Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 149 - Chương 149: Thân Thể Võ Thần

Chương 149: Thân thể võ thần Chương 149: Thân thể võ thần

Chương 149: Thân thể võ thần

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Người này đeo một chiếc mặt nạ trống rỗng, trên đó không có bất cứ hình vẽ gì. Giờ phút này hắn nhẹ nhàng vung tay, một gương mặt cười chợt hiện lên, hắn chậm rãi nói: “Nếu đã thế, ta được đánh một trận với ngươi cũng coi là may mắn.”

“Ngươi là người không mặt.” Hồng Hỉ nhỏ giọng nói.

Hải Thanh Mạc hiếu kỳ hỏi: “Người không mặt là sao?”

“Một tổ chức thần bí trong Thần Đô thành, mặt ngoài thì là tổ chức ám sát nhưng thực tế có quan hệ rắc rối phức tạp với các thế lực trong Thần Đô thành.” Hồng Hỉ thu hồi tẩu thuốc, âm u nói: “Người này mang mặt nạ trắng mang ý nghĩa tồn tại chỉ đứng sau Lục Hí Nhân trong số người không mặt, khó đối phó.”

Người đeo mặt nạ rút từ bên hông ra hai lưỡi đoản đao, nhẹ nhàng lay động, thân đao lóe lên ánh bạc, tiếng cười vang lên dưới lớp mặt nạ: “Xem ra cô nương cũng biết đôi chút về chúng ta, chẳng qua cô nương cũng giấu thân phận rất tốt. Địa Lục cảnh vốn đã hiếm thấy, thuấn thuật sư Địa cảnh lại càng khó gặp, nhưng người như vậy lại đi lại giữa Thần Đô thành đâu đâu cũng có tai mắt mà xưa nay chưa từng để lộ manh mối, đúng là khiến ta bái phục.”

“Nhiều lời quá đấy, nơi này giao cho ta, các ngươi tới con phố tiếp theo đi.” Hồng Hỉ tung người nhảy tới, nhẹ nhàng vung tẩu thuốc trong tay lên, không ngờ lại biến thành một ngọn roi sắt. Cô hất nó về phía trước, ngọn roi đánh thẳng vào đoản đao của người đeo mặt nạ, tiếp đó thân hình màu đỏ đã đứng trên căn gác cao bên cạnh, cô lại vung tay, đánh tan thân hình người đeo mặt nạ.

“Nhị ca, ta chưa từng thấy ai có thân pháp nhanh hơn vị tỷ tỷ này.” Hải Thanh Thiên kinh hãi nói.

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Xem ra lần này lại nợ lão cha già một ân tình lớn rồi.”

Hải Thanh Thiên cười nói: “Nhị ca nói đùa rồi, đã là cha già, là người trong nhà thì nói gì tới ân tình.”

“Đệ nói đúng.” Hải Thanh Mạc lập tức tỏ vẻ đồng ý, cảm giác áy náy cũng lập tức tan thành mây khói. Gã tung người nhảy lên, dẫn Hải Thanh Thiên tới con phố thứ bảy.

Con phố này tên là Hỏa Lân.

Phía đầu đường có một con thú màu đỏ, chân đạp mây lành như muốn bay lên, đó là thần thú Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết. Nghe nói nhờ có con thú này trấn thủ nơi đây nên việc làm ăn trên phố mới có thể hưng thịnh suốt trăm ngàn năm.

Nơi đây vốn có sòng bạc xa hoa nhất Thần Đô thành, tiệm cầm đồ xa hoa nhất, cùng các cửa hàng lớn treo biển chữ vàng.

Đương nhiên, hôm nay tất cả đều đóng cửa từ chối tiếp khách.

Chỉ có ba người đứng cuối con phố.

Một cao hai lùn, nhìn lại trông như chữ đột (凸).

Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng: “Thú vị thú vị. Hình như ngoài con phố thứ năm là đám sát thủ linh tinh ra, từ đầu tới giờ trên mỗi con phố các sát thủ đều giao đấu một lần, người còn lại mới có tư cách chờ chúng ta. Hơn nữa tư thế chờ ở đó đều rất có nghi lễ.”

“Công tử rất thông minh.” Người đứng giữa vóc dáng cao ráo là một vị công tử rất xứng với bốn chữ ‘phong lưu phóng khoáng’. Hắn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay: “Tuy không có quyết đấu ngoài lề, nhưng đúng là cũng có một ít giao tranh quyết định quyền sở hữu mỗi con phố.”

“Tức là các ngươi đứng ở đây chứng tỏ các ngươi là mạnh nhất trong số những người muốn cướp con phố thứ bảy?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Vị công tử kia lại phe phẩy quạt xếp, cười nói: “Không phải thế. Những người muốn giết ngươi cảm thấy đã đủ đông rồi nên bản thân lười động thủ, nhường lại con phố này cho chúng ta. Những người muốn mang ngươi đi vẫn bám theo các ngươi từ con phố thứ nhất tới nơi này, không tới thời khắc ngư ông đắc lợi thì bọn họ sẽ không ra tay, cũng không lộ diện. Còn những người muốn cứu ngươi, người cuối cùng đã ngừng lại ở phố Giang Nguyệt.”

“Nhị ca.” Hải Thanh Thiên nhỏ giọng nói.

Hải Thanh Mạc thần sắc bình tĩnh, chậm rãi gật đầu: “Hắn nói không sai, rất có thể người cuối cùng muốn giúp chúng ta chính là Hồng Hỉ cô nương. Cô ấy đã xuất hiện ở phố Giang Nguyệt, ba con phố còn lại hai huynh đệ chúng ta phải tự vượt qua.”

Vị công tử kia nhướn mày: “Chúng ta bắt đầu chứ? Động thủ?”

“Báo tên đi, cho chúng ta mở mang tầm mắt.” Hải Thanh Mạc cười nói.

Vị công tử kia sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đã chọn cách đứng chặn ở đây, thế thì không cách nào rút lui nguyên vẹn khỏi chuyện này. Chúng ta chính là đệ tử bị ruồng bỏ của Nam Dạ Thiên Sinh minh, ta tên Công Tôn Tiểu Tang. Hai vị này là sư đệ của ta, Tôn Thiên Quyền và Tôn Tinh Hành.”

Hai người kia khẽ gật đầu, vẫn không mở miệng, xem như chào hỏi.”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Đệ tử bị ruồng bỏ?”

Công Tôn Tiểu Tang thu hồi quạt xếp, hỏi: “Đánh được chưa?”

Hải Thanh Thiên cầm kiếm chỉ về phía trước: “Được rồi.” Sau khi nói xong Hải Thanh Thiên nắm chặt lấy chuôi kiếm sau đó chậm rãi rút ra.

“Kim Cương kiếm ý.” Công Tôn Tiểu Tang lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi là truyền nhân của Võ tướng quân?”

“Phải!” Hải Thanh Thiên gật đầu nói: “Từ khi rời khỏi Lan Lăng thành, vẫn luôn nghe người khác nói tới danh hiệu của sư phụ ta, xem ra sư phụ và kiếm của mình cũng có chút danh tiếng trong thiên hạ!”

Công Tôn Tiểu Tang nhẹ nhàng vung tay, hai vị sư đệ bên cạnh tung người rời khỏi, tiếp đó chỉ thấy một làn sương mù nhanh chóng làn tỏa tràn ngập con đường, xem ra hai người này là trận pháp sư. Công Tôn Tiểu Tang trầm giọng nói: “Xếp thứ hai trong tam thần tướng Bắc Thần, nghe nói trời sinh có thân thể võ thần. Năm xưa hai nhánh quân giao chiến, hắn một người một kiếm chém giết ba trăm người tu hành. Ngươi nói xem người như vậy thì danh tiếng có lớn không?”

Hải Thanh Thiên rút kiếm lần này khác với những lần trước, lần này hắn rút rất chậm rãi rất từ tốn, âm thanh thân kiếm và vỏ kiếm cọ xát với nhau liên miên bất tuyệt, không ngờ pháp tướng Võ thần cũng chậm rãi hiển hiện sau lưng.

Hải Thanh Mạc ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi: “Lão tam, đệ đang làm...”

Công Tôn Tiểu Tang gõ cây quạt xếp trong tay vào lòng bàn tay, hạ giọng nói: “Không ngờ thiếu niên này cũng có thân thể võ thần?”

Trong Lan Lăng thành, Hải Thanh Ngôn ngồi trong sân, tay cầm sách cổ, mặt hướng lên trời, nhỏ giọng nói: “Xem ra bọn họ sắp tới đường cùng rồi.”

“Lão tam đang liều mạng ở đó, lão cha già ta đây cũng dốc hết vốn liếng rồi, chỉ còn vị đại ca nhà con thôi, tỏ thái độ chút đi.” Hải Ly ngồi bên cạnh cười nói.

“Sinh tử vốn mơ hồ, sao nói lời thê lương.” Hải Thanh Ngôn buông quyển sách cổ xuống, âm u niệm một câu, tiếp đó điểm ngón tay lên mi tâm.

Cách xa ngàn dặm, trên phố Hỏa Lân chợt có một thư sinh nho nhã xuất hiện tại đó. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hải Thanh Thiên giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Giờ phút này Hải Thanh Thiên sắc mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống trên trán, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn chưa rút ra.

“Thanh Thiên.” Thư sinh gọi.

Hải Thanh Thiên cắn răng, khó nhọc đáp lời: “Đại ca!”

“Đệ làm rất không tệ, chỉ thiếu một chút thôi là có thể rút ra thanh kiếm Võ Thần này.” Hải Thanh Ngôn tán thưởng nói.

Công Tôn Tiểu Tang thấy thư sinh kia chợt tới, tiếp đó lại thấy làn sương mù trên phố đột nhiên rút bớt, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào!” Nói xong hắn bước chân tới một bước.

“Cấm!” Hải Thanh Ngôn hơi nghiêng người, quát khẽ một tiếng.

Công Tôn Tiểu Tang chỉ cảm thấy một luồng uy áp cường đại từ trên trời giáng lâm, đập thẳng xuống người hắn, lực lượng ngàn cân đột nhiên phủ xuống khiến hắn không cách nào tiến thêm một bước. Hắn nhíu mày nói: “Chân Ngôn chi pháp, ngươi là Quân tử của Bắc Thần Học cung?’

Hải Thanh Ngôn không buồn để ý tới hắn, chỉ nhìn Hải Thanh Thiên trước mặt, giơ tay nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu hắn, lắc đầu thở dài: “Đúng là bây giờ đệ còn hơi miễn cưỡng, vậy thì đại ca giúp đệ một tay, đạt tới thân thể võ thần!”

“Đại ca.” Hải Thanh Thiên đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng cường đại truyền vào thân thể mình, hắn lại hít sâu một hơi, tiếp đó rút phăng thanh trường kiếm ra. Pháp tướng Võ Thần sau lưng cũng giơ thanh cự kiếm màu vàng kim lên, lần này pháp tướng không phải lóe lên rồi biến mất mà đứng ngay ngắn sau lưng Hải Thanh Thiên.

“Được lắm.” Hải Thanh Ngôn gật đầu khen ngợi, tiếp đó liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc vẫn luôn đứng bên không hề nói năng gì.

Hải Thanh Mạc cười ngây ngô, gọi: “Đại ca.”

“Lần này đệ cũng làm không tệ.” Hải Thanh Ngôn khen một câu rất hiếm thấy.

“Vẫn luôn làm tốt mà.” Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm.

Nhưng Hải Thanh Ngôn lại không nghe được, vì nói xong câu này thân hình của hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Bình Luận (0)
Comment