồng kiếm ý đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn. Hắn khẽ mỉm cười, vung tay lên, thủy kiếm trong tay hóa thành một con sông lớn chảy giữa không trung, gánh chịu kiếm thế cường đại từ trên trời giang xuống. Hắn ngạo nghễ nói: “Rất mạnh, nhưng vẫn không đủ.”

“Nhưng chiêu kiếm này còn chưa kết thúc.” Hải Thanh Mạc chậm rãi nói: “Phu chí nhân giả, thượng khuy thanh thiên, hạ tiềm hoàng tuyền, xích huy bát cực, thần khí bất biến. Bát Cực đã hiện, còn phải mời tam ca chứng kiến Thanh Thiên thật sự!”

Vừa dứt lời, Hải Thanh Mạc đã tung người nhảy lên, hòa vào mây gió còn đang lưu chuyển mãnh liệt kia, tiếp đó hóa thành một luồng sáng xanh đánh thẳng xuống dưới.

Con sông trên không trung lập tức bị đánh tan, nước sông mang theo khí thế nặng tựa ngàn quân giáng thẳng xuống con đường. Đám binh sĩ mặc trọng giáp cầm thương còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị thủy triều kia nhấn chìm. Chỉ có Đoạn Thủy giơ tay vung nhẹ trước mặt, dùng niệm lực ngưng tụ thành một tấm chắn mới ngăn được dòng nước lũ này. Hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Kiếm này...”

“Thế đã đủ chưa?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên sau lưng hắn.

Tiếp đó Đoạn Thủy cảm nhận được thanh trường kiếm vàng kim gác lên vai hắn. Hắn quay đầu lại, thấy mái tóc dài của Hải Thanh Mạc buông xõa xuống, khóe miệng có máu tươi chảy ra. Dáng vẻ gã khá chật vật nhưng con ngươi lại trong trẻo rực rỡ hơn hẳn lúc vừa rồi. Đoạn Thủy mỉm cười: “Không tệ, nhưng chiêu kiếm như vậy một ngày ngươi dùng được mấy lần?”

“Đừng nói một ngày, bây giờ ta chỉ cảm thấy xương cốt rã rời, chỉ muốn về nằm mười ngày nửa tháng rồi hãng tính.” Giọng nói của Hải Thanh Mạc đầy bất đắc dĩ, ném Kim Ngọc kiếm về phía sau: “Cám ơn, tiểu ca.”

Trong tiểu viện của Chu Hi, Kim Phượng Hàm chậm rãi uống trà. Cảm nhận được Kim Ngọc kiếm bay về, hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, Kim Ngọc kiếm trở lại vỏ kiếm bên cạnh hắn.

Lý Đào Hoa tò mò hỏi: “Thế là tiểu sư huynh thắng rồi?”

“Thắng. Đối thủ của hắn là tổng quản Nội Quan giám Đoạn Thủy, thực lực bất phàm, hơn xa hắn.” Kim Phượng Hàm chậm rãi nói. “Đối mặt với đối thủ hơn xa mình mà có thể làm hết sức mình, mượn cả thế trời, chiêu kiếm vừa rồi đã tiêu sạch sức lực của hắn. Tiếp theo mỗi bước đi đường đều phải dựa vào lực lượng tâm chí.”

Lý Đào Hoa vội vàng la lên: “Nhưng vẫn còn một con phố.”

“Phải. Nhưng con phố cuối cùng lại là Ngự nhai.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý: “Đi qua Ngự nhai chính là hoàng cung Thần Đô. Ngay cả những lúc bình thường nơi đó cũng có rất nhiều binh sĩ canh gác, trong góc nối cũng có người tu hành tuyệt đỉnh ẩn nấp. Đừng nói Hải Thanh Mạc, ngay cả ta cũng không thể đi qua nơi đó đi vào hoàng cung. Đây vốn là chuyện không thể thực hiện được.”

Lý Đào Hoa sửng sốt: “Vậy tiểu sư huynh phải làm thế nào?”

“Ngươi quên à, thân phận của hắn rất đặc biệt, tới chỗ dùng vũ lực không thể giải quyết thì chẳng thà vứt nan đề này cho đối phương.” Kim Phượng Hàm buông chén trà xuống, khẽ thở dài: “Chỉ sợ hắn quá quật cường, không chịu đi tới bước này.”

Trên phố Cận Long, Đoạn Thủy khẽ thở dài: “Vốn dĩ ta không phải người gác hôm nay, nhưng ngươi biết vì sao ta lại xuất hiện ở đây không?”

“Tam ca vẫn nương tay hả.” Hải Thanh Mạc cười nói.

“Nói bậy.” Đoạn Thủy nghiêm mặt nói: “Ta nương tay thế nào? Ta tới đây là không muốn để người khác giết ngươi, đồng thời cũng muốn ngăn ngươi lại. Vì bất luận ngươi tới cảnh giới gì, tới con phố tiếp theo cũng là chết chắc.”

“Đe dọa ta à? Ta có thân phận gì, con tư sinh của đương kim hoàng đế Nam Dạ và Thánh nữ Bắc Thần. Ta có thể chết ở bất cứ con phố nào trước đó, duy chỉ không thể bị giết ở Ngự nhai. Vì nơi đó có quá nhiều tai mắt, cho dù lão cha già hoàng đế mà ta chưa từng gặp mặt không dám nhận ta, chắc hắn cũng không thể để ta bị giết ở Ngự nhai được.” Hải Thanh Mạc đi tới trước, rút thanh U Đô kiếm cắm dưới đất lên, đứng dậy ngạo nghễ nói: “Ta đi đây. Tam ca có gì căn dặn?”

“Vì sao cứ luôn miệng gọi ta là tam ca? Ngươi cũng muốn bị cắt một đao bên dưới à?” Đoạn Thủy hỏi.

“Ha ha ha, nói đùa thôi.” Hải Thanh Mạc chậm rãi ra khỏi phố Cận Long.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Thần Đô, Ngự nhai.

Nghe nói toàn bộ con phố đều được xây bằng gạch vàng, ban ngày ánh mặt trời chiếu xuống, cả con đường lóng lánh ánh kim. Hai bên đường có lưu lại pháp thuật của ảo thuật đỉnh cấp, bên trái bên phải lần lượt là một con cự long vàng kim và một con phượng hoàng rực lửa, không ngừng lơ lửng uốn lượn cách mặt đất mười trượng, chẳng khác nào vật sống. Còn đoạn đường gần sát hoàng cung thì đâu đâu cũng là binh sĩ mặc giáp vàng.

Binh sĩ này là Kim Ngô vệ bảo hộ hoàng thành, đại đa số bọn họ đều là con cháu thế gia trong Thần Đô thành, không chịu nổi nỗi khổ trên chiến trường lại muốn vào quân đội kiếm quân công cho dễ bề lên chức, cho nên đều được bố trí đảm nhiệm chức vị Kim Ngô vệ tương đối an nhàn. Có điều, tuy trong số con cháu thế gia có loại người ham ăn biếng làm, nhưng do phúc đức của gia tộc lại có càng nhiều tân tinh xuất hiện. Còn so với tình hình Kim Ngô vệ tốt xấu lẫn lộn, người có thể đảm nhiệm thống lĩnh Kim Ngô vệ lại có vũ lực cực mạnh. Ví dụ như gã cao to cường tráng mặc giáp vàng ngồi trên ghế dài kia, quả thật bất phàm.

“Hắn là một trong Thần Đô tam thần tướng, Kim Đao tướng quân, Lư Nguy Nhận.” Giọng nói của Kim Phượng Hàm vang lên bên tai Hải Thanh Mạc: “Hắn từ bỏ con đường lên trời, đi vào Địa Lục, còn bây giờ đã là Địa Lục thượng cảnh.”

“Mạnh lắm à?” Hải Thanh Mạc âm u hỏi.

“Ta không phải đối thủ của hắn.” Kim Phượng Hàm đáp rất trực tiếp.

“Giả thần giả quỷ!” Kim Đao tướng quân kia đột nhiên đứng dậy, bộ giáp vàng kim trên người vang lên tiếng kim loại ma sát sắc bén, hắn gầm lên một tiếng: “Cút!”

Trong tiểu viện, ấm trà trước mặt Kim Phượng Hàm lập tức nứt toác, sắc mặt hắn hơi đổi, hạ giọng nói: “Không xong rồi.”

Sau tiếng gầm của Kim Đao tướng quân Lư Nguy Nhận, một trận cuồng phong ập về phía Hải Thanh Mạc, đầu tiên là thổi tan giọng nói của Kim Phượng Hàm bên tai gã thành mây khói, tiếp đó lại ép gã lùi liền vài bước.

Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Thần tướng đúng là thần tướng, một tiếng gầm thôi đã có uy lực như vậy rồi!”

Lư Nguy Nhận tháo thanh trọng đao bên hông ra, đao chưa rơi vỏ, chỉ đập mạnh xuống đất: “Ngươi là ai?”

“Quân Kiến sơn, Hải Thanh Mạc!” Hải Thanh Mạc cao giọng trả lời, vốn dĩ gã còn định nhắc tới cả Lan Lăng thành nhưng nghĩ lại kịp thời. Lan Lăng thành nói trắng ra là đại thành nơi biên ải của Bắc Thần, ban ngày ban mặt mà con trai thành chủ Bắc Thần lại chạy tới xông vào hoàng cung Nam Dạ, lão cha già của hắn chắc cũng chẳng muốn gánh cái oan khuất này.

“Đây là Ngự nhai của Thần Đô, kể cả đệ tử tiên môn cũng không thể tùy tiện bước vào. Nể tình ngươi là đệ tử danh môn, lập tức quay đầu lại, ta không giết ngươi.” Lư Nguy Nhận chậm rãi nói, không biết là giả ngu hay thất sự không biết. Có vẻ như Lư Nguy Nhận chỉ phụ trách canh gác cửa cung, hoàn toàn không hứng thú với thân phận của Hải Thanh Mạc.

“Ài.” Hải Thanh Mạc đột nhiên nhớ ra điều gì, lôi tấm kim bài từ trong lòng ra, giơ về phía Lư Nguy Nhận: “Ta có kim bài ngự tứ, ta khác! Ta có thể đi vào!”

Lư Nguy Nhận ngớ người, hắn mặc giáp vàng che kín mặt, người khác không thấy dung mạo nhưng chắc cũng bất ngờ trước biến cố này. Một lúc lâu sau hắn mới trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày tân đế đăng cơ, kể cả cầm kim bài cũng không được đi vào. Nếu ngươi muốn tới, mời sang ngày mai.”

Hải Thanh Mạc thu hồi kim bài, cười nói: “Tức là vẫn phải đánh?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong hoàng cung, cuối cùng nghi thức phiền phức cũng kết thúc.

Điếu văn về Khải Tường Đế đã kết thúc, niên hiệu của tân đế là Nguyên Võ, vừa rồi cũng chính thức đăng cơ.

Quốc yến bắt đầu, hoàng tôn quý tộc với thần tử nô tài căng thẳng cả ngày cuối cùng cũng yên tâm, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc có lẽ cả đời mới có một lần này. Còn Chu Hi cũng tiện tay cầm một cái màn thầu, ngồi trên bậc thang đại điện, lười biếng nhìn phong cảnh xa xăm, cười nói: “Tên đệ đệ này mạnh hơn lũ rác rưởi trong Thần Đô thành nhiều. Nếu ngươi bảo bọn họ xông ra phố như vậy, chắc toàn bộ bọn chúng sẽ chết trong phố Tỉnh Sư nhỉ?”

Chu Linh đứng sau lưng hắn, bất đắc dĩ nhìn vị ‘chủ nhân’ tác phong phóng đãng của mình, thở dài đáp: “Điện hạ, chúng ta về dự tiệc đi? Ngài làm vậy còn ra thể thống gì?”

“Yên tâm đi, giờ phút này Nguyên Võ Đế không có lòng dạ nào quan tâm tới ta đâu. Chắc giờ khắc này chuyện bên ngoài đã tới tai ông ta rồi.” Chu Hi liếc mắt sang bên phải, đột nhiên thấy Ngọa Hổ sắc mặt vội vàng đi qua bên cạnh mình.

Ngọa Hổ kia chú ý tới ánh mắt Chu Hi, cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái.

“À, xem ra người phụ trách báo tin là ngươi.” Chu Hi cười nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”

Khóe môi Ngọa Hổ giật giật, không phát ra âm thanh.

Nhưng Chu Hi vẫn nhận ra khẩu hình, hai chữ cực kỳ đơn giản ~ câm miệng.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment