Chương 148: Hồng y thuấn ảnh
Chương 148: Hồng y thuấn ảnh
Chương 148: Hồng y thuấn ảnh
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lý Đào Hoa ở bên cạnh nghe Kim Phượng Hàm nói vậy cảm thấy khó hiểu: “Tên? Tên gì cơ?”
Kim Phượng Hàm trả lời: “Sát Lẫm Nguyệt, hắn tới giúp tiểu sư huynh của ngươi, thù lao mà hắn muốn là một cái tên.”
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Ta không hiểu.”
“Hắn muốn một thân phận sống trên thế gian này, không còn làm sát thủ nữa.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trên phố Phượng Khởi, chỉ trong chớp mắt Sát Lẫm Nguyệt và Diệp Tinh Hàn lại giao thủ mười chiêu. Diệp Tinh Hàn trầm giọng nói: “Đối với một sát thủ, muốn một cái tên là chuyện cực kỳ xa xỉ. Ngươi tin người này trả được cái giá đấy à?”
“Hắn không trả được, nhưng người sau lưng hắn lại trả được.” Sát Lẫm Nguyệt cười nói.
“Ý ngươi nói... Vĩnh Vương, không đúng, là bệ hạ hiện giờ?” Diệp Tinh Hàn nghi hoặc nói.
Sát Lẫm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp: “Ta là người Bắc Thần, sao lại để đế vương Nam Dạ trao tên cho ta?” Nói xong Sát Lẫm Nguyệt rút thanh kiếm thứ tư của mình ra.
Mà bấy giờ cũng là lúc sát ý của hắn cường thịnh nhất!
Diệp Tinh Hàn lập tức lùi lại phía sau, chỉ thấy một quả chùy lớn từ trên trời giáng xuống, đập ngay trước mặt Sát Lẫm Nguyệt.
“Là ngươi!” Sát Lẫm Nguyệt kinh hãi nói.
“Sát Lẫm Nguyệt!” Chỉ thấy một nam nhân cường tráng cao tới chín thước đang đứng giữa bọn họ, ngẩng đầu cười một tiếng rồi vung quả chùy lớn trong tay đánh về phía Sát Lẫm Nguyệt.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Sát Lẫm Nguyệt vung kiếm đánh bay hắn lên không trung.
Nam nhân kia xoay người trên không, tiếp đó vung chùy đập xuống: “Ba kiếm, Diệp Tinh Hàn! Ta có thể đỡ cho ngươi ba kiếm!”
“Đa tạ.” Diệp Tinh Hàn tung người nhảy tới, cầm kiếm giết về phía Hải Thanh Mạc.
Cảm giác thấy một luồng kiếm khí âm hàn đánh tới, Hải Thanh Mạc đang hỗn chiến trong lòng cả kinh, trường kiếm quét qua dưới chân, quát khẽ: “Lên!”
Chỉ thấy chín ánh kiếm hư ảo đột nhiên chui từ dưới đất lên, đẩy lui đám sát thủ đang bao vây xung quanh gã, tiếp đó chín ánh kiếm xoay tròn kịch liệt xung quanh, ngăn cản chiêu kiếm tập kích của Diệp Tinh Hàn.
Chỉ trong nửa khắc,, hai người liếc mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
Hải Thanh Mạc thấy được vẻ lạnh giá trong mắt đối phương, không phải kiếm khí lạnh giá thuần túy của Lý Đào Hoa mà là lạnh nhạt đối với mọi thứ trên thế gian này, cứ như cho dù thời gian trôi qua trăm ngàn năm, trong mắt hắn cũng chỉ là mây khói.
Còn Diệp Tinh Hàn lại thấy trong mắt Hải Thanh Mạc là một ngọn núi.
Núi tên là Quân Kiến, trong lòng hắn từng hâm mộ, đứng ở đằng xa chăm chú quan sát. Sau kiếm này, Diệp Tinh Hàn nhanh chóng lùi lại, nhỏ giọng khen: “Huyền Cửu kiếm quyết, đúng là rất cao minh.”
“Nhưng ta không nhận ra kiếm pháp này, cũng không biết tên của các hạ. Có điều theo như chiêu kiếm vừa rồi chắc chắn không phải hạng vô danh.” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Ngươi muốn biết tên ta?” Diệp Tinh Hàn gật đầu: “Được thôi. Lại xem một kiếm của ta!”
Hải Thanh Mạc nghe vậy biến sắc, nhẹ nhàng nâng trường kiếm, chín ánh kiếm lập tức hợp thành một. Hắn chém kiếm về phía trước, ánh kiếm lập tức đánh về phía Diệp Tinh Hàn.
Diệp Tinh Hàn lùi lại phía sau một bước, tiếp theo cũng chém ra một kiếm. Sau khi hắn thi thi triển chiêu kiếm này thân kiếm lập tức tiêu tán, biến thành vô số điểm sáng đánh về phía Hải Thanh Mạc từ khắp bốn phương tám hướng.
Khoảnh khắc đó Hải Thanh Mạc có cảm giác cực kỳ giá lạnh, không phải hàn ý lạnh lẽo thấu tận xương cốt như Thiết Mã Băng Hà mà là một cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ sâu trong nội tâm. Cảm giác tuyệt vọng này lan tràn trong lòng hắn, từ từ ngưng đọng máu huyết, mãi tới khi trở về... không.
“Hắn tên Diệp Tinh Hàn.” Một giọng nói đột nhiên đánh thức Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc bừng tỉnh khỏi ảo giác của mình, chỉ thấy Sát Lẫm Nguyệt đang đứng trước mặt gã, vung kiếm chặn đòn vừa rồi giúp mình: “Đừng nghĩ rằng hắn là kiếm thuật đơn thuần, trong kiếm thuật của hắn cất giấu ảo thuật cực mạnh.”
“Có phải vừa rồi ta...” Hải Thanh Mạc lay nhẹ cánh tay phải của mình, nó đang bị đông lạnh tới mức cứng nhắc: “... thiếu chút nữa bị đóng băng chết không?”
“Chiêu kiếm của Tinh Hàn khác với Thiết Mã Băng Hà của tiểu sư muội nhà ngươi, một bên là lực lượng ngoại lực cực hàn, một bên lại là tuyệt vọng từ tận đáy lòng người trúng chiêu.” Sát Lẫm Nguyệt nhẹ nhàng lay động thân kiếm. Chiêu kiếm vô hình như vậy là tốt nhất để giết loại người phàm trần như các ngươi. Tới con phố tiếp theo đi, nơi này giao cho ta.”
“Ngươi tự tin mình có thể đối phó được với cả đám người chúng ta à?” Diệp Tinh Hàn hỏi.
Sát Lẫm Nguyệt lắc đầu nói: “Nếu ta nhận đơn giết người thì đương nhiên là không, nhưng lần này ta chỉ cần bảo vệ hắn. Thế thì ngăn các ngươi trong thời gian ngắn là đủ.”
“Vậy xin đa tạ Sát huynh.” Hải Thanh Mạc xoay người kéo Hải Thanh Thiên chạy thẳng về phía trước.
“Nhị ca, còn bốn con phố nữa cơ? Ngay con phố trước mà chúng ta đã không đánh được rồi, trước mặt còn có người lợi hại hơn thì sao?” Hải Thanh Thiên cười khổ nói.
“Nói bậy, làm gì có chuyện không đánh được! Nhị ca của đệ chỉ đang giấu tài thôi!” Hải Thanh Mạc dẫn Hải Thanh Mạc đi thẳng qua phố Phượng Khởi, tới con phố thứ sáu...
Phố Giang Nguyệt.
Đây là một con phố rất đẹp, hệt như tên của nó - xuân giang hoa nguyệt dạ, mãn tự hương phong khởi.
Nếu là ngày thường, nơi này cảnh sắc tuyệt trần, muôn hoa khoe sắc, khắp nơi đều là các cô gái mặc áo mỏng đỏ tươi dung mạo xinh đẹp đi sóng vai với thiếu niên phong lưu tay cầm quạt xếp. Nhưng hôm nay đang lúc tang lễ vừa kết thúc, tân đế kế vị, cho nên toàn thành giới nghiêm, trừ các quan lại quý phái vào cung tham gia điển lễ, bất cứ ai cũng không được ra khỏi phủ. Đương nhiên không bao gồm những người tu hành cầm kiếm chuẩn bị ra tay giết người bất cứ lúc nào.
Nhưng cũng may, tuy hôm nay phố Giang Nguyệt không náo nhiệt bằng ngày trước, nhưng vẫn có mỹ nhân.
Mỹ nhân mặc bộ áo đỏ, để lộ nửa bờ vai ngọc, tay cầm một tẩu thuốc vàng kim, bờ eo vặn khẽ, đôi mắt như có làn nước chảy qua. Cô liếc mắt đưa tình với Hải Thanh Mạc rồi nói đầy ẩn ý: “Là một tiểu lang quân tuấn tuấn tú, đặc biệt là giữa mi tâm.”
Chỉ nghe một tiếng rút kiếm thanh thúy vang lên, Hải Thanh Thiên đã rút trường kiếm ra, nhưng vẫn chậm.
Mỹ nhân áo đỏ điểm ngón tay lên mi tâm Hải Thanh Mạc, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên đó, khẽ thở dài: “Nếu chỉ là tuấn tú cũng có phần dung tục, nhưng vết sẹo ở mi tâm tạo cảm giác thê lương mỹ lệ như lưu ly dễ vỡ, đúng là hiếm có. Sao lại có nó?”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Trước đây ở nơi này phong ấn một thanh kiếm, tên là Tình kiếm Hồng Nhan. Sau này kiếm bị cửu sư huynh của ta lấy đi rồi, để lại vết sẹo kiếm này.’
“Chậc chậc chậc, Tình kiếm Hồng Nhan, cái tên hay thật, nếu được thấy thì tốt biết mấy.” Mỹ nhân áo đỏ thở dài.
“Cô nương, cô là người phương nào?” Hải Thanh Thiên hỏi.
Mỹ nhân áo đỏ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Vẫn là tên ngốc như năm xưa, vẫn ngốc thế.”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Thiên sửng sốt.
Thân hình mỹ nhân lập tức biến mất, tiếp theo lại xuất hiện trên con phố, thân hình màu đỏ nhanh chóng lướt qua, không ngừng hiện lên trong các góc của con phố Giang Nguyệt sau đó biến mất.
Hải Thanh Mạc cười nói với Hải Thanh Thiên: “Đệ có nhớ không, lúc nhỏ có một lần đệ luyện kiếm trong sân, ta ở bên cạnh ăn cá nướng. Sau đó có một vị đại tỷ tỷ mặc áo đỏ đi tới. Tỷ tỷ muốn tỷ thí với chúng ta, chỉ cần kiếm gỗ của đệ đánh trúng người tỷ ấy, tỷ ấy sẽ đưa đệ một thanh kiếm thật, nếu không đúng trúng thì ta phải đưa con cá nướng cho tỷ ấy ăn.”
“Còn nhớ chứ, tốc độ của vị đại tỷ tỷ kia rất nhanh chóng, đệ còn chẳng chạm được vào góc áo của tỷ ấy.” Hải Thanh Thiên gật đầu nói.
“À, chính là người vừa rồi.” Hải Thanh Mạc nhìn về phía ánh đỏ kia, khẽ nhướn mày.
“Vẫn là nhị công tử có trí nhớ tốt.” Mỹ nhân áo đỏ lại trở lại trước mặt hai người, chỉ thấy cô vung tay trái, ném một cặp binh khí vỡ nát xuống đất: “Nô gia Hồng Hỉ, ra mắt nhị công tử, tam công tử.”
“Là lão cha chó phái ngươi tới?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Đúng vậy, ta đợi trong Thần Đô thành đã rất nhiều năm, vẫn luôn ngóng trông thời điểm thành chủ yêu cầu ta đại triển thân thủ. Nhưng không ngờ lần đầu tiên bại lộ thân phận của mình lại là vì việc tư của nhị công tử.” Hồng Hỉ cầm tẩu thuốc lên hút một ngụm, tiếp đó chậm rãi phun ra một làn sương khói.
“Thuấn thuật sư Địa cảnh.” Chỉ thấy một người đeo mặt nạ màu trắng xuất hiện trước mặt Hồng Hỉ: “Hiếm thấy.”
Hồng Hỉ nhẹ nhàng vung tẩu thuốc: “Là mỹ nhân thuấn thuật sư Địa Lục cảnh, trong thiên hạ chỉ có một vị này thôi.”