Chương 147: Nhất kiếm chấn Thần Đô
Chương 147: Nhất kiếm chấn Thần Đô
Chương 147: Nhất kiếm chấn Thần Đô
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Ảo thuật!” Hải Thanh Thiên kinh ngạc nói.
Hải Thanh Mạc cười lạnh đáp: “Ảo thuật gì chứ? Đệ có tin không, nếu chúng ta cứ để mình rơi tiếp như vậy chắc chắn cuối cùng sẽ ngã tới mức tan xương nát thịt!”
Hải Thanh Thiên cười khổ nói: “Đệ tin, nhưng bây giờ có cách nào không?”
“Đạo pháp ảo diệu, đều có huyền cơ. Nhưng vừa hay ta có một vị đại ca, đạo pháp của hắn mới thật là cao.” Hải Thanh Thiên vuốt tầm bùa vàng giấu trên người mình, liếm môi nói: “Chẳng qua không nỡ bỏ ra.”
“Để ta!” Lý Đào Hoa hét lớn một tiếng, đột nhiên vung Lạc Cửu Thiên chém thẳng xuống vực sâu đen tuyền bên dưới.
Một kiếm chém ra, gió tuyết đầy trời.
Chỉ thấy bên dưới bọn họ đột nhiên có một con băng long bay lên cao, chở ba người phóng thẳng tới trời.
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Tiểu Đào Hoa, sao chiêu kiếm của muội mạnh thế?”
Lý Đào Hoa mỉm cười đắc ý: “Còn xa mới đủ.”
Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng vung tay phải, U Đô kiếm uốn lượn quanh người hắn, hắn nhìn lên trời, nhỏ giọng nói: “Vậy ta giúp sư muội lao ra khỏi vực sâu này, dùng chiêu kiếm đó khiến cả Thần Đô chấn động.”
Nói xong gã chỉ tay lên trời, chỉ thấy U Đô kiếm lập tức huyễn hóa thành mấy trăm thanh kiếm đen, đánh thẳng lên trên.
Trong đường Tỉnh Sư, lão đạo sĩ ngồi trên sư tử đang giơ hai ngón tay trước mặt, nhắm chặt hai mắt, tập trung vào điều khiển vực sâu. Nhưng lúc này lão đột nhiên mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ giọng nói: “Sao lại thế!”
“Lúc nhỏ ta nghe nói Thần Đô này là nơi rất ‘thần’, nơi đây mang đủ những thứ thứ kỳ lạ trong thiên hạ. Chúng ta chỉ phá một trận pháp nho nhỏ, có gì mà không thể?” Giọng nói vang lên, một làn sương đen tan đi, thân hình Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa đã xuất hiện lại trên đường.
“Lên!” Lão đạo sĩ nhảy lên trước, con sư tử phía sau đột nhiên đứng thẳng dậy, hóa thân thành một con sư tử cao cỡ ba tầng lầu.
“Tiểu Đào Hoa, xuất kiếm đi.” Hải Thanh Mạc cao giọng quát.
“Tuân lệnh tiểu sư huynh!” Lý Đào Hoa hít sâu một hơi.
Sau đó xuất kiếm chém ra.
Gió lạnh thét gào, băng tuyết ập tới.
Như ngàn vạn chiến mã khoác giáp sắt đạp nát hoang nguyên đóng băng cả ngàn năm.
“Đây là cái gì...” Lão đạo sĩ còn chưa nói dứt lời, trước mắt đã trắng xóa đầy băng sương.
Lão vội vàng phát động một tấm bùa vàng, thân hình lập tức tiêu tán. Có điều con sư tử sau lưng lại không may mắn như vậy, lập tức bị đóng băng, thân hình lung lay một cái rồi ngã thẳng xuống đất, hóa thành mảnh băng la liệt. Nhưng chiêu kiếm Thiết Mã Băng Hà này còn chưa dừng lại, nó xuyên qua phố Tỉnh Hà, lại đánh tới phố Phi Hạc, phố Lạc Hà. Một kiếm vượt qua ba quãng phố, đóng băng cả ba nơi này.
Cao thủ nấp trong hai con phố tiếp theo không dám tùy tiện động tới chiêu kiếm sắc bén này, dồn dập né tránh.
Trên gác cao, Lôi Hồng cau mày trầm giọng nói: “Chiêu kiếm thật cường đại.”
Trong phủ của Chu Hi, Kim Phượng Hàm chậm rãi uống trà, mỉm cười nói: “Chỉ cần kiếm này thôi, cái tên Lý Đào Hoa đã có thể lan truyền trong Thần Đô thành rồi.” Nói xong Kim Phượng Hàm sửng sốt, lại âm u nói tiếp một câu: “Có điềum chiêu kiếm này tuy bá đạo nhưng cái tên Lý Đào Hoa đúng là không được vẻ vang...”
Hải Thanh Thiên nhìn băng giá đóng đầy trước mặt, kinh ngạc cảm khái nói: “Mạnh... mạnh quá đi.”
“Chiêu kiếm này đã kết thúc chưa?” Hải Thanh Mạc âm u hỏi.
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Còn chưa đâu.” Nói xong Lý Đào Hoa cắm mạnh thanh trường kiếm xuống đất.
Tiếp theo lại là một luồng kiếm khí quét qua cả ba con đường, toàn bộ băng đá bao phủ mặt đất lập tức sụp đổ.
“Được lắm.” Trong hoàng cung, Chu Hi đang tham gia điển lễ day day mi tâm: “Ra tay phá hoại như vậy giá trị bao nhiêu tiền đây.”
Tuy hắn đang ở trong hoàng cung nhưng vẫn để lại nhãn trận trên chín con đường ở ngoài cung, có lẽ giờ phút này trong Thần Đô thành chỉ có hắn là chứng kiến toàn cục.
“Cứ như vậy có thể tới thẳng phố thứ năm. Con phố đó tên là...” Lý Đào Hoa nhỏ giọng nói: “Phượng Khởi.”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đúng vậy, Phượng Khởi. Nghe nói từ khi Nam Dạ khai quốc tới giờ trên con đường đó đã xuất hiện không ít hoàng hậu.”
Lý Đào Hoa nhẹ nhàng thở một tiếng, trường kiếm trong tay rủ xuống, thần sắc mệt mỏi. Cô thở dài nói: “Đáng tiếc, tiểu sư huynh, tạm thời ta không thể đi theo ngươi được.”
“Không sao.” Hải Thanh Mạc vỗ vai cô: “Muội đã làm tốt lắm rồi, không hổ danh chưởng môn Quân Kiến sơn chúng ta.”
“Về đi.” Kim Phượng Hàm buông chén trà trong tay xuống, nhẹ nhàng ngoắc tay, một luồng lực lượng tuôn ra từ trong phủ, đi tới trên đường, bảo vệ thân hình Lý Đào Hoa, tiếp đó tóm lấy cô, kéo về trong tiểu viện.
Lý Đào Hoa nhìn về phía Kim Phượng Hàm: “Kim đại ca, chiêu kiếm vừa rồi của ta có xứng với bốn chữ Thiết Mã Băng Hà không?”
“Ngươi đúng là đáng tiếc, rõ ràng là kiếm thể trời sinh nhưng tới tuổi này mới gặp được lương sư. Nhưng ngươi cũng rất may mắn, lần đầu tiên thi triển một chiêu kiếm tuyệt thế như vậy lại là trong hoàn cảnh cực kỳ bắt mắt, cũng đủ khiến ngươi... đánh một trận mà vang danh!” Kim Phượng Hàm cười nói.
Tới phố Phượng Khởi, bên cạnh Hải Thanh Mạc chỉ còn lại Hải Thanh Thiên, còn con đường tới hoàng cung mới đi được một nửa. Hơn nữa lúc ở mấy phố trước thì các đối thủ luôn nấp trong bóng tối, nhưng khi tới phố Phượng Khởi đã có đủ loại đối thủ đang chờ đợi bọn họ.
Hải Thanh Thiên cười khổ một tiếng: “Xem ra đi tới đây thì bọn họ cũng bất chấp rồi.”
Hải Thanh Mạc vung U Đô kiếm trong tay: “Nếu bọn họ đã bất chấp, thế chúng ta thì sao, nào có e ngại gì?”
Nói xong hai huynh đệ đồng thời nhảy thẳng lên, một người tay vung U Đô, một người cầm Tuyết Kiến, giao chiến với đám người trước mặt.
Diệp Tinh Hàn đầu đội nón che lén lút xuất hiện phía cuối con đường. Hắn nhìn trận chiến trước mặt, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Tinh Phong kiếm.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh hắn.
Diệp Tinh Hàn ngẩng đầu nhìn nam nhân người đeo bốn thanh kiếm, có vẻ khá kinh ngạc: “Là ngươi, Sát Lẫm Nguyệt.”
Sát Lẫm Nguyệt gật đầu: “Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng tới Thần Đô. Ngươi nhận đơn giết thằng nhóc kia à?”
“Mang hắn đi, hoặc giết hắn.” Diệp Tinh Hàn vung vẩy ngón tay: “Giá cả không giống nhau.’
“Hiểu rồi.” Sát Lẫm Nguyệt cười nói: “Nhưng ngươi từng nói với ta ngươi không thích giết người, cho nên bất luận là vì tiền hay vì tình, ngươi cũng sẽ đưa hắn đi.”
“Nhưng ngươi đã đến đây rồi.” Diệp Tinh Hàn lắc đầu nói: “Nếu ngươi đã tới đây, chỉ e không có lựa chọn thứ hai. Chắc chắn ngươi sẽ giết hắn. Ta chỉ tò mò, người sau lưng ngươi ra giá lớn tới mức nào mà khiến ngươi bước vào Thần Đô. Ngươi là sát thủ đệ nhất Bắc Thần, hình như nhiều năm nay chưa bao giờ tới Nam Dạ.”
“Hỏi giá một đồng nghiệp có vẻ không được lễ phép cho lắm.” Sát Lẫm Nguyệt trả lời.
Diệp Tinh Hàn lùi lại phía sau một bước: “Vốn dĩ ta không muốn đi vào Thần Đô, nếu Sát huynh đã nhận đơn này, thế thì ta có thể giao tính mạng bọn họ cho ngươi.”
“Thân là sát thủ mà chỉ muốn không phải rút kiếm. Ngươi rất thú vị.” Sát Lẫm Nguyệt đặt tay lên trường kiếm bên hông.
“Kính mời.” Diệp Tinh Hàn lùi lại phía sau một bước.
“Nhưng rất đáng tiếc.” Sát Lẫm Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Tinh Hàn nhướn mày: “Có gì đáng tiếc?”
Vừa dứt lời Diệp Tinh Hàn lập tức rút phăng trường kiếm bên hông ra, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy, hai thân hình lướt qua nhau.
“Tinh Phong kiếm, vẫn rất bất phàm.” Sát Lẫm Nguyệt trầm giọng nói.
Diệp Tinh Hàn nghi hoặc nói: “Ngươi tới đây không phải để giết hắn.”
“Phải. Nếu phá quy củ tới Thần Đô, đương nhiên cũng không ngại phá thêm một quy củ, không theo chuyện làm ăn giết người nữa mà chuyển sang nhận đơn bảo vệ.” Sát Lẫm Nguyệt hắng giọng nói: “Thằng nhóc Hải gia!”
Hải Thanh Mạc lau vết máu trên mặt, cầm kiếm giết ra khỏi đám người, hắng giọng nói: “Sát huynh! Quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng.”
Trường kiếm của Sát Lẫm Nguyệt và Diệp Tinh Hàn giao nhau, lại lùi ba bước. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Lần này gửi thư ngươi không báo giá.”
“Trên Vạn Kiếm sơn, chúng ta đã sánh vai vượt qua sinh tử, tình nghĩa phải nói là vô giá!” Hải Thanh Mạc nói.
Sát Lẫm Nguyệt sửng sốt, lập tức biến sắc: “Ta nhổ vào! Ta đi đây!”
“Kim gia nói rồi, sau khi xong chuyện ngươi muốn giá ra sao cứ việc nói.” Hải Thanh Mạc vội vàng đổi giọng.
“Được.” Sát Lẫm Nguyệt lại rút một thanh trường kiếm ra, chém về phía Diệp Tinh Hàn: “Ta muốn một cái tên.”
“Một cái tên?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
“Một cái tên.” Kim Phượng Hàm lặng lẽ quan sát trận quyết đấu này, chậm rãi uống một ngụm trà rồi gật đầu: “Cái giá này đúng là đáng để sát thủ đệ nhất Bắc Thần liên tiếp phá hai quy củ của mình.”