Chương 150: Nhất kiếm phá kỳ lân
Chương 150: Nhất kiếm phá kỳ lân
Chương 150: Nhất kiếm phá kỳ lân
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Lan Lăng thành, Hải Ly nhìn Hải Thanh Ngôn thần du vạn dặm trở về, cười nói: “Sao rồi?”
Hải Thanh Ngôn im lặng một hồi rồi nói: “Tam đệ xuất kiếm, có thể thấy được Kim Cương.”
“Thế còn nhị đệ của con thì sao?” Hải Ly hỏi.
Hải Thanh Ngôn cầm quyển sách cổ trong tay, gõ nhẹ lên lòng bàn tay bên trái: “Nhị đệ còn chưa rút kiếm.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trên đường Hỏa Lân, Hải Thanh Thiên gầm lên một tiếng, chém mạnh trường kiếm trong tay xuống đất. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, gạch đá lát đường dưới đất bị xốc lên, đánh thẳng về phía Công Tôn Tiểu Tang ở cuối phố.
Công Tôn Tiểu Tang nhíu mày, chắp tay trước ngực, chỉ thấy một thanh kiếm đen từ dưới đất bắn lên. hắn nắm lấy kiếm, nhẹ nhàng vung lên, đánh tan đống gạch đá kia thành bột phấn rồi quát khẽ: “Kim Cương kiếm ý, quả nhiên bất phàm.”
“Ta đã xuất kiếm, nhưng chưa được thấy chiêu thức của công tử!” Hải Thanh Thiên nhảy thẳng lên.
“Vạn vật đều là hư ảo, trần thế chỉ là bọt nước.” Thanh kiếm đen trong tay Công Tôn Tiểu Tang nhẹ nhàng vẽ thành một đóa kiếm hoa, tiếp đó đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên trên con đường.
“Đây là cái gì?” Hải Thanh Mạc kinh hãi hét lên.
Còn chưa dứt lời đã thấy một ánh đỏ bay vút qua đỉnh đầu bọn họ. Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn lại, ra là con Hỏa Kỳ Lân trên phố sống dậy xoay người tới đây. Con Hỏa Kỳ Lân ngửa đầu lên trời rống lớn một tiếng, trên người có ngọn lửa bốc cháy điên cuồng, sau đó nhào về phía Hải Thanh Thiên dưới đất.
Hải Thanh Thiên vội vàng thu kiếm, xoay người xuất kiếm đón đầu Hỏa Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân cắn lên trường kiếm của Hải Thanh Thiên, ngọn lửa đỏ không ngừng phun trào mãnh liệt. Gương mặt Hải Thanh Thiên đã bị đốt tới mức đỏ bừng, hắn cắn răng quát lớn: “Vì sao con kỳ lân này lại cử động được?”
“Để ta giúp đệ.” Hải Thanh Mạc đặt tay lên trường kiếm.
“Không!” Hải Thanh Thiên quát lớn: “Nhị ca, còn hai con phố nữa, kiếm của huynh còn chưa tới lúc ra tay. Hỏa Kỳ Lân gì chứ, chẳng qua chỉ là súc sinh mà thôi! Có gì đáng sợ!”
Nói xong pháp tướng Võ Thần sau lưng Hải Thanh Thiên đột nhiên vươn tay phải, ấn lên cổ Hỏa Kỳ Lân. Hỏa Kỳ Lân kêu rên một tiếng, quỳ rạp xuống mặt đất phía trước.
“Thần thú bảo vệ khu phố, thấy Kim Cương cũng phải cúi đầu!” Hải Thanh Thiên điểm mũi chân lùi lại liền ba bước, tiếp đó vung thanh trường kiếm trong tay lên.
Kiếm này vung lên, pháp tướng Võ Thần lại đánh một quyền nặng nề xuống lưng Hỏa Kỳ Lân kia.
“Lửa của Hỏa Kỳ Lân, gặp phải kiếm này cũng tan thành mây khói!” Hải Thanh Thiên lại vung trường kiếm.
Nắm tay của pháp tướng Võ Thần giáng xuống như mưa, không ngừng đập lên sống lưng kỳ lân, dần dần đánh cho ngọn lửa đỏ vốn rất mãnh liệt hóa thành ảm đạm. Mãi tới lúc sau, Hải Thanh Thiên thu kiếm, pháp tướng Võ Thần kia cũng trở lại dáng vẻ uy nghiêm, trên mặt đất cũng không còn con thần thú kỳ lân gì nữa, chỉ có đất đá vụn rải rác khắp nơi.
Hải Thanh Thiên đột nhiên xoay người: “Thật ra trước giờ chưa từng có thần thú kỳ lân gì cả, ngươi chỉ dùng ảo thuật thôi.”
Công Tôn Tiểu Tang vẫn bình tĩnh đứng đó, cây quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy: “Đúng là ảo thuật.”
Thanh kiếm đen vừa bay từ dưới đất lên nhanh chóng lượn vòng quanh người hắn, sau khi Công Tôn Tiểu Tang khép quạt xếp lại, kiếm đen đột nhiên biến thành một con rắn đen đánh về phía httt.
“Chút tài mọn!’ Hải Thanh Thiên khẽ cúi người, tiếp đó nhẹ nhàng nâng trường kiếm, chém con rắn đen kia thành hai nửa.
Nhưng sau khi rắn đen hóa thành hai nửa, hai khúc thân rắn lại lập tức biến thành vô số con rắn nhỏ màu đen, lao về phía Hải Thanh Thiên như thủy triều.
“Cái gọi là ảo thuật, toàn là vô căn cứ!” Hải Thanh Thiên không buồn nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hãi trước mặt, trực tiếp nhắm hai mắt lại, sau đó đặt tay lên chuôi kiếm, hít sâu một hơi. Tiếp đó, lại một kiếm chém ra.
Bầy rắn đen ập tới như thủy triều bị chiêu kiếm này cuốn bay lên không trung, tiếp đó để lộ diện mạo thật.
Là từng mũi kiếm nhỏ bé màu đen.
Công Tôn Tiểu Tang khẽ nhíu mày, hai đồng bọn trận pháp sư nấp trong góc tối đều phải chui ra, cả hai sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, xem ra đã không còn sức chiến đấu. Công Tôn Tiểu Tang khẽ thở dài: “Yêu ma quỷ quái, cuối cùng chỉ chịu một kiếm là phá. Những lời sư phụ nói năm xưa giờ đã ứng nghiệm. Đi thôi!” Công Tôn Tiểu Tang vung quạt xếp, mưa kiếm màu đen trên không trung rơi về phía Hải Thanh Thiên.
“Kim Cương ~ Nhất Nộ!” Hải Thanh Thiên gầm lên một tiếng, nâng trường kiếm lên trời.
Pháp tướng Võ Thần sau lưng cũng gầm lên một tiếng, vung thanh trường kiếm trong tay tung người nhảy lên, đón lấy mưa kiếm đầy trời kia.
Tiếp đó chỉ thấy kim quang lấp lóe, tiếng kim loại đứt gãy không ngừng vang lên, mũi kiếm vỡ vụn trút xuống rào rào, rơi lả tả xung quanh Hải Thanh Thiên và Hải Thanh Mạc. Sau đợt giao chiến kịch liệt này pháp tướng Võ Thần đã biến mất không còn bóng dáng, mưa kiếm đầy trời cũng hóa thành hư ảo.
Hải Thanh Thiên thở phì phò từng hơi, liếc mắt nhìn Công Tôn Tiểu Tang một cái rồi trầm giọng nói: “Ta có thể thấy được, công tử đã từng là một vị kiếm khách.”
“Tu kiếm bốn mươi năm, vốn định một bước lên trời nhưng lại rơi từ đỉnh mây xuống, đã không còn ý chí đăng thiên.” Công Tôn Tiểu Tang chậm rãi nói: “Từ đó trở đi, chuyển qua học huyễn pháp, sư phụ giận ta không có chí nên trục xuất ta ra khỏi sư môn.”
“Huyễn pháp vô cùng, đều có ảo diệu, nhưng chiêu cuối cùng lúc vừa rồi ta lại thấy được kiếm tâm. Có lẽ bản thân công tử cũng không thích hợp với ảo thuật.” Hải Thanh Thiên chậm rãi nói.
“Chỉ vì thấy được kiếm của tiểu huynh đệ nên mới kiếm tâm mới xuất sinh trở lại.” Công Tôn Tiểu Tang khẽ thở dài.
“Có thể coi là chúng ta đã qua con phố này chưa?” Hải Thanh Thiên hỏi.
Công Tôn Tiểu Tang mỉm cười: “Kiếm của tiểu huynh đệ đã phá thuật của ta, ta đã hết bản lĩnh, đương nhiên không có tư cách ngăn cản các ngươi.”
“Vậy chúng ta không khách khí.” Hải Thanh Mạc kéo Hải Thanh Thiên đi tới.
“Nhị ca, đệ không đi được nữa.” Hải Thanh Thiên cười khổ, tiếp đó trường kiếm rơi xuống đất, hắn cũng ngã ngồi xuống dưới đất.
Một cơn gió mát thổi qua, Công Tôn Tiểu Tang đã đứng bên cạnh bọn họ, hắn vẫn chậm rãi phe phẩy cây quạt xếp, dáng vẻ nhẹ như mây khói: “Hắn không đi được nữa. Nếu hắn cứ cố bước vào con phố tiếp theo, chắc chắn sẽ phải chết.”
Hải Thanh Mạc đặt tay lên chuôi kiếm, trầm giọng nói: “Nếu để đệ đệ của ta ở lại đây thì sao?”
“Ta sẽ bảo vệ chu toàn cho hắn.” Công Tôn Tiểu Tang nói đầy ẩn ý.
“Vì sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Công Tôn Tiểu Tang sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết vì sao, nhưng ta sẽ làm vậy.”
“Được!” Hải Thanh Mạc gật đầu đáp, sau đó xoa đầu Hải Thanh Thiên: “Tam đệ lợi hại lắm, có thể lấy kiếm phục người.”
“Nhị ca, đừng chết.” Hải Thanh Thiên vội vàng la lên.
Hải Thanh Mạc mỉm cười gật đầu: “Sẽ không chết đâu. Ta là ai chứ? Ta là Hải Thanh Mạc. Nhị ca giảo hoạt đa đoan của đệ, ai chết chứ ta chết sao được.”