Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146: Phố Tỉnh Sư

Chương 146: Phố Tỉnh Sư Chương 146: Phố Tỉnh Sư

Chương 146: Phố Tỉnh Sư

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ba người cùng cảm nhận được một luồng lực lượng đánh thẳng về phía bọn họ. Hải Thanh Thiên xoay người đầu tiên, giơ trường kiếm trong tay lên. Hắn vốn theo chiêu số mạnh mẽ nhất, chống cự lại mũi tên xé gió bay tới, vừa vặn dùng lực đấu lực. Hắn quát lớn: “Ta tới đây!” Tiếp đó tung người nhảy thẳng lên, vung trường kiếm trong tay chém lên mũi tên kia.

Theo nhát kiếm của hắn được chém ra, pháp tướng Kim Cương lại hiển hiện sau lưng trong một khoảnh khắc.

Cung thủ thiếu niên đứng trên bức tường lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là thần thuật gì vậy?”

“Rất giống thuật Thần Ẩn, nhưng không thể nào, với cảnh giới của thiếu niên này muốn dùng thuật Thần Ẩn không khác gì nằm mơ nói mộng.” Gã cao to bên cạnh lắc đầu nói.

Còn sau khi Hải Thanh Thiên gầm lên chém ra chiêu kiếm này, mũi tên cũng bị hắn chém thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. Hắn cầm kiếm hạ xuống, thở hổn hển từng hơi: “Mũi tên này mạnh thật.”

Trong giới tu hành, kiếm khách đâu đâu cũng có còn cung tiễn thủ lại cực kỳ hiếm thấy, vì loại công kích cự ly xa này phù hợp với chiến trường chứ không thích hợp trong giao chiến giữa người tu hành. Nhưng một khi có người lựa chọn tu hành đạo này, vậy chắc chắn là cường giả vạn người chọn một.

Tiểu Tả gãi cằm: “Đã nói trước rồi, ta tới đây chỉ bắn một mũi tên thôi.”

“Nhưng mũi tên này không trúng đích.” Gã cao to nhíu mày nói.

“Đối phương rất mạnh, ngươi thấy rồi đấy, không phải ta không dùng toàn lực.” Tiểu Tả vội vàng xua tay nói.

“Vốn dĩ ta tưởng chỉ có một người đi ra nhưng không ngờ lại có tới ba người, dựa theo ước định phải là mỗi người một mũi tên!” Gã cao to lại lấy hai mũi tên khác ra.

“Này này này, còn có mua bán kiểu đấy à?” Tiểu Tả cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể dựa theo lời hắn nói, lại kéo căng dây cung.

“Nghe nói cách xa hơn mười bước, cung tiễn thủ là vô địch, nhưng trong vòng ba bước thì kiếm khách cần không e ngại.” Một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng bọn họ.

Gã cao to vội vàng rút lưỡi đoản đao bên hông ra, khẽ cúi người: “Tốc độ nhanh thật.”

“Rõ ràng bọn họ còn đang đứng bên dưới mà?” Tiểu Tả nhướn mày nhìn xuống dưới, tiếp đó lại nghiêng đầu nhìn Hải Thanh Mạc cầm kiếm đứng đó: “Đây là ảo thuật?”

“Nhờ có kiếm linh đại thúc của Quỷ kiếm U Đô.” Hải Thanh Mạc mỉm cười.

Tiểu Tả vẫn kéo chặt dây cung nhắm thẳng vào ba người bên dưới. Hắn nheo mắt nói: “Nhưng cho dù ngươi ở đây, ta vẫn có thể ra tay. Mũi tên lần này còn bá đạo hơn lần trước đôi chút, ta cảm thấy mình có thể giải quyết ít nhất một trong hai vị bằng hữu của ngươi ở bên dưới.”

“Nhưng vị bằng hữu đang bảo vệ ngươi có vẻ không mạnh lắm.” Hải Thanh Mạc vung trường kiếm chỉ vào gã cao to kia, cười khinh thường: “Ta không cần cảm giác, ta tin mình có thể giết chết hắn.”

Trên trán gã cao to, mồ hôi chảy xuống như hạt đậu. Hắn nuốt nước miếng hạ giọng nói: “Tiểu Tả, đừng tùy tiện ra tay.”

Tiểu Tả ngáp một cái: “Tùy ngươi, ngươi giết hắn hay không cũng không thể uy hiếp được tính mạng ta, ta cũng chẳng cần hắn bảo vệ. Nhưng hắn là khách hàng của ta, hắn bảo ra tay thì ta bắn tên, hắn bảo lui lại thì ta kết thúc công việc. Các ngươi cứ chơi với nhau đi.”

“À? Hóa ra là thế.” Hải Thanh Mạc nhìn gã cao to kia: “Trên con phố này có rất nhiều người muốn giết chúng ta, thêm các ngươi cũng chẳng nhiều bớt các ngươi cũng chẳng ít. Ta đếm ba tiếng, ngươi ra quyết định đi. Đánh hay lui?”

Gã cao to không hề do dự lập tức trả lời: “Chúng ta xin lui, sẽ không ra tay với ba người các ngươi nữa.”

Tiểu Tả nghe vậy lập tức cắm hai mũi tên về bao đựng tên rồi duỗi người nói: “Không tệ không tệ, bắn đủ ba mũi khéo ta mệt chết mất.”

“Tốt lắm.” Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, thân hình biến mất tại chỗ.

Trên đường Hồng Hổ, làn sương đen tan dần, lại hóa thành bộ dạng U Đô kiếm. Hải Thanh Mạc nắm chặt trường kiếm, dẫn Hải Thanh Thiên và Lý Đào Hoa đi về phía trước.

Gã cao to lau môn hạ trên trán: “Tốc độ nhanh quá. Người đưa tin cho chúng ta nói cảnh giới của người này không cao, nhưng hắn là kiếm thuật sư mà tốc độ vừa rồi còn cao hơn một số thuấn thuật sư Tiêu Dao cảnh.”

“Nhanh cái gì mà nhanh, vốn dĩ hắn có đi lên đây đâu, vẫn luôn ở dưới mà.” Tiểu Tả xoay người chậm rãi bỏ đi.

“Nghĩa là sao?” Gã cao to ngưa nói.

“Đúng là hắn dùng ảo thuật, chẳng qua ảo ảnh của hắn xuất hiện trước mặt chúng ta còn bản thể vẫn luôn đứng trên đường.” Tiểu Tả âm u nói.

“Vì sao vừa nãy ngươi không nói?” Gã cao to cả giận nói.

“Ta sợ mình nhìn lầm lại hại ngươi uổng mạng. Dù sao cũng có một khả năng: đối phương chơi trò trong giả có thật trong thật có giả thì sao?” Tiểu Tả điểm mũi chân nhảy xuống khỏi tường.

Hải Thanh Mạc đợi hai người đi khỏi rồi mới hạ giọng nói: “Mới là con phố đầu tiên đã khó đánh như vậy, e là phía sau càng khó.”

Hải Thanh Thiên gật đầu nói: “Vừa rồi đệ chém mũi tên kia, bây giờ cổ tay vẫn còn đau.”

Trong lúc trò chuyện bọn họ đã đi qua phố Hồng Hổ, tới phố Tỉnh Sư.

Phố cũng như tên, đúng là có một lão đạo sĩ tóc trắng mặc đạo bào ngồi trên con sư tử cao ba trượng, nam nhân kia vốn đang mân mê một đồng tiền trong tay, nghe tiếng bước chân của bọn họ mới ngẩng đầu lên, cười hiền từ: “Không tệ không tệ, không ngờ các ngươi qua được phố Hồng Hổ, ta còn tưởng ngươi không trốn nổi bị Chu Tước cung bắn chết cơ.”

Bên kia, ánh tím lóe lên, thân hình Lôi Hồng xuất hiện trên một căn gác cao. Nơi này chính là Quan Tinh các của Thánh giáo, trong thành có rất nhiều nơi như vậy, mỗi nơi đều có thể quan sát toàn bộ khu vực mà mình quản lý. Có điều phải là người có địa vị cao quý trong Thánh giáo mới có thể bước lên căn lầu các này. Lúc này hắn lên các, có thể thấy hết những người đang chờ Hải Thanh Mạc trên con đường phía trước. Hắn cúi đầu quan sát, nhỏ giọng nói: “Qua con phố đầu tiên nhanh vậy à?”

“Con phố đầu tiên cũng không dễ qua. Do mỗi người đều muốn chiếm tiên cơ cho nên có thể ở lại nơi đó, khiến mọi người nhường đòn đầu tiên, chắc chắn phải là cao thủ.” Giọng nói của Diệp Tinh Hàn vang lên trên đỉnh các, giọng điệu bình tĩnh, như thuật lại một chuyện không hề liên quan tới mình.

“Chặng đường mười một dặm, chín con phố, ngươi định ra tay ở con phố nào?” Lôi Hồng hỏi.

“Con phố thứ năm, phố Bàn Long.” Diệp Tinh Hàn trả lời.

“Vì sao?” Lôi Hồng lại hỏi.

“Vì nếu bọn họ đi tới con phố thứ năm, thế thì tất cả mọi người đều căng thẳng. Hơn nữa nơi đó còn cách hoàng cung một quãng, cho nên một khi đi qua con phố thứ năm, rất nhiều người sẽ bất chấp tất cả mà chọn cách động thủ. Mà một khi đã động thủ, ta có thể náu mình trong hỗn loạn, mang người mà các ngươi muốn đi.” Diệp Tinh Hàn hạ giọng trả lời.

“Với tình hình hiện tại, muốn mang đi e là hơi khó.” Lôi Hồng vẫy tay áo: “Giết đi.”

Diệp Tinh Hàn điểm mũi chân nhảy từ trên gác cao xuống: “Ta không thích giết người.”

Lôi Hồng giơ tay xoa xoa mi tâm, cười lạnh một tiếng. Nếu hắn đã đứng ở nơi này, thế thì một khi bên dưới có biến cố, hắn sẽ ra tay. Hắn mở to hai mắt, tỏa thần niệm của mình ra, bước thẳng vào con đường bên dưới. Mới được chưa đến nửa đường, Lôi Hồng đột nhiên cảm thấy trong đầu óc lóe lên ánh kim, thần niệm đột nhiên bị chặt đứt. Hắn lập tức mở mắt, lùi lại ba bước: “Còn có cao thủ bảo vệ bọn họ!”

Trong tiểu viện, Kim Phượng Hàm đang uống trà bỗng buông chén xuống, khẽ nhướn mày: “Thiên sứ của Thánh giáo? Là đệ tử của Quan Bạch Phụ à.”

Trên đường Tỉnh Sư, lão đạo hiền từ ngồi trên sư tử vung trường kiếm trong tay lên trời, chỉ thấy sư tử cũng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, tiếp đó tung người nhảy thẳng lên, ngay khoảnh khắc sau đã xuất hiện ảo giác mấy trăm con sư tử gào thét.

“Ảo thuật?” Hải Thanh Thiên sửng sốt.

“Không phải, là đạo pháp! Tương tự như pháp thuật mà vị Sở đại ca của ta đã dùng!” Hải Thanh Mạc quát khẽ: “Đào Hoa muội, muội xuất kiếm đi.”

“Được!” Lý Đào Hoa tung người tới, chém thanh Lạc Cửu Thiên trong tay ra.

Cô không nhận rõ hư thật của đối phương, chiêu kiếm này không dùng Thiết Mã Băng Hà mà dùng kiếm khí băng hàn bình thường, tuy đây chỉ là chiêu kiếm bình thường nhất nhưng lại lập tức đông cứng những ảo ảnh sư tử gào thét kia.

Lão đạo sĩ xoay người xuống khỏi sư tử, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chiêu kiếm lạnh lẽo thật.”

“Đạo trưởng, cho ta xem kiếm của ngài.” Lý Đào Hoa lại vung kiếm về phía lão đạo sĩ.

“Đáng tiếc, ta không biết kiếm thuật.” Lão đạo sĩ mỉm cười, chém trường kiếm ra, đột nhiên biến thành mấy chục tấm bùa vàng, bao quanh ba người bọn họ.

Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nhún vai: “Quả nhiên thời buổi này tu đạo là không giỏi đánh nhau.”

“Vô Gian.” Lão đạo sĩ nhẹ nhàng niệm hai chữ.

Vì vậy, con đường dưới chân ba người Hải Thanh Mạc đột nhiên biến mất, biến thành một vực sâu không thấy đáy, ba người đồng thời rơi thẳng xuống.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment