Chương 151: Huy Xích Bát Cực
Chương 151: Huy Xích Bát Cực
Chương 151: Huy Xích Bát Cực
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Vì vậy, rốt cuộc khi tới con phố thứ tám Hải Thanh Mạc chỉ còn một người một kiếm đi vào. Con phố thứ tám tên là Cận Long.
Vỉ chỉ còn một bước nữa là tới Ngự nhai, thấy được mặt rồng.
Khác với lúc ra khỏi con phố thứ năm, cả chặng đường luôn yên tĩnh vắng vẻ; con phố này hết sức đông đúc.
Là vì có rất nhiều binh sĩ mặc giáp trụ tinh xảo cầm trường thương vàng kim canh gác nghiêm ngặt ở hai bên đường. Mỗi người trong bọn họ đều dùng giáp sắt che mặt, không thấy được biểu cảm phía sau. Nhưng Hải Thanh Mạc xuất hiện cũng không khiến bọn họ có bất cứ phản ứng gì, vì người có tư cách phản ứng đang ngồi phía cuối con đường, chậm rãi uống trà.
Người nọ mặc bộ mãng bào màu tím, trước mặt đặt một cái bàn dài, trên bàn đặt trà cụ tinh xảo mỹ lệ. Hắn chậm rãi nâng ấm trà lên, rót một chén, nhẹ nhàng giơ về phía Hải Thanh Mạc: “Mời.”
“Vậy xin đa tạ.” Hải Thanh Mạc bước lên trước một bước, đã xuất hiện trước cái bàn.
Người nọ nhướn mày: “Ồ? Tốc độ nhanh thật, xem ra không phải rác rưởi. Cũng đúng, nếu là rác rưởi thì làm sao tới được chỗ này, gặp được ta.”
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là một trong số nghĩa huynh của Hồng Niệm cô nương?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Suỵt.”Người nọ giơ ngón tay ra dấu im lặng: “Nơi này đã là phố Cận Long, ngươi nên để một số cách xưng hô lưu lại trong phủ của Hoàng trưởng tôn. Ta là tổng quản Nội Quan giám, Đoạn Thủy, hân hạnh gặp mặt.”
“Rút đao chém nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Đúng là cái tên rất phong nhã, tức là các ngươi đều theo họ Đoạn của vị Công Công kia. Thật ra tên vị bằng hữu của ta là Đoạn Hồng Niệm?” Hải Thanh Mạc nói xong uống một hơi cạn sạch chén trà trước mặt.
Đoạn Thủy gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng trong mười hai nghĩa tử chỉ có nó là tên có hai chữ, cho nên người ngoài gọi nó ít khi gọi họ.”
“Hóa ra là thế. Quan hệ giữa công công và Hồng Niệm có tốt không?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Đoạn Thủy vuốt ve chén trà trong tay: “Giữa huynh đệ chúng ta, ngoài đại ca ra thì ta và Hồng Niệm là thân thiết nhất.”
“Vậy ngươi có thể nương tay chút không? Nếu ngươi và Hồng Niệm rất thân thiết, chắc cũng biết Hồng Niệm đang ở trong Thần Cung giám mòn mòi chở đời ta.” Hải Thanh Mạc nhướn mày với Đoạn Thủy.
“Ngươi thật không biết xấu hổ.” Đoạn Thủy mỉm cười: “Không biết vì sao nó lại chọn ngươi nữa.”
“Nghe nói lúc chọn ta, ngoài thân phận ra thì Hồng Niệm không biết gì về ta cả.” Hải Thanh Mạc nói.
Đoạn Thủy gật đầu: “Cũng đúng.”
“Có điều!” Hải Thanh Mạc lớn tiếng nói: “Bây giờ Hồng Niệm đã hiểu rõ ta như lòng bàn tay! Nhưng Hồng Niệm vẫn lựa chọn ta, không hề hối hận! Vẫn đang chờ ta tới tìm mình! Có phải không?”
“Ngươi tự tin quá nhỉ?” Đoạn Thủy sửng sốt, tiếp đó mỉm cười giơ chén trà lên.
“Tự tin hay không, thử một kiếm là biết.” Hải Thanh Mạc đột nhiên rút phăng U Đô kiếm bên hông ra, xuất kiếm chém cái bàn dài trước mặt thành hai nửa.
Đoạn Thủy giơ chân đá về phía trước, cả người cả ghế lùi lại phía sau hơn năm bước. Hắn lạnh nhạt giơ chén trà lên, sau đó xoay tròn, nước trà trong tren vẩy ra. Hắn vứt bỏ chén trà, bàn tay nhẹ nhàng xoay tròn, nước trà chậm rãi lan tràn thành hình một thanh trường kiếm.
Hắn tên Đoạn Thủy, nhưng lại dùng một thanh trường kiếm ngưng tụ từ nước. Hắn cười nói: “Đúng là Quỷ kiếm U Đô rất mạnh, nhưng so với Hồng Nhan và Ly Ca mà ngươi từng dùng, vẫn hơi kém một chút.”
“Đại thúc, hắn nói ngươi kém kìa.” Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng búng vào thân kiếm, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước trường kiếm, lao về phía Đoạn Thủy.
Đoạn Thủy sửng sốt, thủy kiếm trong tay vội vàng chém tới, chỉ thấy một luồng thủy triều mãnh liệt đánh về phía bóng đen. Tốc độ của bóng đen kia cực nhanh, chớp mắt đã tránh khỏi chiêu kiếm thủy triều này, lao tới trước mặt Đoạn Thủy giơ một ngón tay về phía hắn. Nhưng ngón tay này vừa đâm ra lại thấy một thác nước từ trên trời đổ xuống, giáng thẳng vào người bóng đen, đè hắn xuống đất.
Đoạn Thủy cúi đầu nói: “Tuy kiếm này có kiếm linh, nhưng thân là kiếm chủ, tay không cầm kiếm mà đòi qua phố Cận Long của ta, thế thì đúng là nằm mơ nói mộng rồi.”
“Xem ra ngươi sẽ không nương tay.” Hải Thanh Mạc khẽ thở dài.
Đoạn Thủy nhẹ nhàng vung tay phải, lại một luồng thủy kiếm giáng xuống, đánh tan kiếm linh U Đô thành mây khói: “Hôm nay bệ hạ đăng cơ, ta phụng lệnh canh gác phố này, đương nhiên không thể nương tay.”
“Ác quỷ quấn thân!” Hải Thanh Mạc quát khẽ một tiếng, trên U Đô kiếm lóe lên một luồng hắc quang, tiếp theo chỉ thấy U Đô kiếm linh biến thành làn sương đen lan tới quanh quẩn bên người Hải Thanh Mạc.
Đoạn Thủy nhíu mày nói: “Ngươi tu quỷ đạo?”
“Ta cũng rất hi vọng mình thật sự tu được quỷ đạo. Nếu ta nói Khán Dần Thành chủ từng muốn nhận ta làm đồ đệ nhưng bị ta cự tuyệt, ngươi có tin không?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Đoạn Thủy nhẹ nhàng vung tay phải, thủy kiếm xoay quanh người hắn. Hắn cười nói: “Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!”
“Được!” Hải Thanh Mạc cao giọng quát lớn, tiếp đó tung người nhảy lên, ngay sau đó một cơn gió mạnh quét qua con đường. Trên đường chỉ nghe tiếng vạn quỷ kêu khóc, oán khí đầy trời. Những binh sĩ mặc giáp trụ tinh bỗng cảm thấy trường thương trong tay bỗng nhiên tự động ngâm vang.
Hải Thanh Mạc chém ra một luồng kiếm khí màu đen đánh về phía Đoạn Thủy.
Thủy kiếm trước mặt Đoạn Thủy tự động nghênh đón, còn hắn cũng điểm mũi chân lướt tới, hai tay khoanh lại lơ lửng trên không trung, cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc bên dưới: “Đây là con phố thứ tám, ngươi có biết qua phố này ngươi sẽ gặp điều gì không? Với trình độ như vậy, nếu ta thả cho ngươi qua mới là đưa ngươi vào chỗ chết.”
Kiếm khí của Hải Thanh Mạc và thủy kiếm va chạm, Đoạn Thủy vẫn lơ lửng trên không trung không hề lay động còn Hải Thanh Mạc lại ngã lăn dưới đất, cắm kiếm vào mặt đất trượt về phía sau vài chục trượng mới ngừng lại được. Gã cảm thấy khí huyết cuộn lên trong ngực, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hắn cười khổ nói: “Không hổ là tam ca của Hồng Niệm, mạnh tới mức thái quá.”
“Trong mười hai tổng quản chúng ta, thực lực của Hồng Niệm có thể xếp trong năm hạng đầu. Nhưng rất xin lỗi, thực lực của ta chỉ đứng sau lão đại và tiểu thập nhất. Nghe nói hành trình lúc trước ngươi toàn dựa vào Tiểu Hồng Niệm mới đến được đây. Ngươi còn chẳng bằng nó, làm sao mà hỏi kiếm ta được?” Đoạn Thủy khinh thường nói.
Hải Thanh Mạc đứng dậy, khẽ thở dài: “Hồng Niệm bảo vệ ta là để ta không chết, có thể tới Thần Đô này thay Hồng Niệm hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ ta đã đến Thần Đô, không cần Hồng Niệm bảo vệ nữa, ta sẽ tự bảo vệ mình, cho nên kiếm của ta sẽ trở nên rất mạnh.”
“Trở nên rất mạnh và rất mạnh là hai ý khác nhau.” Đoạn Thủy nhắc nhở.
“Đi qua mỗi con phố ta đều tích tụ một luồng kiếm thế, bây giờ tới con phố thú tám, kiếm thế của ta đã thành.” Hải Thanh Mạc đột nhiên cắm U Đô kiếm xuống đất, vung tay phải, quăng tấm áo bào mặc bên ngoài ra. Dưới tấm áo bào là một bộ áo đen, bên hông dắt một thanh trường kiếm màu vàng kim.
“Thanh kiếm này là...” Đoạn Thủy sửng sốt.
“Là tiểu ca của ta cho mượn, huynh ấy nói thanh kiếm này rất nổi danh, ta không tin, trừ phi tam ca ngươi có thể gọi tên nó!” Hải Thanh Mạc đặt tay lên chuôi kiếm.
Đoạn Thủy trầm giọng nói: “Vốn là song kiếm, một thanh tên Kim Ngọc, một thanh tên Lương Duyên. Đây là Kim Ngọc kiếm, kiếm chủ chính là phó minh chủ Chính Khí minh Kim Phương~”
“Được!” Hải Thanh Mạc hét lớn ngắt lời Đoạn Thủy, tiếp đó rút thanh trường kiếm kia ra: “Ta vừa nói rồi, đi qua tám con phố, tích tụ tám luồng kiếm khí, vậy mời tam ca tiếp một kiếm của ta, kiếm tên...”
Đoạn Thủy sửng sốt: “Đợi đã? Ai là tam ca của ngươi!”
“Huy Xích Bát Cực!” Hải Thanh Mạc rút Kim Ngọc kiếm ra, chỉ thấy không trung vang lên tiếng sấm sét, tiếp đó trong tầng mây như có tiếng phượng hót vang lên.
Các binh sĩ đứng hai bên đường đều ngẩng đầu, nhìn dị tượng trên không trung.
Trong đại điện hoàng cung, Chu Hi khoanh hai tay trong áo nhìn không trung, buồn bã nói:
“Hôm nay tân đế đăng cơ mà chỉ có tiếng phượng hót, không ổn, nên có tiếng long ngâm!” Tiếp đó thật sự có tiếng long ngâm như núi lở vang lên trong tầng mây. Một rồng một phượng, tuy hư ảo mịt mờ, nhưng quấy nhiễu mây gió trên bầu trời, chậm rãi tạo thành một hình bát quái.
Đoạn Thủy ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đúng là một kiếm đủ mạnh.”